Ngộ Kiếm Bia mở!
Một bộ kiếm pháp Huyền cấp thượng phẩm hiện ra trước mắt, những người tham gia ai ai cũng ngồi xuống tham ngộ, duy chỉ có Đế Nguyên Quân nhắm mắt làm ngơ.
“Yêu cầu trong một canh giờ nhập môn bộ kiếm pháp tàn khuyết này, ai có thể để lại lại vết kiếm ở trên vách đá xung quanh có thể thông quan thì nhận được bộ kiếm pháp hoàn chỉnh”. Đế Nguyên Quân nhìn Kiếm Bia rồi lắc đầu. “Vô vị”.
Loại kiếm pháp này ở trong mắt hắn quá tầm thường, thậm chí hắn chỉ liếc nhìn qua một cái thôi thì cũng có thể nắm được.
Nhưng Đế Nguyên Quân cảm thấy kỳ lạ nhất là hàng chữ “Hồng Xuyên Kiếm Tiên lệnh: Một kiếm trảm kiếm bia” này có ý định là gì?
“Dòng chữ cuối quá kỳ lạ, chưa kể chất liệu của Kiếm Bia rất chắc chắn”. Đế Nguyên Quân suy ngẫm. “Cho dụ bộ kiếm pháp này có luyện đến đại thành cũng không thể khiến nó bị xây xước chứ đừng nói đến việc trảm nó...”.
Suy nghĩ một lúc thì đột nhiên, hắn dường như biết chuyện gì đó rồi nở một nụ cười kỳ dị. Ánh mắt nhìn Kiếm Bia giống như đang trêu ngươi. “Hóa ra là vậy”.
“Nếu ta đoán không nhầm thì Kiếm Bia này là một cầu nối, bề ngoài chỉ là truyền thừa kiếm pháp, ai ngờ ở bên trong còn có thứ đáng giá hơn”.
Sau khi biết được mục đích của Kiếm Bia, Đế Nguyên Quân cũng chẳng thèm để ý đến. Hắn chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Lâm Tuyết Nhi đang tham ngộ mà thôi.
Thời gian một canh giờ qua đi!
Tất cả đều từ trong cảm ngộ tỉnh dậy.
Đế Nguyên Quân nhìn qua, thì thấy dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi trông rất mệt mỏi nên lên tiếng. “Tham ngộ như thế nào rồi?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ nói. “Miễn cưỡng nhập sơ”.
“Lát nữa, ngươi đừng đánh lên vách tường mà đánh lên tấm Kiếm Bia kia, ắt sẽ có lợi”. Chợt, Đế Nguyên Quân ghé sát lại gần rồi thì thầm vào tai nàng nói.
“Tại sao?”. Lâm Tuyết Nhi cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại.
“Cứ nghe theo lời ta đi”. Đế Nguyên Quân từ chối trả lời.
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Lâm Tuyết Nhi cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Thời gian thử kiếm đã đến!
Liên tiếp, từng người một đứng ra thi triển kiếm chiêu đánh lên vách tường. Nhưng ngàn người thì chỉ có mấy chục người miễn cưỡng thông qua mà thôi.
Cho đến khi Lâm Tuyết Nhi đứng ra, nàng hít vào hơi rồi vung kiếm chém về phía Kiếm Bia.
Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu nhìn qua. Trên gương mặt bọn chúng lộ ra vẻ chán ghét, khinh thường nàng nói.
“Hừ, không tham ngộ được thì thôi, đâu còn đánh về phía Kiếm Bia, muốn phá hủy nó sao?”.
“...”.
Nhưng kiếm của nàng cũng đã xuất ra nên bây giờ muốn thu lại cũng không kịp. Ở xung quanh, có người thậm chí còn muốn ra tay ngăn chặn kiếm chiêu của nàng lại. Nhưng đã bị người ở xung quanh ngăn lại. Bọn họ đều muốn nhìn xem Lâm Tuyết Nhi sau khi làm ra hành động đó sẽ nhận hậu quả gì.
Bất chợt, kiếm chiêu của nàng đánh trúng Kiếm Bia khiến nó run nhẹ lên bột cái rồi thình lình nứt vỡ. Đám người xung quanh thấy vậy liền kinh hãi không thôi. “Cái gì?”.
“Kiếm Bia thế mà bị phá vỡ”.
“Thật không thể tin được”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nhìn Kiếm Bia rồi nở một nụ cười nhẹ.
Ngay lập tức, những mảnh vỡ của Kiếm Bia dần sáng lên. Ở trên nó bắt đầu xuất hiện những phù văn rậm rạp đánh ra rồi liên kết với nhau tạo thành một đại trận bao bọc toàn bộ những người ở đây.
“Chuyện gì xảy ra?”. Lâm Tuyết Nhi lùi lại mấy bước, trên gương mặt lộ ra vẻ hốt hoảng nói.
Đế Nguyên Quân đứng ở bên cạnh trả lời. “Không sao đâu”.
“Đây chỉ là đại trận khảo nghiệm mà thôi”.
