Nhìn vòng xoáy không gian thình lình xuất hiện, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn ngó vào bên trong một lúc thì hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại. Sau đó, hắn liếc mắt nhìn qua Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.
“Thông đạo còn chưa ổn định nên ta đi vào cuối cùng là tốt nhất?”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý một cái.
Và ý định của Đế Nguyên Quân khi không nói thâm mà triệt để cho những người xung quanh nghe thấy thì bọn họ bắt đầu chi ra hai phe bắt đầu tranh luận. Nhìn dòng người ngoài xa đang đổ dồn đi vào thì khiến không ít người cảm thấy lo lắng vì sợ cơ duyên sẽ bị đoạt ngay từ khi vừa vào nên sốt sắng vô cùng. Còn những người bán tín bán nghi và cho rằng thông đạo này không phải thứ đơn giản, trên gương mặt họ tuy lộ ra vẻ không được mấy thoải mái nhưng cũng cảm thấy lo lắng vì những lời nói của Đế Nguyên Quân.
Đứng ở cách đó không xa, La Thiên nghe thấy những tiếng bàn tán to nhỏ ở sau lưng thì quay người đi lại gần và biết được những người này đang nói về sự nguy hiểm của thông đạo này.
Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng khi La Thiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, đầu đội nón che kín cả gương mặt thì khẽ cau mày. Trong đầu hắn dường như đã đoán được thân phận của hai người này nhưng cũng nghĩ đến lý do Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi không tìm đến sớm hơn vì bên cạnh là Lý gia đang chực chờ.
Thở dài một hơi, La Thiên quay người rồi lớn tiếng chỉ đạo.
“Người La gia nghe lệnh, đợi thông đạo ổn định rồi hẵng tiến vào?”.
Ngay lập tức, những người kết minh với La gia cũng cảm thấy khó hiểu với quyết định này của La Thiên. Mặc dù cảm thấy La Thiên chỉ đang dựa trên cảm tính của bản thân để đưa ra quyết định nhưng không có một ai dám lên tiếng phàn nàn bởi vì nếu không có La Thiên và La gia thì bọn họ chẳng khác gì con cừu nhỏ khi tiến vào trong đó cả.
Ở phía bên kia, Lý Mộ Viên nghe thấy thanh âm của La Thiên thì dẫn người tiến sát lại gần. Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm La Thiên rồi nhìn lướt qua gia chủ của những gia tộc khác lộ rõ sự khinh thường rồi cười lớn một tiếng, nói.
“La Thiên, cho dù ngươi đột phá Tinh Cực cảnh nhưng lá gan của ngươi vẫn nhỏ bé giống như trước? Ngươi nghe lời của hai tên lạ mặt lại khiến cả một đoàn người và đồng minh bị mất đi cơ hội tranh đoạt cơ duyên ban đầu?”
“Theo ta thấy, ngươi chỉ đang cố che đậy sự yếu kém của bản thân thông qua việc giả tạo, giả bộ làm ra bộ dáng lo lắng cho sự an nguy của những người xung quanh?”
“Ta với ngươi tuy là thù địch nhưng ta vẫn có chút xem trọng ngươi nhưng hiện tại thì cái cảm giác xem trọng đó biến mất và thay vào đó là sự khinh thường, ta không ngờ ngươi đột phá cảnh giới lại làm ra vẻ yếu kém đến như vậy?”
Tiếp đó, hắn liếc mắt nhìn những gia chủ của những gia tộc khác với ánh mắt mời chào cùng một nụ cười thân thiện giả tạo trên gương mặt và nói.
“Sẵn tiện, Lý gia ta hiện tại đang còn thiếu không ít người cùng ta tiến vào tranh đoạt cơ duyên? Không biết các vị gia chủ có nguyện đi cùng ta hay không? Dưới sự hỗ trợ của Lý gia và Đường gia thì ta tin chắc các ngươi sẽ có không ít thu hoạch”.
“Còn nếu các ngươi cứ nhất quyết đi cùng La gia thì ta e là cơ duyên ban đầu sẽ bị những người vào trước tranh đoạt, như thế sẽ thiệt thòi đối với các ngươi. Và hơn hết, Lý gia đã khai chiến với La gia rồi nên các ngươi cũng bị xem là kẻ địch của ta?”
“Các vị hiểu ý ta đúng không?”
Đám người nghe thấy vậy thì trong suy nghĩ dần bị rung động. Ban đầu, bọn họ muốn kết minh với La gia chỉ vì có cường giả Tinh Cực cảnh dẫn đầu nhưng bên phía Lý gia cũng có. Và từ đầu cho đến giờ thì La Thiên chưa từng đề cập đến chuyện kết minh của hai gia tộc lớn nhất trong thành là Lý gia cùng với Đường gia.
Dựa vào thực lực của hai bên hiện tại thì cho dù La gia có ba vị Tinh Cực cảnh cường giả cũng không thể đối đầu được với thế lực của Đường gia. Chưa kể, bọn họ đồng ý kết minh là vì đoạt lấy cơ duyên nhưng cũng vì La gia mà ra tay chống lại Lý gia.
