Lâm Tuyết Nhi sau khi hộ pháp cho Phương Dương trưởng quấy thì đi ra ngoài hành lang, ánh mắt cô nhìn dòng người vội vã và lo lắng đang soạn sửa ở bên ngoài thì bất giác thở dài một hơi. “Đã gần một canh giờ rồi? Tại sao hắn vẫn chưa quay trở về?”.
Nhớ lại những gì nghe được từ đám đệ tử kể lại khiến trong đầu cô lúc này toàn hiển hiện lên cảm giác lo lắng vô cùng. Cô tuy biết thực lực của Đế Nguyên Quân rất mạnh nhưng đối phương là đệ tử ngoại môn của hai đại tông môn ở xung quanh đây và quan trọng hơn là thực lực của họ rất mạnh.
Nhìn dòng người vội vã đi qua, từng giây từng phút trôi đi khiến trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an. Không phải cô không tin tưởng vào thực lực của Đế Nguyên Quân nhưng thực lực của đối phương vẫn còn là một ẩn số đối với cô.
Thời gian dần trôi qua, cái cảm giác bồn chồn bất an càng ngày càng hiện hữu. Lâm Tuyết Nhi không thể đứng đợi ở đây được nữa và muốn đi ra ngoài để tìm hắn. Nhưng khi cô vừa quay người thì một bóng người quen thuộc đi vào khiến mọi suy nghĩ ở trong đầu cô tan biến hết toàn bộ.1
Nhìn Đế Nguyên Quân không một chút thương tích nào quay trở về, Lâm Tuyết Nhi dựa lưng vào vách tường rồi thở phào một hơi. Ánh mắt cô nhìn về phía Đế Nguyên Quân, nói. “Thật mừng khi ngươi không bị thương?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ xem như câu trả lời rồi đưa mắt nhìn về phía căn phòng ở cuối dãy, hỏi. “Tình hình Phương Dương trưởng quầy thế nào rồi?”.
“Có thể xem là ổn định lại cả rồi?”. Lâm Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu đáp. “Nhưng ta nghĩ với số lượng đan dược còn lại và khả năng của ta thì việc giúp trưởng quầy hồi phục hoàn toàn gần như là không thể”.
“Ta nghĩ nên đưa người này rời khỏi nơi này và tìm người chữa trị càng sớm càng tốt”.
“Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới nhưng với hiện tại thì để đưa người rời đi là rất khó”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, hắn thở dài ra một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “Với thực lực của những người trong Thanh Dược Lâu thì việc rời khỏi Nam Hoang Sơn Mạch đã khó rồi, chưa kể trên đường còn gặp phải sơn tặc với thổ phỉ”.
“Nếu như không có người hộ tống thì di chuyển như thế sẽ rất nguy hiểm và ta không có nhiều thời gian để làm thế. Nếu như ta có nhiều thời gian hơn thì ta có thể luyện đến đan dược nhưng linh dược ở nơi này không đủ nên ta không thể làm gì khác được?”.
“Nhưng nếu như ta không chữa trị kịp thời thì trưởng quầy có lẽ sẽ trở thành người tàn phế?”. Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn về phía căn phòng rồi hạ thấp giọng, nói. “Tuy tình trạng hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng hai chân lúc này đã không còn cảm giác”.
“Nếu không đem đi chữa trị sớm thì ta chỉ còn cách cắt bỏ hai chân, nếu như không làm thế thì hai chân sẽ bị hoại tử sớm và như thế sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ẩn sâu trong ánh mắt hắn hiện lên một nỗi buồn man mác. Đi về phía căn phòng, Đế Nguyên Quân đứng ở bên ngoài cửa nhìn Phương Dương trưởng quầy đang ngủ thiếp đi thì thở dài một hơi. “Đợi sáng mai hắn tỉnh dậy ta sẽ hỏi thử?”.
Buổi sáng ngày hôm đó, Đế Nguyên Quân túc trực ở bên cạnh giường chờ đợi và khi ánh nắng dần chiếu rọi vào trong căn phòng thì Phương Dương trưởng quầy cũng đã tỉnh dậy.
Hai mắt hắn từ từ mở ra thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang ngồi ở bên cạnh thì nở một nụ cười nhẹ, nói. “Thời gian này đã làm phiền công tử? Nếu như không có hai người thì ta bây giờ đã trở thành một bộ thi thể lạnh ngắt rồi”.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn, Phương Dương trưởng quầy giống như đoán được ý định của hắn liền lên tiếng. “Ta biết tình hình hiện tại của bản thân như thế nào? Vậy nên công tử đừng có lo lắng cho ta quá, ta giữ lại được cái mạng đã là may mắn lắm rồi”.
“Với tình trạng hai chân ta hiện tại thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hoại tử thôi, cho dù có sử dụng đan dược hồi phục cũng chỉ ngăn cản được một phần nào đó?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ giống như đang an ủi, nói. “Ngươi nói không sai, việc hai chân sẽ bị hoại tử và sẽ khiến tính mạng gặp nguy hiểm, để có thể giải quyết thì phải cắt bỏ hai chân càng sớm càng tốt”.
“Nhưng kể cả làm vậy thì gần như không có tác dụng gì cả? Vì nơi này là Nam Hoang Sơn Mạch, kể cả ngươi cắt bỏ hai chân và có thể giữ lại được mạng nhưng bản thân đã trở thành phế nhân rồi nên ở lại đây sẽ càng nguy hiểm. Ta không biết đầu hung thú đó khi nào sẽ quay trở lại và ta tuy không muốn nói chuyện này nhưng thực lực của ta vẫn quá yếu khi đối mặt với nó?”.