“Đại trận thử nghiệm?”. Lâm Tuyết Nhi có chút khó hiểu nói.
“Ải thứ nhất chắc là vượt qua được Ngộ Kiếm Bia và tìm được công tắc mở được ải thứ hai”. Đế Nguyên Quân giảng dải. “Ta không biết người phát hiện công tắc đó sẽ nhận được thứ gì không nhưng linh cảm của ta thì cho rằng. Ngươi sẽ nhận được thứ đồ tốt gì đó”.
Đại trận ổn định, ở phía xa dần hình thành nên những hình nhân rồi dịch chuyển họ lại gần đó.
“Ải thứ hai chắc là muốn khảo nghiệm cảnh giới cũng như kiếm đạo tu luyện”. Đế Nguyên Quân quay qua nhắc nhở nàng. “Dùng kiếm pháp hồi nãy phá hình nhân này thử xem”.
Nói xong, cả hai người đồng thời xuất kiếm.
Tôn hình nhân sau khi cảm nhận được hai người công kích, nó cũng đồng thời thi triển ra kiếm chiêu của mình rồi chống lại.
Dưới khả năng của trận pháp, mỗi một tôn hình nhân đều sẽ mô phỏng lại cảnh giới và sức mạnh hiện có của từng người nên vòng thứ hai này sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.
Đế Nguyên Quân ánh mắt hời hợt lao lên, trường kiếm ở trong tay thình lình chém ra. Nhưng hắn không ngờ tới là tôn hình nhân này thế mà có thể ngăn kiếm chiêu của hắn lại được.
“Có chút bản sự”. Đối mặt với loại hình nhân như thế này, Đế Nguyên Quân liền nở một nụ cười nhẹ. “Đúng lúc, mượn ngươi ma luyện kiếm chiêu một phen”.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Tốc Tinh Kiếm!
Kiếm chiêu vừa ra thì khu vực bao bọc xung quanh dần xuất hiện những điểm sáng. Dưới hiệu lệnh của hắn, toàn bộ điểm sáng đều biến thành những vệt ánh kiếm rồi tấn công.
Đối mặt với công kích ở nhiều hướng như thế này, Đế Nguyên Quân chỉ thấy tôn hình nhân khom người xuống rồi nó dốc hết toàn bộ sức lực nhảy bắn lên cao rồi thốt ra. “Thông minh”.
Ánh kiếm toàn bộ đánh xuống, tôn hình nhân tránh thoát được hầu như hết toàn bộ công kích. Còn những ánh kiếm ở trên đầu đều đã bị nó phá hủy hết toàn bộ.
“Tiếp theo”. Đế Nguyên Quân ánh mắt sáng lên, chỉ thấy hắn vung kiếm thêm một lần nữa.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Phong Khởi Kiếm!
Kiếm chiêu vừa ra thì khu vực xung quanh dần xuất hiện những đợt gió thổi mạnh mang theo những sát chiêu ở trong đó.
Mũi kiếm động, toàn bộ kiếm chiêu tụ tập lại rồi đổ bắn ra. Tôn hình nhân ngay khi vừa chạm đất, nó bắt đầu cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần. Một lần nữa nó vung kiếm, đánh ra một kiếm chiêu có sức mạnh tương đồng.
Oanh!
Hai kiếm chiêu mạnh mẽ oanh kích rồi đồng thời tán đi.
Đế Nguyên Quân hai lần đánh ra kiếm chiêu nhưng đều thất bại, nhưng điều này không khiến hắn cảm thấy buồn bực mà thay vào đó hắn lại cảm thấy sự phấn khích. Đã lâu rồi hắn mới tìm được đối phương có thực lực ngang mình để có thể ma luyện.
Mặc dù đã từng là thế gian cường giả chi đỉnh nhưng Đế Nguyên Quân chưa từng lấy nó ra để thể hiện sự kiêu ngạo mà thay vào đó, hắn luôn luôn cố gắng để bản thân có thực lực mạnh mẽ hơn nữa.
Nếu như trước đây hắn có một địch thủ mạnh ngang hàng thì thực lực lúc đó đã mạnh hơn rất nhiều.
Và đây cũng chính là thứ khiến hắn cảm thấy buồn bực vì không có ai có thể cùng hắn một trận chiến ngang tài ngang sức.
“Lại đến”. Đế Nguyên Quân tiếp tục đánh ra kiếm chiêu nhưng một kiếm này không còn giống như hai kiếm chiêu vừa nãy. Uy lực của nó hiện tại đã mạnh hơn trước gấp nhiều lần và tốc độ cũng nhanh hơn.
Huyền cấp trung phẩm kiếm pháp, Loạn Phong Kiếm!
Đế Nguyên Quân nhảy lên rồi đồng thời đánh ra mười kiếm chiêu đánh tới, mỗi một kiếm chiêu đều đánh ra kiếm khí sắc bén vô cùng.