Nhưng với tình thế hiện tại, thế lực của Lý gia đã mạnh hơn trước rất nhiều và bọn họ không thể mạo hiểm trong chuyện này được. Bởi vì đi cùng Lý gia thì bọn họ nắm chắc được phần nhiều hơn.
Suy nghĩ một hồi lâu, bọn họ dần dần bị những lời nói của Lý Mộ Viên dao động suy nghĩ và họ muốn nhận được lời khẳng định của La Thiên nên liếc mắt nhìn qua với ánh mắt mong chờ. Nhưng La Thiên từ đầu cho đến cuối chẳng có bất cứ phản ứng nào cả, thậm chí hắn còn dửng dưng giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cảm thấy thất vọng và hụt hẫng, trong số mười gia tộc kết minh bắt đầu chia ra làm hai và lớn tiếng bàn tán to nhỏ. Điều này khiến Lý Mộ Viên cảm thấy đắc ý vô cùng, cảm thấy chừng này vẫn chưa đủ, Lý Mộ Viên tiếp tục lên tiếng thúc đẩy.
“Các vị quyết định nhanh đi? Ta bây giờ chuẩn bị tiến vào trong rồi?”
Sau đó, hắn mặc kệ những ánh mắt của người La gia mà quay người ra hiệu cho đồng mình và nói.
“Tất cả xuất phát thôi? Nhanh chóng tiến vào tranh đoạt cơ duyên?”
Bị Lý Mộ Viên đánh đòn tâm lý, bảy trên tổng số mười gia tộc bắt đầu chia ra và dẫn theo người của mình hội tụ cùng với người của Lý gia. Và trước khi đi, những người đó cũng không quên nhìn La Thiên rồi lên tiếng.
“La gia chủ, ta thấy những lời nói của Lý Mộ Viên về ngươi là không đúng nhưng việc ngươi trễ nải việc tiến vào khiến ta thấy không được vừa lòng. Ta rất tiếc khi phải nói điều này nhưng đây là lựa chọn đúng đắn nhất”.
“Đúng thế, bọn ta vào bí cảnh là vì tranh đoạt cơ duyên nên không thể bỏ lỡ cơ hội như thế này được”.
“...”
Nhìn những người kia rời đi, sắc mặt của ba vị gia chủ còn lại cũng cảm thấy có chút thất vọng khi La Thiên không lên tiếng phản bác hay là câu kéo gì cả.
“La gia chủ, tại sao ngươi không có phản ứng gì cả? Nếu như có sự giúp đỡ của bảy gia tộc đó thì ngươi còn nắm chắc được phần nào đó”.
“Đúng thế, với thực lực của liên minh hiện tại chỉ còn lại một trăm người thì rất khó để tranh đoạt cơ duyên chứ đừng nói đến việc chống lại Lý gia?”
“La gia chủ, quyết định này của ngươi đúng là hồ đồ?”
Đáp lại những lời tưởng chừng như đang trách móc nhưng La Thiên có cảm giác cả ba vị gia chủ đang lo lắng cho hắn thì bất giác nở một nụ cười. Ánh mắt hắn nhìn về phía ba vị gia chủ rồi lên tiếng.
“Ta biết các vị đang lo lắng cho ta và ta thật sự biết ơn vì điều đó? Chuyện này ta đã có tính toán từ trước và không mong đợi việc bọn họ sẽ một lòng theo ta nên ta mới không lên tiếng”.
“Các vị thử nghĩ lại xem, nếu như ta lên tiếng giữ chân những người đó lại nhưng khi tiến vào bí cảnh gặp phải nguy hiểm thì bọn họ sẽ bỏ ta mà đi thì sao? Đối với những người đó ta không thèm quan tâm, cái mà ta quan tâm hiện tại là ba vị gia chủ đã dốc lòng và tin tưởng ta”.
“Quan trong hơn là ta còn có sự giúp đỡ khác còn tốt hơn đám người kia nhiều?”
Bất giác, La Thiên liếc mắt nhìn về phía hai người rồi cười lớn một tiếng.
“Ngươi thấy ta nói có đúng không Nguyên Quân công tử?”
Cởi bỏ nón che mặt, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn La Thiên rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ngươi giải quyết chuyện này không tệ?”
Nhìn thấy diện mạo Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi thì đám người lúc này mới giật bắn người một cái. Trước mắt họ, bóng dáng của hai người ẩn sâu trong trí nhớ bỗng hiện lên, một người có thực lực áp đảo thiên kiêu Lý gia và một người có thực lực đủ lọt vào thiên kiêu bảng.
Và điều khiến họ cảm thấy ngạc nhiên hơn là thời điểm thiên kiêu tụ hội đến nay chỉ có mấy tháng nhưng khí tức trên người Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, điều này cũng khiến họ cảm thấy có chút khó tin.
Nhưng trong đầu họ tự hỏi, liệu có sự giúp đỡ của hai người thì có thể chống đỡ người Lý gia được hay sao?