Các ngươi không sao chứ?!
Nhìn nam tử là mặt khiến cả năm người cảm thấy mông lung và dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mãi cho đến lúc Đế Nguyên Quân nhảy từ trên đầu con cự xà xuống thì họ mới giật mình bừng tỉnh.
“A… Đa tạ ân cứu mạng của các hạ”. Nam tử dẫn đầu ánh mắt kính cẩn cúi người, nói. “Tại hại Châu Trương Sự, đệ tử ngoại môn của Thanh Huyền Môn”.
“Còn đây là Lý Thái Bạch, Ngô Sơ Nhiên, Hoàng Hoa Quân, Trương Đại Bạch”.
“Ta lần này dẫn theo các vị sư đệ, sư muội ra ngoài lịch luyện theo yêu cầu của tông môn mà không may gặp phải cự xà. Nếu như không nhờ các hạ ra tay thì chỉ sợ tính mạng của năm người bọn ta khó giữ”.
“Không biết cao danh của các hạ là?”.
“Ta gọi Đế Nguyên Quân”. Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. “Thì ra là đệ tử của Thanh Huyền Môn, nghe danh đã lâu. Còn chuyện ra tay hỗ trợ lúc khó khăn là chuyện nên làm, các vị không nên để ý quá”.
“Không biết Châu huynh đệ có biết gần đây có tòa thành nào không?”.
“Thì ra Nguyên Quân huynh đệ muốn tìm thành ở gần đây sao?”. Châu Trương Sự gạt bỏ ý nghĩ về Đế Nguyên Quân ra khỏi đầu rồi lên tiếng trả lời. “Vừa hay, ta ra ngoài cũng được một đoạn thời gian nên cũng muốn quay về gia nhập với tông môn ở trong thành nên Nguyên Quân huynh đệ không chê thì có thể đi cùng”.
“Như thế thì đa tạ Châu huynh đệ rồi”. Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu, đáp.
“Trận chiến vừa rồi gây ra tiếng động lớn và thi thể của cự xà bốc mùi nên sẽ thu hút những loại hung thú ở gần đây nên ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây”. Châu Trương Sự nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi nhìn về phía những người khác, nói. “Tòa thành cách đây không đến trăm dặm nên mọi người tranh thủ thời gian”.
“Vậy thì nghe theo sắp xếp của Châu huynh đệ rồi”. Đế Nguyên Quân gật đầu.
Dẫn đầu năm người, ánh mắt họ lâu lâu nhìn lại thì thấy Đế Nguyên Quân vẫn duy trì một khoảng cách an toàn nhất định nên họ bắt đầu bàn tán to nhỏ ở sau lưng hắn.
“Sư huynh, ngươi thấy tên Đế Nguyên Quân này là người như thế nào?”. Ngô Sơ Nhiên ánh mắt nghi ngờ hỏi. “Ta thấy hắn giúp ta chắc chắn là vì có một mục đích nào đó? Ta bây giờ chưa biết thực lực thật sự của hắn thì liệu có ổn khi dẫn hắn về thành không?”.
“Chẳng may trên đường xảy ra chuyện gì thì sao?”.
“Ngô sư muội, chuyện này ta cứ quan sát hành động của hắn xem như thế nào?”. Châu Trương Sự suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời. “Nếu hắn có bất cứ hành động nào gây khó dễ đến ta thì không cần phải nương tay. Cho dù hắn có thực lực mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng không hơn ta là bao”.
“Với hiện tại, hắn ta vẫn đang cố giữ khoảng cách an toàn với ta nên chắc hẳn hắn vẫn chưa tin tưởng ta. Chuyện này cũng vừa hay, ta không mong trên đường về xảy ra trận chiến nào nữa cả”.
“Sư huynh sợ hắn sao?”. Lý Thái Bạch ánh mắt khinh thường nói.
“Sợ thì không? Nhưng mà sư đệ nên nhớ, nơi đây là Nam Hoang Sơn Mạch, là một nơi vô cùng hung hiểm”. Châu Trương Sự ánh mắt có chút tức giận nhìn qua, đáp. “Ngay cả chưởng môn cũng không dám tùy ý hành động ở đây nữa là mấy người chúng ta”.
