Giữa La Thanh và Huyền lão, ngươi sẽ chọn ai?!
Đối mặt với câu hỏi của Đế Nguyên Quân, La Thiên vẻ mặt đắn đo và có chút lo lắng nhìn hắn. Một bên là đứa con trai duy nhất và cũng là tương lai của La gia, còn một bên là Huyền lão với sự đóng góp to lớn với gia tộc và đối với La Thanh. Đối với La Thanh thì Huyền lão chính là một người đỡ đầu và cũng là một người thân cận khó lòng mà thay đổi được.
“Công tử, chuyền này…?”. La Thiên vẻ mặt bối rối nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt cầu khẩn, nói. “Huyền lão đã đi theo phò tá ta cũng như La gia suốt một thời gian dài và có công với La gia. Bản thân ta hay Thanh nhi đều không muốn mất đi một người trung thành như Huyền lão”.
“Công tử bắt buộc ta lựa chọn giữa Thanh nhi và một người vừa có công vừa có ân với ta với La gia là quá khó khăn”.
Quỳ ở trước cửa phòng, Huyền lão nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên hỗn tạp vô cùng. Bản thân lão chỉ là nô bộc của La gia nhưng vì có công nên được La Thiên đối xử rất tốt. Nhưng lão không thể ngờ bản thân ở trong mắt La Thiên lại có trọng lượng lớn đến như vậy.
“Những lời của gia chủ khiến ta mãn nguyện lắm rồi”. Huyền lão ánh mắt đỏ ửng nhìn La Thiên, nói. “Thân già này được cung phụng La gia và ở bên cạnh La Thanh đã là một ân huệ đối với ta nên gia chủ đừng đắn đo như thế”.
“La Thanh vẫn còn tương lai ở phía trước và cũng là tương lai của cả La gia, còn ta chỉ là một lão già gần đất xa trời. Gia chủ cần gì phải làm khó bản thân như thế, ta bây giờ đã cảm thấy rất mãn nguyên nên cho dù có chết cũng đủ để khiến ta mỉm cười”.
“Ta…”. La Thiên cúi đầu, gương mặt buồn bã trả lời. “Ta…”.
Nhìn La Thiên làm ra vẻ ấp úng trả lời, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, đáp. “Ta biết ngươi sẽ lựa chọn La Thanh, nên…”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bùng phát lượng khí tức kinh khủng ở trên người và thình lình biến mất trước mặt ba người và xuất hiện trước mặt Huyền lão.
Nhìn Đế Nguyên Quân đưa tay chuẩn bị đánh ra một chưởng, La Thiên vẻ mặt hoảng hốt đưa tay lên, nói. “Công tử…”.
Nhưng không đợi La Thiên nói dứt lời, Đế Nguyên Quân ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay và đánh về phía ngực Huyền lão trước ánh mắt của hai người.
Đối mặt với chưởng lực của Đế Nguyên Quân dường như không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào đối với lão nhưng Huyền lão lại làm ra dáng vẻ khiến La Thiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Hai mắt Huyền lão từ từ nhắm lại và lão không hề vận chuyển chân nguyên trong cơ thể. Nhìn lão bây giờ chẳng khác gì với một người bình thường chuẩn bị đón nhận cái chết nhưng trên gương mặt vẫn nở một nụ cười. Trong đầu lão lúc này dần hiện lên những hình ảnh của bản thân trong quá khứ, nhớ lại những thời điểm vui vẻ nhất trong cuộc sống và những lúc ở bên cạnh bảo vệ La Thanh trước những nguy hiểm thì bất ngờ chảy xuống hai hàng nước mắt.
Tuy lão rất hối tiếc vì không thể cung phụng La gia và cũng không thể đi theo bảo vệ La Thanh được nữa nên trong lòng vẫn cảm thấy rất buồn. Lão buồn vì không thể nhìn La gia đoạt lại những hào quang trong quá khứ và cũng không thể nhìn La Thanh đi lên con đường đỉnh phong tu luyện.
Quá hối tiếc… Nhưng đây là con đường cuối cùng mà lão đã chọn, bản thân hy sinh vì lợi ích và cũng là tương lai cho La gia cũng như La Thanh. Lão cảm thấy đáng… Đáng cái rắm, lão bây giờ vẫn muốn được sống vẫn muốn nhìn ngày mà La Thanh đăng đỉnh.
Nhưng khi lão muốn được sống và có ý định dùng chân nguyên bảo vệ cơ thể. Song trong tâm trí lão là những hình ảnh La Thanh lúc nhỏ chạy nhảy vui đùa và mừng tượng đến tương lai hắn làm rạng danh La gia thì kiềm chế chân nguyên trong người lại.
