Nhanh… Nhanh ra ngoài, nếu không sẽ không kịp?!
Nhìn dáng vẻ gấp gáp và lo lắng của người phụ nữ ở trước mặt và những thanh âm giao chiến ở bên ngoài khiến Hứa Tiểu Kiều lúc này mới sực tỉnh thì nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy đám đệ tử Mã gia đang ráo riết đánh về phía đám người Lâm Tuyết Nhi thì không một chút chần chừ liền rút kiếm lao lên.
Đứng ở bên trong vòng vây, cả bốn người bị mười hai người vây đánh liên tục nên chỉ có thể đứng dựa lưng vào nhau và chỉ có thể cắn răng chống đỡ mà thôi.
Mặc dù cảnh giới của đám đệ tử Mã gia này không cao và cách biệt so với bốn người nhưng thực lực của họ cũng không phải dạng tầm thường. Tuy không mạnh được như bốn người nhưng sức ép mà chúng mang lại là không hề nhỏ một chút nào cả. Thậm chí còn khiến họ cảm thấy khó lòng mà chống đỡ.
“Khốn kiếp”. Lâm Tuyết Nhi gương mặt trắng bệch mệt mỏi, ánh mắt thì lộ ra vẻ ngưng trọng nhìn đám người đánh tới mà đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng, thốt ra. “Bọn chúng bây giờ đều điên hết cả rồi? Như thế này mà gọi là đánh nữa sao? Đây chính là tự sát?”.
“Tuyết Nhi?”. Đứng dựa lưng ở bên cạnh, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt lo lắng nói. “Bây giờ phải tìm ra cách nếu không thì chỉ có chết tại đây?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi vừa vung kiếm đánh trả vừa cắn chặt răng, đáp. “Ta biết”.
Mặc dù trả lời như vậy nhưng Lâm Tuyết Nhi hiểu rất rõ, bản thân cô bây giờ quả thực không nghĩ ra được một biện pháp có ích nào cả. Dựa vào lượng chân nguyên ít ỏi của bốn người thì cao lắm cũng chỉ chống đỡ được một lúc nữa mà thôi.
Chân nguyên sắp cạn, thực lực giảm xuống một cách nhanh chóng. Sắc mặt Lâm Tuyết Nhi lúc này giống như tro tàn, cô không thể tưởng tượng được trận chiến này lại khốc liệt đến như thế này?
Tuy thực lực của cô có thể sánh ngang với Đế Nguyên Quân nhưng khác biệt của hai người quả thực là quá lớn. Cô không chỉ thua kém về công pháp, về ngộ tính và thua kém về kinh nghiệm chiến đấu nên không thể phát huy hết toàn bộ thực lực. Và cái quan trọng hơn là cô chưa thể thoát ra được cảm giác yếu đuối của bản thân, chưa từng đối mặt với sinh tử nên mỗi khi xuất chiêu thì uy lực của kiếm chiêu đột nhiên bị giảm xuống.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi đã tự mình nhận thức được sự yếu kém của bản thân ở điểm nào và muốn khắc phục hết tất cả nhưng cô bây giờ cần nhất vẫn là cánh để có thể vượt qua được trận chiến trước mắt.
Mãi lâm vào trầm tư, Lâm Tuyết Nhi vô tình để lộ sơ hở nên bị ba tên đệ tử Mã gia chớp lấy thời cơ đâm kiếm về phía ngực cô. Ngay lập tức, Hứa Tiểu Kiều đứng ở bên cạnh quát lớn một tiếng. “Lâm Tuyết Nhi?”.
Bị tiếng quát lớn thức tỉnh, Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng. Hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm để cố gắng đỡ lại nhưng mũi kiếm đã áp sát cô rất gần. Chỉ trong một tích tắc, tâm trí Lâm Tuyết Nhi lúc này đã hoàn toàn trở nên trống rỗng và cảm giác ba mũi kiếm đang dần xâm nhập vào trong da thịt.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc ở đây, nhưng đột nhiên. Một đạo kiếm khí từ trên cao đánh xuống gạt bay cả ba thanh kiếm và dọa lui tất cả.
Cảm nhận được cổ khí tức quen thuộc, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt mệt mỏi thở ra một hơi như gạt bỏ được gánh nặng ở trên vai và đồng thời nở một nụ cười nhẹ nói. “Bây giờ thì có cách rồi?”.
Đáp xuống mặt đất, Hứa Tiểu Kiều chỉ kiếm về phía đám đệ tử Mã gia. Cô nhìn trang phục trên người bọn chúng liền nhận ra nên quát lớn một tiếng. “Đám khốn kiếp, nhân lúc ta bất tỉnh thì tới đánh?”.