“Ngươi từ trước đến giờ đã giúp cho ta không ít nên ta sẽ không để ngươi trở thành phế nhân đâu? Mọi chuyện ta đều đã nghĩ đến hết cả rồi?”.
“Ta sẽ sắp xếp người đưa ngươi rời khỏi đây sớm nhất có thể?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ngay lập tức đứng dậy rồi đi ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Phương Dương trưởng quầy lúc này không kiềm chế được liền chảy xuống hai hàng nước mắt vui mừng cùng với một nụ cười ở trên gương mặt. “Những gì ta làm cho công tử sao xứng với ân tình này chứ?”.
Phương Dương trưởng quầy đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm, nói. “Được gặp công tử đã là một niềm vinh hạnh và phúc ba đời nhưng ta chỉ là một trưởng quầy nhỏ bé thì lấy gì để báo đáp ân huệ được đây?”.
Rời khỏi Thanh Dược Lâu, Đế Nguyên Quân đi một vòng xung quanh thành rồi tìm về mười vị cường giả Thiên Địa cảnh và nhanh chóng thu xếp mọi chuyện ổn thỏa cho Phương Dương trưởng quầy an toàn rời đi.
Trước khi xe kéo rời đi, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía đám người và nói. “Các ngươi hãy mang người này đến Hồng Linh thành và đưa người đến La gia an toàn thì Phương Dương trưởng quầy sẽ nói chuyện lại với Thanh Lương các chủ. Đến lúc đó các ngươi sẽ nhận được hậu lễ tương xứng?”.
Đáp lại, đám người vui vẻ gật đầu. “Công tử yên tâm, chuyện này bọn ta sẽ dùng tình mạng của bản thân ra để đảm bảo. Bọn ta từ sớm cũng đã muốn rời khỏi đây và quay trở về, may mắn là được công tử ủy thác nên bọn ta sẵn lòng giúp đỡ”.
“Còn cái đám sơn tặc, thổ phỉ mai phục ở trên đường thì bọn ta sẽ lo liệu hết mọi chuyện nên công tử chớ lo lắng quá?”.
“...”.
Nhìn dáng vẻ đám người tự tin, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu, đáp. “Nếu các vị đã tự tin như vậy thì ta cảm thấy yên tâm rồi? Nếu sau này có dịp gặp lại thì ta sẽ báo đáp sau?”.
“Công tử khách sáo quá?”. Đáp người gật đầu, trả lời. “Nếu như không có chuyện gì khác thì bọn ta rời đi trước?”.
Nhìn dòng người rời đi, Lâm Tuyết Nhi lúc này đứng ở bên cạnh lên tiếng. “Ngươi dùng mười viên đan dược Huyền cấp trung phẩm để mời những người đó đến và thậm chí còn muốn báo đáp?”.
“Ngươi làm vậy có quá rộng lượng hay không?”.
“Khoan hãy nói đến việc ta rộng lượng, nếu như ta không lấy ra cái giá đó thì đám người này sẽ không sẵn sàng giúp đỡ?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía đám người rồi thở dài một hơi. “Ngươi đừng nhìn thấy bọn họ cười nói hòa nhã như vậy thì nghĩ mọi chuyện đơn giản? Nếu ta không đưa ra yêu cầu và phần thưởng xứng đáng thì có lẽ bọn chúng sẽ ra tay giết người ở trên đường sau khi lấy được đan dược?”.
“Còn việc ta đề cập đến chuyện báo đáp chỉ là một sự đảm bảo tốt hơn mà thôi? Vì thế nên ngươi đừng có lo lắng quá, thế gian cường giả vô số thì việc ta gặp lại những người đó sẽ rất nhỏ. Và cho dù đến lúc gặp lại thì ta cũng sẽ làm ngơ thôi?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ, nói tiếp. “Mà thôi, chuyện này ta không nhắc lại nữa? Chuyện quan trọng bây giờ là ta cần phải đột phá và gia tăng sức mạnh càng sớm càng tốt. Đợi đến khi bí cảnh mở ra thì ta còn nắm chắc được một phần nhỏ nào đó?”.
“Tranh thủ thời gian, ta bây giờ sẽ tiếp tục đi đến khu trung tìm kiếm cơ duyên”.
Ngay sau khi cả hai người rời đi không lâu thì ở trong thành hoang tàn dần lan ra một đoạn tin tức khiến ai ai cũng phải rúng động. Chỉ trong một đêm, toàn bộ đệ tử làm nhiệm vụ ở khu ngoài của hai tông môn là La Sát Môn và Lạc Gia Môn bị giết chết. Và cũng chính điều này đã khiến những người ở trong thành có một phen sợ hãi và lo lắng vô cùng.
Bởi vì trưởng lão của hai đại tông này đang làm nhiệm vụ ở khu trung nên sẽ sớm đến nơi này điều tra và bọn họ cũng khó mà tránh thoát được liên lụy.
Điều khiến họ cảm thấy sợ hãi nhất chính là vị trưởng lão của La Sát Môn kia, người đó thân là một người của ma đạo nên việc đệ tử bị giết ở khu vực này chẳng khác gì tát thẳng một cái vào mặt lão ta cùng La Sát Môn nên nếu như bọn họ có phát hiện thì bọn họ sẽ không thoát khỏi được cái “Chết”.
Nghĩ đến đây, những người ở trong thành dần chìm đắm trong nỗi sợ vô hình và có không ít người sợ hãi phải đối mặt với La Sát Môn nên đã tức tốc rời khỏi đây.