Kể từ lúc đám người Thanh Lan thành tìm kiếm thất bại trở về và cũng trong đoạn thời gian Đế Nguyên Quân bị hôn mê thì ở trong thành lúc này đã có không ít thay đổi. Ban đầu, đám người đã thất bại trong việc tìm kiếm chí bảo nên trông ai ai cũng không được vui mừng. Nhưng rất nhanh, bầu không khí của ngày thiên kiêu tụ hội với bầu không khí tưng bừng và đáng mong đợi đã khiến họ vực dậy.
Giống với những lần trước, đợt thiên kiêu hội tụ lần này được chú tâm hơn hết, không chỉ là quy mô mà những sự chuẩn bị của các thế lực và các gia tộc đã khiến bầu không khí ở trong thành ngày càng náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Sau một thời gian chuẩn bị thì cái ngày đó cũng đã đến, ngày thiên kiêu tụ hội diễn ra thì ai ai cũng đón đợi vô cùng. Khác với tâm trạng phấn khích của những người khác, Lạc Tuyết Dung đến tham gia với tâm trạng không được thoải mái và có phần lo lắng.
Bởi vì cô biết, cái ngày mà cô không hề mong muốn đang sắp sửa diễn ra trước mắt. Thời gian này tuy cô đã chú tâm vào việc tu luyện để gạt bỏ đi những suy nghĩ không hay nhưng thời gian càng trôi đi thì hình ảnh Đế Nguyên Quân cùng Mạc Anh Nghiêm lại hiện lên trong tâm trí một cách thường xuyên.
Cô thật sự không biết bản thân nên làm gì mới phải ở trong chuyện này. Một bên là người mà cô tin tưởng và một bên là thanh mai trúc mã, người đã đối xử với cô rất tốt và đã nhiều lần bảo vệ. Đối với cô thì cả hai đều là những người quan trọng, cô không muốn mất đi một người nào cả.
Mặc dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng Lạc Tuyết Dung vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân khiến Đế Nguyên Quân thù địch Mạc Anh Nghiêm đến thế. Tuy cô và Đế Nguyên Quân đồng hành chưa được bao lâu nhưng cô lại hiểu được tính cách và cách hành xử của hắn.
Cô biết, Đế Nguyên Quân không phải là một người tùy tiện nên trong chuyện này chắc chắn sẽ có nguyên nhân nào đó. Nhưng thật lòng thì Lạc Tuyết Dung không thể nghĩ ra được.
Đế cái ngày mà thiên kiêu tụ hội, cô nhìn thấy Mạc Anh Nghiêm đang chờ đón họ với gương mặt niềm nở thì trong lòng cảm thấy nặng nề và rối bời vô cùng. Cô không biết sau ngày này thì còn có thể nhìn thấy cái dáng vẻ này của Mạc Anh Nghiêm không nữa.
Mang theo tâm trạng rối ren và lo lắng tham gia, Lạc Tuyết Dung luôn nhìn xung quanh với ánh mắt thấp thỏm lo âu. Nhưng khi thiên kiêu tụ hội diễn ra nhưng cô không thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân ở đâu cả thì mới cảm thấy an tâm được một phần nào đó.
Không chỉ có Mạc Anh Nghiêm mà cả ba người Lạc Tuyết Dung đều gặt hái được nhiều thành công. Cả bốn người thành công bước vào vị trí của mười thiên kiêu đứng đầu. Và cũng vì thế mà vị thế của Mạc gia và của Lạc gia đã tăng lên một cách chóng mặt và mối quan hệ của hai gia tộc càng thêm khăng khít.
Ngày thiên kiêu tụ hội kết thúc, đáng lý Lạc Tuyết Dung nên cảm thấy vui mừng vì chuyện mà cô lo lắng không hề diễn ra. Không chỉ có cô mà cả Lâm Tuyết Nhi và Hứa Tiểu Kiều đều chung một biểu cảm.
Họ biết rất rõ một chuyện là Đế Nguyên Quân sẽ thực hiện những gì mà hắn đã từng nói. Nhưng ngày thiên kiêu tụ hội diễn ra nhưng họ không thấy bóng dáng hắn ở đâu cả nên lo lắng vô cùng. Họ sợ là với tính cách của hắn thì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra nên hắn mới không đến tham dự.
Ngay khi vừa kết thúc, cả ba người đã tức tốc đi ra ngoài tìm tung tích cũng như nghe ngóng tin tức Đế Nguyên Quân và những chuyện đã xảy ra gần đây nhưng họ nhận lại chỉ là những cái lắc đầu. Họ chỉ có một manh mối duy nhất là trước ngày thiên kiêu tụ hội diễn ra không lâu thì trên đỉnh núi kia đã xuất hiện lôi kiếp.