“Chỉ là một đám đệ tử Ngưng Hải cảnh tầng trung mà đã đánh bốn người bọn họ chịu nhiều thua thiệt như thế này? Đúng, chỉ là có chút thực lực mà có thể làm được như vậy? Các ngươi rất đáng khen”.
“Mã gia các ngươi thật không biết nể mặt?”.
Nhìn bóng lưng Hứa Tiểu Kiều đứng ở trước mặt, Lâm Tuyết Nhi lắc đầu rồi nở một nụ cười nói. “Ngươi không cần chọc ta như vậy làm gì?”.
“Chuyện này giao lại cho ngươi”.
“Haha”. Hứa Tiểu Kiều nghe thấy vậy thì khoái chỉ cười lớn. “Yên tâm đi, chuyện này cứ để ta”.
Vừa dứt lời, Hứa Tiểu Kiều toàn thân phát lực. Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng tám kinh khủng bộc phát liền dọa sợ đám đệ tử Mã gia thối lui ra sau mấy bước và ánh mắt chúng nhìn cô lộ ra vẻ ngưng trọng, xen vào đó là kinh hãi và cảm thấy bất lực vô cùng.
Nhìn đám đệ tử Mã gia sợ hãi thối lui, nụ cười khoái chí trên gương mặt Hứa Tiểu Kiều càng ngày càng lớn. Hứa Tiểu Kiều vừa cầm kiếm xông về phía trước vừa lên tiếng. “Các ngươi ban nãy không phải mạnh mẽ lắm sao? Tại sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?”.
“Các ngươi không phải muốn ta chết lắm hay sao? Nếu đúng là thế thì đến đây?”.
Hứa Tiểu Kiều chỉ trong nháy mắt liền tiếp cận về phía ba tên ở trước mặt rồi đưa tay vung kiếm một cái liền giết chết. Những tên còn lại nhìn thấy thế thì kinh hãi vô cùng, thực lực của bọn họ bây giờ tuy có giảm xuống nhưng không đến mức quá yếu đuối nhưng lại bị Hứa Tiểu Kiều thuận tay vung kiếm liền giết chết.
Cách biệt quá lớn!
Biết bản thân không thể chống đỡ, bọn chúng không một giây phút chần chừ liền quay người bỏ chạy.
Nhìn đám đệ tử Mã gia đang chia ra bỏ chạy, Hứa Tiểu Kiều ánh mắt khinh thường nhìn về phía bọn họ rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Chạy? Ai cho các ngươi đi?”.
Cầm kiếm đuổi theo, Hứa Tiểu Kiều dốc hết toàn bộ thực lực đuổi theo. Chẳng mấy chốc, người chết trong tay cô đã gần mười người. Sau khi giết chết tên ở trước mặt, ánh mắt cô nhìn về phía phương hướng mà ba tên còn lại chạy thoát rồi thở dài một hơi. “Vẫn là để ba tên chạy thoát”.
Oanh!
Ngay khi Hứa Tiểu Kiều đang chuẩn bị quay người trở về xe kéo thì đột nhiên. Một tiếng động lớn cùng với một bóng người bị đánh văng ra xa với trên người chi chít vết thương, huyết dịch thì đang không ngừng chảy xuống nhuộm đỏ cả một vùng.
Nhìn dáng vẻ đau đớn cùng gương mặt không còn một chút máu của người kia, Hứa Tiểu Kiều ngẩng người ra một lúc liền nhận ra. “Vương Bạch Ngạn?”.
Cô tưởng chừng Vương Bạch Ngạn dẫn theo người Mã gia đuổi theo nên tức giận quát lớn một tiếng. “Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt ta như vậy sao?”.
Quá tức giận, Hứa Tiểu Kiều cắn răng phát động chân nguyên trong cơ thể lao lên. Múi kiếm sắc nhọn ánh lên giữa đêm trăng sáng cùng hai mắt tức giận, căm phẫn đang ẩn chứa một lượng lớn sát khí.
Nhìn về phương hướng thanh âm vang lên, Vương Bạch Ngạn ánh mắt không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn Hứa Tiểu Kiều đang lao đến mà không nói được một lời. Giống như hắn muốn nói nhưng lại bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó bóp nghẹt không cho hắn nói ra.
Thanh kiếm trong tay cô mạnh mẽ đâm về phía trước và hướng thẳng về phía lồng ngực Vương Bạch Ngạn. Nhưng ngay khi mũi kiếm chuẩn bị đâm trúng thì đột nhiên, ở một bên truyền đến từng thanh âm và chạm cực kỳ mãnh liệt và một bóng dáng đang trượt dài một đường ở trước mắt thì không khỏi giật mình.
Trong đầu cô lúc này đang tự hỏi: ‘Đế Nguyên Quân cùng Vương Bạch Ngạn không phải đang đánh nhau hay sao?’. Nhưng cô nhìn bóng dáng của cả hai người lúc này trông không giống suy nghĩ của cô một chút nào mà thay vào đó là cảm giác giống như cả hai người đang bị ai đó đàn áp một cách triệt để.