Cảm nhận chưởng lực chuẩn bị đánh tới, trong đầu Huyền lão lúc này đã gần như trống rỗng, lão không còn lo nghĩ đến bất kỳ chuyện gì nữa, lão đã buông bỏ và sẵn sàng đón nhận cái chết.
Nhưng khi chưởng lực đánh trúng, hai mắt Huyền lão bất chợt mở lớn nhìn Đế Nguyên Quân trước mắt đang dần xa ra. Và khi lão đập mạnh lưng vào vách tường thì mới hoàn hồn lại, lão đưa tay lên ngực mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ban đầu, Đế Nguyên Quân tung chưởng chứa đựng một lượng lớn chân nguyên nhưng hắn biết rõ. Chỉ dựa vào thực lực của hắn hiện tại mà muốn giết Huyền lão là chuyện không thể nào nhưng khi nhìn thấy lão không có chút phản kháng nào mà sẵn sàng đón nhận cái chết thì… Ngay khi chưởng lực đánh lên ngực Huyền lão, Đế Nguyên Quân đã thu lại toàn bộ chân nguyên và chỉ đặt nhẹ tay lên ngực rồi đẩy mạnh khiến lão văng ra ngoài.
Nhìn Huyền lão vẫn còn đang quỳ trên nền nhà, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi quay người đi vào trong phòng nói. “Đứng dậy đi”.
Nhìn Đế Nguyên Quân tư từ đi vào, sắc mặt La Thiên lúc này vẫn còn rất hỗn tạp, ánh mắt không hiểu chuyện nhìn hắn, nói. “Công tử,...”.
“La gia chủ không cần trưng ra ánh mắt đó nhìn ta?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Chỉ là ta hiện tại không muốn giết người mà thôi”.
La Thiên nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn về phía Huyền lão, nói. “Huyền lão, ngươi còn không nhanh đa tạ công tử”.
Huyền lão nghe thấy vậy thì giật mình đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi cúi đầu. “Đa tạ công tử không giết”.
Nhìn dáng vẻ Huyền lão hiện tại, La Thiên thở ra một hơi dài giống như gạt bỏ được tảng đá nặng ơ trong lòng, nói. “Ta biết tính cách ngươi kiêu căng, ngay thẳng nhưng không phải lúc nào cũng thể hiện ra”.
“Đây chính là bài học và cũng là cái giá của sự kiêu căng, nếu như công tử thật sự muốn giết ngươi thì tính mệnh ngươi bây giờ đã không còn. Ngươi nên cảm thấy bản thân mình may mắn”.
“Vâng, lời gia chủ nói rất phải”. Huyền lão cúi đầu, đáp.
“Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói sau”. Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn về phía hai người, nói. “Chuyện cấp bách trước mắt là đến xem tình trạng La Thanh hiện tại, nếu ta đoán không nhầm thì bây giờ đang là lúc mà hỏa chủng thực sự bùng phát”.
“Nếu còn chậm trễ thì ta cũng không cứu được”.
“Vậy thì nghe theo lời công tử”. La Thiên gương mặt lộ rõ sự lo lắng, đáp.
Quay trở về La gia!
La Thiên dẫn Đế Nguyên Quân đi vào phòng La Thanh thì thấy toàn thân hắn đỏ ửng giống như một cục than vừa được lấy ra từ trong bếp. Mặc dù được Huyền lão hộ pháp và được băng tinh tản mát ra những cổ hàn khí xâm nhập vào trong người nhưng cũng không giúp ích được bao nhiêu.
Thấy La Thiên cùng Đế Nguyên Quân đi vào, Huyền lão sắc mặt có chút mệt mỏi nhìn qua hai người, nói. “Gia chủ, công tử”.
“Tình trạng của La Thanh bây giờ đang rất xấu, nếu như không nhanh thì…”.
Thấy La Thiên nhìn mình với một ánh mắt cầu khẩn, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, nói. “La gia chủ, trong quá trình ta giúp La Thanh ngưng tụ linh hỏa thì không một ai được làm phiền và sau khi xong thì cần phải chuẩn bị một viên đan dược giúp ổn định linh hỏa và một viên đan dược có tính ôn hòa, tốt nhất là có khả năng phục hồi lục phủ ngũ tạng”.
“Phẩm chất đan dược càng cao càng tốt”.
Đáp lại, La Thiên gật đầu, đáp. “Công tử yên tâm, ta bây giờ sẽ đi chuẩn bị”.
Đợi sau khi đám người đi ra ngoài hết, Đế Nguyên Quân tiến lại gần rồi đặt tay lên phần bụng dưới La Thanh thì khẽ cau mày. “Chỉ là hỏa chủng mà muốn chống lại ta?”.