Tôn hình nhân cúi người xuống, nó cũng đồng thời đánh ra mười kiếm chiêu để chống lại. Nhưng trái với hai lần trước. Kiếm pháp này Đế Nguyên Quân đánh ra đã vận dụng hai phần lực nên nó chống đỡ trông có vẻ khó khăn hơn hẳn.
Oanh oanh oanh!
Mười kiếm chiêu tán đi, nhưng kiếm khí của Đế Nguyên Quân vẫn chưa được loại bỏ hết toàn bộ. Chúng vẫn tiếp tục tiến lên, mặc dù đã bị phá vỡ vỏ bọc ở bên ngoài nhưng kiếm khí của hắn vẫn mạnh mẽ vô cùng.
Ở trên người hình nhân, bất chợt xuất hiện mười đạo vết kiếm chém qua.
Nhìn hình nhân có vẻ không chịu đựng được thêm nữa, Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Haizzz, vẫn không thể vượt qua được”.
“Thôi thì kết thúc thôi”.
Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp, Hình Cung Kiếm!
Đế Nguyên Quân nhảy lên cao, toàn thân tạo thành một vòng cung rồi thình lình chém xuống. Kiếm chiêu đánh ra hình thành nên một vệt ánh kiếm hình lưỡi liềm đánh xuống.
Tôn hình nhân thấy vậy, nó đồng thời đánh ra kiếm chiêu khác biệt. Khi kiếm chiêu vừa ra, Đế Nguyên Quân liền cảm nhận được khả năng của nó. “Ồ, kiếm chiêu này sinh ra để khắc chế nhau sao?”.
“Nhưng kiếm của ta đã đạt đến viên mãn, còn kiếm của ngươi chỉ là trung giai thì làm sao ngăn được”.
Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt, kiếm chiêu của hắn đánh ra dễ dàng phá tan rồi mạnh mẽ đánh xuống, chém hình nhân ra thành hai nửa.
“Khảo nghiệm thứ hai này chính là kiểm tra độ tinh thuần của kiếm chiêu ở ải đầu tiên sao?”.
Đúng như Đế Nguyên Quân dự đoán, loại khảo nghiệm liên tiếp như thế này chắc chắn sẽ có sự liên quan với nhau.
Cùng lúc đó, Lâm Tuyết Nhi cũng đã vượt qua được, nhưng trông nàng có vẻ không thuận lợi cho lắm. Mặc dù Đế Nguyên Quân đã gợi ý cho nàng, nhưng tôn hình nhân kia vẫn khiến nàng gặp không ít khó khăn.
Hình nhân bị hai người trảm diệt, bất chợt. Từ trong lõi của hình nhân bắt đầu hình thành nên một hàng chữ vàng bay đến rồi nhập thẳng vào trong đại não.
“Ồ, thú vị”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói. “Người tạo ra đại trận phức tạp này ắt hẳn sẽ ở trên cảnh giới Hóa Cảnh”.
“Có thể dùng ý còn sót lại trong lõi của hình nhân truyền thụ phần kiếm chiêu còn lại”.
“Hình Cung Kiếm Chiêu và Bắc Giang Kiếm Chiêu nếu như mà hòa vào với nhau rồi luyện thành một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh thì cấp bậc của nó ít nhất cũng phải đạt tới Huyền cấp cực phẩm kiếm pháp”.
“Bộ kiếm pháp này quả thật không tồi”.
Lâm Tuyết Nhi trên gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng dần tiến lại gần hắn rồi lên tiếng. “Ngươi đang lẩm nhẩm gì vậy?”.
“Không có gì?”. Đế Nguyên Quân nói. “Qua ải tiếp theo thôi”.
Cả hai người tiến về phía trước.
Đợi khảo nghiệm thứ hai kết thúc, hơn ba trăm người thông qua ải một nhưng bây giờ chỉ còn lại một trăm người vượt qua ải thứ hai.
Tiếp đến, toàn bộ những người vượt qua được dịch chuyển đến một khu vực khác cực kỳ rộng lớn. Ở trước mắt họ là một tòa đầu trường cỡ lớn và có bốn lôi đài ở chính giữa. Và trên ngực họ xuất hiện một ấn ký với số thứ tự tương ứng.
Đột nhiên, có tám ấn ký thình lình sáng lên rồi truyền tống bọn họ xuống phía bên dưới lôi đài.
Đế Nguyên Quân nhìn cảnh tượng này mà không khỏi giật mình thốt ra. “Người này lúc sống ắt hẳn rất có thiên phú về trận pháp”.
Trận chiến ở phía bên dưới vừa kết thúc, bọn họ ngay lập tức bị truyền tống ra ngoài. Những người chiến thắng được đưa tới một khu vực khác ở trong đấu trường còn những người thất bại bị đẩy ra bên ngoài.
Tiếp đến, trận chiến thứ hai chuẩn bị.
Đột nhiên, cả Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi đều sững người nhìn nhau. Hai ấn ký trên người họ đồng thời sáng lên rồi ngay lập tức bị truyền tống lên trên lôi đài.
- --
Ps: Xong 2c nha mn ơi.