Không để Hứa Tiểu Kiều kịp suy nghĩ, ở ngoài xa. Mã Trương đã một lần nữa phát động công kích, chỉ thấy hắn giẫm mạnh chân xuống đất một cái rồi lao lên. Tay phải hắn đưa qua một bên và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên đánh ra một quyền.
Ngay khi vừa ổn định lại cơ thể, Đế Nguyên Quân chưa kịp thở ra được một hơi thì đột nhiên. Một cảm giác nguy hiểm đang lao đến với một tốc độ cực kỳ nhanh. Tuy hai tay lúc này đều đang truyền đến những cảm giác đau rát đến mức khiến cánh tay hắn như muốn đứt ra vậy.
Đau nhức là thế nhưng Đế Nguyên Quân dường như không mấy quan tâm đến mà tiếp tục đưa thanh trường thương ở trong tay lên và dốc hết phần sức lực còn lại để chống đỡ.
Oanh!
Một tiếng động kinh thiên cùng một làn sóng rung chấn kịch liệt một lần nữa vang lên.
Nhìn Đế Nguyên Quân năm lần bảy lượt ngăn chặn được công kích của mình. Mã Trương gương mặt tức giận trừng lớn hai mắt nhìn Đế Nguyên Quân, quát. “Con chuột nhắt, ngươi hết năm lần bảy lượt đều có thể ngăn cản ta? Biết hai người các ngươi không đánh lại nên muốn kéo dài thời gian?”.
Mã Trương từng câu từng chữ nặng nề vang lên vừa mạnh tay đè ép Đế Nguyên Quân ngả người xuống đất. Không dừng lại ở đó, Mã Trương còn đưa tay còn lại lên và bắt đầu đánh xuống.
Nhìn công kích khác đánh tới, Đế Nguyên Quân cắn răng cố gắng chống đỡ. Ngay khi một quyền kia chuẩn bị đánh tới thì Đế Nguyên Quân chân phải phát lực đá bay Mã Trương ra xa rồi gồng mình bật dậy.
Đế Nguyên Quân nuốt vội viên đan dược để ổn định thương thế ở trên người. Sau đó cùng với Vương Bạch Ngạn một lần nữa xông lên.
Huyền cấp thượng phẩm thương pháp, Vân Thương Tiễn!
Đế Nguyên Quân dùng linh khí xung quanh ngưng tụ tạo thành một đạo trường cung dài gần một trượng và dùng thanh trường thương làm mũi tên. Đứng ở phía sau, Đế Nguyên Quân dốc sức kéo mạnh trường cung và bắn ra.
Thanh trường thương bắn ra với một tốc độ cực kỳ nhanh. Chỉ trong nháy mắt, thanh trường thương giống như hóa thành một đáo ánh sáng đang thẳng hướng bắn về phía Mã Trương.
“Con chuột nhắt, ngươi nghĩ chỉ với dạng công kích kiểu này có thể ép chết ta được sao?”. Mã Trương vẻ mặt tức giận rống lớn một tiếng rồi đánh ra một đạo chân nguyên tạo thành một hộ thuẫn ở trước người trông cứng chắc vô cùng.
Oanh!
Trường thương bị hộ thuẫn chặn lại, Mã Trương thấy thế thì trong lòng có chút đắc chí. Nhưng sự đắc chí đó chưa được bao lâu thì đột nhiên, thân ảnh Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước mắt và hắn đang mạnh tay truyền chân nguyên vào trong thanh trường thương.
“Hahaha, vô ích, vô ích thôi”. Nhìn Đế Nguyên Quân định dốc sức để phá tan hộ thuẫn thì khinh thường cười lớn một tiếng. “Ngươi nghĩ chỉ dựa vào một chút thực lực của ngươi có thể xuyên thủng được hộ thuẫn của ta sao?”.
“Nằm mơ đi?”.
Đáp lại, Vương Bạch Ngạn tay phải ngưng tụ hết tất cả lượng chân nguyên trong người và truyền vào thanh trường thương, nói. “Vậy thêm ta nữa thì sao?”.
“Vương Bạch Ngạn?”. Ánh mắt Mã Trương đột nhiên lộ ra vẻ ngưng trọng, quát. “Cho dù thêm cả ngươi nữa cùng đừng mong phá được hộ thuẫn của ta?”.
“Vậy thì thêm ta nữa?”. Không đợi Mã Trương kịp phản công thì đột nhiên, thanh âm Hứa Tiểu Kiều ở ngay bên cạnh vang lên khiến Mã Trương rùng mình khiến cái dáng vẻ của hắn ngay lập tức biến mất và thay vào đó là một dáng vẻ sát cơ vô cùng.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.