“Vừa nãy chỉ là một đầu tam cấp hung thú, nếu như chẳng may gặp phải tứ cấp hung thú thì sao? Năm người hợp sức có thể chặn nó được không?”.
“Châu sư huynh nói đúng, ngươi không thấy hằng năm số lượng đệ tử của tông môn ta chết đa phần đều bỏ mạng ở trong Nam Hoang Sơn Mạch này hay sao?”. Ngô Sơ Nhiên vẻ mặt lo lắng, nói. “Chỉ cần tên Đế Nguyên Quân đó biết an phận thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi”.
“Thôi được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa”. Châu Trương Sự gạt tay ra hiệu những người khác giữ im lặng, nói. “Từ bây giờ ta bắt đầu tăng tốc, nên nếu như trên đường gặp hung thú thì tốt nhất nên tránh quá một bên. Tránh được chừng nào thì hay chừng đó”.
“Vâng”. Những người khác đồng thanh đáp.
Chạy đuổi theo ở phía sau, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn bóng lưng năm người kia thì khẽ cau mày. Đế Nguyên Quân khóe miệng lẩm nhẩm. “Muốn kéo dài khoảng cách? Nếu phía trước gặp hung thú thì chẳng phải ta là người chịu hay sao?”.
“Những tên này ngoài mặt thì cười nói mà trong lòng vẫn đề phòng ta? Nếu đã như thế thì cũng đừng trách ta”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân tay phải đưa ra trước ngực bắt đầu kết ấn và thúc dục Ẩn Linh Phù che đậy khí tức của bản thân rồi sau đó âm thầm di chuyển qua một nơi khác cách song song một đoạn gần năm mươi trượng. Nhưng trước khi tách rời khỏi những người này, Đế Nguyên Quân đã sử dụng tinh thần lực ấn ký đặt lên tên Châu Trượng Sự kia và men theo khí tức tinh thần lực truyền về thì cứ thế mà đuổi theo.
Di chuyển được thêm một lúc, cả năm người không còn cảm nhận được khí tức Đế Nguyên Quân đang đuổi theo nữa thì ngoái đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng của hắn đâu nên trong đầu thầm nghĩ. ‘Tên này bị đầu hung thú nào bắt đi rồi sao?’.
Lúc này, có một tên đệ tử với vẻ mặt lo lắng lên tiếng. “Sư huynh, có khi nào hắn ta cảm nhận được phía trước có nguy hiểm nên đã tránh qua đường khác rồi hay sao?”.
“Không có đâu?”. Đáp lại, Chân Trương Sự vẻ mặt có chút tự tin đáp. “Từ nãy đến giờ ta vẫn duy trì tốc độ nhanh như này mà không phát sinh ra động tĩnh quá lớn nên mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta”,
“Bây giờ chỉ còn lại hai mươi dặm nữa là đến nơi nên cần phải cẩn thận một chút”.
“Vâng”.
Di chuyển thêm một lúc thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân cảm nhận được phí trước có một cỗ khí tức hung thú đang lấp ló thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu. ‘Cổ khí tức này là? Thật là kỳ lạ? Cảm giác này giống như đầu hung thú này đang tập ẩn giấu khí tức của bản thân nó vậy?’.
‘Tuy còn hơi vụng về nhưng cũng đủ để khiến người khác cảm nhận sai vì nghĩ nó đang bị trọng thương hoặc hơn thế’.
“Đầu hung thú này có khả năng là đã khai linh trí được một quãng thời gian rồi sao?”.
Đế Nguyên Quân hai chân giẫm mạnh xuống cành cây cao rồi thẳng một mạch lao về phía khí tức khi truyền đến.
Cách đầu hung thú khoảng chừng ba mươi trượng, Đế Nguyên Quân nhìn đầu hung thú đang ẩn nấp ở trong lùm cây lớn gần đó thì không khỏi buồn cười. “Đầu hung thú này vậy mà chui cái đầu lớn vào trong lùm cây còn cơ thể to lớn thì để lộ liễu như vậy? Đây chẳng khác gì một đứa trẻ đang tập chơi?”.