Đế Nguyên Quân khẽ cười lạnh một tiếng rồi thả một lượng lớn tinh thần lực xâm nhập khắp nơi trong cơ thể La Thanh. Ngay sau khi tinh thần lực vừa xâm nhập, hỏa chủng giống như cảm ứng được liền chạy dọc theo những nơi tinh thần lực đi qua giống như một con thú đang đuổi theo con mồi.
Nhưng tinh thần lực của hắn đâu phải là thứ mà một đạo hỏa chủng tầm thường còn chưa ngưng tụ thành linh hỏa có thể hấp thụ được. Đế Nguyên Quân dường như cảm nhận được ý định của hỏa chủng nên nở một nụ cười lạnh, nói. “Muốn cắn nuốt tinh thần lực của ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền thả vào thêm một lượng tinh thần lực kinh khủng và mang theo khí tức của Thiên Ma Thần Hỏa liền khiến đạo hỏa chủng trong người La Thanh sợ hãi không dám nhúc nhích.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân để tinh thần lực xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng La Thanh rồi bắt đầu đẩy hỏa chủng từ bên trong ra và ép chúng quay trở về đan điền. Cảm nhận hỏa chủng đang dần bị đẩy lùi, cơ thể La Thanh run lên thành từng cơn giống như cơ thể vừa bị lấy đi thứ gì đó.
Sau khi ép hỏa chủng từ trong lục phủ ngũ tạng ra ngoài, Đế Nguyên Quân lấy ra một viên đan dược trị thương rồi bóp nát, sau đó cho vào trong miệng La Thanh và thay hắn luyện hóa và chuyển dược lực xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng.
Gần một canh giờ qua đi, dược lực từ viên đan dược phát ra đều đã được hấp thụ triệt để và lục phủ ngũ tạng cũng đã dần khôi phục. Nhận thấy những phần trọng yếu đã được ổn định, Đế Nguyên Quân tiếp tục dùng tinh thần lực xâm nhập ra xung quanh và đồng thời ép hỏa chủng trở về đan điền.
Trải qua gần hai canh giờ, Đế Nguyên Quân mới có thể ép được hỏa chủng tập trung tại một chỗ. Tiếp đến, Đế Nguyên Quân dùng tinh thần lực ngăn không cho hỏa chủng lan ra ngoài và tiếp tục giúp La Thanh luyện hóa đan dược hồi phục.
Liên tục luyện hóa gần mười viên đan dược, khí sắc La Thanh lúc này đã trở nên ổn định hơn rất nhiều. Tiếp đến, Đế Nguyên Quân cắn nhẹ đầu ngón tay rồi dùng huyết dịch viết lên một đạo Định Thân Phù lên phần bụng dưới La Thanh.
Cùng với đó, Đế Nguyên Quan khóe miệng liên tục đọc một loại pháp quyết và dùng Định Thân Phù bao phủ toàn bộ đan điền La Thanh rồi bắt đầu ngưng tụ linh hỏa.
Cảm nhận được uy lực từ linh phù phát ra và pháp quyết xâm nhập vào trong đan điền, đạo hỏa chủng lúc này giống như một đứa trẻ đang vui mừng. Nhìn đạo hỏa chủng đang run lên, Đế Nguyên Quân khóe miệng vểnh lên, nói. “Từ một đạo hỏa chủng nhỏ bé đã luyện hóa phần lớn tinh hoa, chân nguyên của chủ nhân thì cũng nên ngoan ngoãn báo đáp”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đột nhiên đánh một đạo chân nguyên lên thân hỏa chủng rồi quát lớn một tiếng. “Ngưng”.
Men theo tiếng quát lớn thì bỗng nhiên, toàn bộ căn phòng đột nhiên rung lên một cách kịch liệt và tòa băng tinh bắt đầu hiện lên từng vết nứt. Cùng với đó là khí tức trên người La Thanh đang dần ổn định và bộc phát mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần.
Cảm nhận đạo linh hỏa vừa mới ngưng tụ, Đế Nguyên Quân vẻ mặt mệt mỏi thở ra một hơi. “Hỏa diễm có màu hồng đỏ vậy nên đặt tên là “Thanh Hồng Linh Hỏa”, tuy mới được ngưng tụ nhưng khí tức nó phát ra cũng không tầm thường”.
“La Thanh đã nhận được một thứ rất là tốt”.
- --
Son Doan
cho them mot chuong di xep oi
17/03
2
The Hung Nguyen
cố lên ra tiếp đi xếp ơi hóng
1