Liên kết với những gì mà Đế Nguyên Quân từng nói thì họ đoán chắc một điều, chính hắn đã kéo lôi kiếp đến. Có thể là lôi kiếp do hắn đột phá Ngưng Hải cảnh. Nêu họ nghĩ là hắn đã gặp phải chuyện gì đó trong lúc độ lôi kiếp.
Thời gian dần trôi qua, kể từ ngày Đế Nguyên Quân nằm hôn mê bất tỉnh ở trên ngọn núi đó và bị nước lũ cuốn đi đến nay. Và cũng trong thời điểm đó thì hắn đã hoàn toàn không còn nhận thức được những gì xảy ra ở bên ngoài nữa. Kể từ ngày hắn nhập thiên đố đã qua được ba tháng, tuy thương thế trên người đã ổn định hơn rất nhiều nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Nằm mê man ở trên giường, hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ mở ra, trước mắt hắn là một căn phòng nhỏ hẹp xập xệ trông rất xa lạ. Dùng hai tay chống người ngồi dậy, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh giống như đang tìm thứ gì đó.
Cảm nhận không có người ở gần đó, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ rồi thở dài một hơi, nói. “Là do ta đã quá chủ quan? Nhưng mà ta thật sự may mắn”.
“Suốt thời gian ta hôn mê, Huyết Đế Mộc giúp ta hồi phục không ngừng nghỉ nên mới có thể tỉnh dậy sớm được. Nếu không có nó thì ta không biết bản thân đến bao giờ sẽ tỉnh?”.
Đẩy cửa đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy nơi này trông xa lạ vô cùng. Xung quanh đây đều là những ngọn núi lớn bao quanh và nơi đây chỉ có duy nhất một căn nhà xập xệ. Không biết bản thân đã lưu lạc đi đến đâu, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, ánh mắt lộ vẻ xa xăm thốt ra. “Vậy là ta tỉnh dậy quá trễ sao? Ba tháng, không ngờ bản thân lại tao ngộ một kiếp nạn như thế này?”.
Tuy Đế Nguyên Quân đã tỉnh dậy nhưng những thương tích ở trên người cũng chỉ hồi phục được một vài phần nào đó mà thôi. Tìm đến một nơi yên tĩnh gần đó, Đế Nguyên Quân đặt mông ngồi xuống một tảng đá tương đối bằng phẳng ở trước mặt rồi bắt đầu vận khí.
Cảm nhận khí tức của bản thân, Đế Nguyên Quân không ngờ được là bản thân lúc đột phá lại hao tổn lớn đến như thế. Sau khi trải qua thiên đố, mười trượng nguyên khí đều đã chuyển hóa thành linh hải nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là mười trượng nguyên khí lại không thể ngưng luyện được thành một trượng linh hải.
Cảm thấy có chút khó hiểu, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày. “Là do bản thân bị thương quá nặng hay sao? Chắc có lẽ là Huyết Đế Mộc đã âm thầm dùng linh hải để giúp ta chữa trị?”.
Vận khí để hồi phục, Đế Nguyên Quân bế quan tỉnh dưỡng để ổn định lại những thế một lúc. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu là những thương tổn của lục phủ ngũ tạng thì vẫn như cũ, hoặc có hồi phục nhưng tiến độ lại rất chậm. Chưa kể, ngay khi hắn vận khí điều tức thì đan điền truyền đến một cảm giác đau nhói và linh hải vẫn chưa thể điều động được một cách ưng ý.
Nhanh chóng đứng dậy, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thất vọng thở dài một hơi. “Lục phủ ngũ tạng bị thương quá nặng, muốn nhanh chóng hồi phục thì cần phải tìm được linh dược? Nhưng ở một nơi như thế này thì chắc chắn là không thể?”.
“Cần phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được”.
Quay trở về căn nhà lá xập xệ, đứng ở trên đường nhìn lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút băn khoăn vô cùng. Ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cụ bà khoảng chừng tám mươi tuổi, mái tóc bạc trắng và trên gương mặt đầy vết nhăn, nhìn gương mặt phờ phạc và mệt mỏi của bà đang cõng trên lưng một bó củi khô thì trong lòng Đế Nguyên Quân đột nhiên co thắt lại.
Hắn từ trước đến giờ chưa từng có một người thân thích nào cả nên cái cảm giác này khiến hắn không thể hiểu được. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi thốt ra. “Tại sao một nơi hoang vắng này lại xuất hiện một người bình thường, và còn là một bà lão?”.