“Tuy linh trí của nó còn non nớt nhưng một khi hung thú khai sinh linh trí thì thực lực của nó sẽ tăng lên không ít. Nếu cảm nhận của ta không sai thì thực lực của nó ít nhất cũng gần đạt tới tứ cấp hung thú rồi”.
Ở ngoài xa, năm người Châu Trương Sự đang di chuyển với một tốc độ nhanh thì đột nhiên Châu Trương Sự đưa tay ra hiệu những người khác dừng lại rồi sau đó mới lên tiếng. “Phía trước có một đầu tam cấp hung thú, kỳ lạ là khí tức của nó lại lúc có lúc không? Đây là bị trọng thương hay sao?”.
Lý Thái Bạch đứng ở bên cạnh lên tiếng. “Ta cũng nghĩ là như vậy, đầu hung thú này thực lực mạnh hơn con cự xà ban nãy nhưng bây giờ nó đang bị trọng thương nên khí tức bị xáo động. Hay là ta nhân cơ hội này giết chết nó, nếu may mắn thì có thể tìm được chút thu hoạch?”.
Ngô Sơ Nhiên nhanh chóng lên tiếng phản bác. “Như thế vẫn rất nguy hiểm, cho dù nó có bị thương nặng thì nó vẫn là tam cấp hung thú. Chuyện này ta vẫn phải cẩn thận là tốt hơn”.
Hoàng Hoa Quân bước lên một bước rồi đặt tay lên vai Ngô Sơ Nhin an ủi nói. “Ngô sư muội yên tâm, có bọn ta ở đây thì đầu hung thú kia không làm gì được muội đâu. Nếu như may mắn chút còn kiếm được một ít linh dược”.
Trương Đại Bạch đứng ở phía sau cũng gật đầu, nói. “Đệ thấy chuyện này cũng không quá nguy hiểm nên không có lý do gì để từ chối cả. Vì ta bây giờ đang ra ngoài để lịch luyện, không phải sao?”.
“Chuyện này… Chuyện này…?”. Ngô Sơ Nhiên lộ vẻ ngập ngừng nói.
“Chuyện này ta quyết định rồi, ba đệ ấy nói không sai. Đầu hung thú này rõ ràng đang bị thương, nếu ta có thể giết chết nó thì có thể kiếm được không ít đồ tốt”. Châu Trương Sự, đưa mắt nhìn Ngô Sơ Nhiên nói. “Trong năm người thì muội có thực lực thấp nhất nên chuyện tấn công nó cứ để ta lo, chỉ cần muội đứng sau hỗ trợ lúc bọn ta gặp khó khăn thôi”.
“...”. Ngô Sơ Nhiên suy nghĩ một lúc rồi thở dài ra một hơi, đáp. “Thôi được, chuyện này ta nghe theo sư huynh”.
Nhanh chóng đưa ra lựa chọn, cả năm người quyết định bắt đầu chi ra hành đồng với mỗi người chia ra một góc để bao vây đầu hung thú kia lại. Trông gương mặt họ lúc này vô cùng tự tin và cảm thấy có chút gì đó phấn khích.
Ngay khi họ dần áp sát lại gần, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn trận của năm người mà không khỏi lắc đầu. “Đám đệ tử Thanh Huyền Môn này cũng thật quá kém, thực lực họ tuy không tệ nhưng ở trên phương diện tu chân giả thì vẫn còn non kém một chút. Đến cả một đầu tam cấp hung thú cũng không cảm nhận được một cách chính xác thì chỉ sợ trận này họ không chống cự được bao lâu”.
“Mà thôi, chuyện của đám người này cũng chẳng liên quan gì đến mình. Phương hướng đến tòa thành đó ta cũng đã đoán được nên giờ cũng không cần bọn họ dẫn đường nữa”.
“Chỉ tiếc là nữ tử Ngô Sơ Nhiên kia có một phần gì đó đặc biệt. Tiếc là khó lòng qua được một kiếp này, nếu nữ tử này có gì đó thì khả năng cao sẽ có thể thoát được. Hoặc không thì ta có thể xem thử Ngô Sơ Nhiên này giúp ích gì được gì cho ta thì cứu cũng không phải không thể”.
“Thật đáng mong chờ”.
- --
Ps: Cầu like, cầu share, cầu vote.