“Bà ấy chính là ân nhân của ta sao?”.
Không nhẫn tâm nhìn bà cụ cõng bó củi lớn, Đế Nguyên Quân nhanh chân đi lại gần rồi nhẹ tây lấy bó củi ở trên lưng bà và nói. “Tại sao công việc nặng này lại để bà làm? Người thân của bà đâu?”.
“...”. Đáp lại, bà lão ngoảnh mặt nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt vui mừng với một nụ cười hiền từ ở trên gương mặt. “Nội tôn? Nội tôn dậy rồi?”.
“Nội tôn?”. Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn có chút khó hiểu nhìn bà lão, đáp. “Ta không…”.
Đế Nguyên Quân chưa nói dứt lời thì nhìn thấy biểu cảm vui mừng và ánh mắt vui mừng ở trên gương mặt bà lão thì đột nhiên dừng lại. ‘Là do bà lão lớn tuổi nên nhìn nhầm ta thành cháu nội sao? Nhưng nhìn biểu cảm này thì chắc người cháu đó đã rời đi từ lâu và chưa từng quay về?’.
‘Biết là không phải nhưng dù sao bà ấy cũng là ân nhân, ta không thể khiến bà ấy cảm thấy thất vọng’.
“Đúng, là nội tôn?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, nói tiếp. “Từ nay bà không cần phải làm những việc như thế này nữa? Những chuyện nặng nhọc này thì cứ để người cháu này làm là được?”.
Một tay xách bó củi, một tay dìu bà cụ đi về nhà. Suốt dọc đường đi, ánh mắt Đế Nguyên Quân cứ nhìn ra xa trông như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nhìn căn nhà lá xập xệ có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn qua dáng vẻ hiền từ của bà lão thì tự hỏi. ‘Nếu như ta hiện tại là Nhất Đế của trước kia thì sẽ làm gì?’.
Đặt bà ngồi xuống giường, Đế Nguyên Quân quay người đứng dậy. Nhưng khi hắn định đi ra ngoài thì bà lão đã vươn tay ra kéo tay hắn lại, ánh mắt bà buồn bã nhìn hắn nói. “Nội tôn, sẽ đi xa nữa sao?”.
Nhìn ánh mắt bà rưng rưng, Đế Nguyên Quân nhìn bà với ánh mắt khó nói, hắn đứng ở đó một lúc rồi ngồi xuống trước mặt bà rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Không, ta sẽ không đi ở đâu cả? Ta sẽ ở lại đây với bà?”.
Trong lúc nhìn bà lão đang níu kéo và biểu cảm trên gương mặt giống như sắp nhìn người thân đi xa thì hắn đã hạ quyết định. Nhìn dáng vẻ bà thì hắn biết chắc một điều là việc bà cứu hắn là vì nghĩ hắn chính là cháu nội đã xa cách từ lâu. Tuy biết đó chỉ là sự hiểu nhầm nhưng chung quy là bà lão đã cứu hắn một mạng, nếu như bà không đưa hắn đến đây thì trong lúc hắn đang bị hôn mê thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân nhìn bà với ánh mắt trìu mến. Hắn vỗ nhẹ lên tay bà để khiến bà cảm thấy yên tâm rồi đứng dậy và đi ra ngoài. “Bà cứ nằm xuống nghỉ dưỡng trước đi, ta ra ngoài sửa lại căn nhà một chút thôi?”.
Đáp lại, ánh mắt bà lão nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ lo lắng, nói. “Căn nhà này vẫn còn dùng được? Không cần phải sửa lại đâu?”.
“Với lại, cháu vừa mới tỉnh dậy nên đừng làm việc nặng, như vậy không tốt?”.
Nhìn dáng vẻ bà lão lú lẫn nhưng vẫn không quên việc lo lắng cho hắn. Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Bà yên tâm, ta là một người tu luyện nên những thương tích cỏn con này không ảnh hưởng gì đến ta được đâu?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân đi ra bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao với gương mặt trầm tư suy nghĩ. ‘Biết sẽ rất tốn thời gian để hồi phục nhưng nghĩ lại thì ở lại đây cũng là một trải nghiệm không tệ. Từ khi bước vào con đường tu chân thì ta chỉ biết chăm chăm vào việc tu luyện và đánh giết mà chưa từng trải qua quãng thời gian được sống an nhàn ở bên người thân?’.
‘Đạo tâm ta tuy cao nhưng chung quy là vẫn còn thiếu?’.
“Nhân cơ hội này thì ta cũng muốn thử trải nghiệm qua cảm giác sống ở bên cạnh và được người thân quan tâm, lo lắng là như thế nào?”.
- --