Đứng trước cổng thành cổ kính và cao lớn, ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn vào sâu trong thành thì trông thấy nơi này đã bị thời gian làm hao mòn đi rất nhiều và có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân còn có cảm giác ở trong thành ẩn giấu một loại bí mật đáng sợ nào đó. Tiến vào trong thành, sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống và ẩn sâu trong ánh mắt ẩn chứa sự ngưng trọng vô cùng.
Ngay khi vừa đặt chân vào trong thành thì Đế Nguyên Quân đã cảm nhận được những khí tức của những người ngoại giới đang ở trong thành với số lượng ít nhất cũng phải trăm người.
Và những người đó cũng đã cảm nhận được sự hiện diện của cả hai người mà đứng ở trong tối ló mắt nhìn ra phía cổng thành.
“Chỉ là hai tên Thiên Địa cảnh tầng thấp mà dám đến đây? Đúng là không biết sống chết?”
“Ta đây thân là Thiên Địa cảnh đỉnh phong mà chẳng thể làm gì được chứ nói hai ngươi? Ai cũng cứ tưởng nơi này sẽ ẩn chứa cơ duyên to lớn nhưng không một ai tiến vào biết được nơi này chính là một cái bẫy đáng sợ”
“Người ngoại giới đến đây ngàn người thì chết chín, một phần sống sót đi vào trong thành và tưởng chừng tìm thấy được cơ duyên nhưng mà không hề hay biết vừa tiến vào một nơi còn nguy hiểm như thế nữa?”
“Sẽ nhanh thôi, hai người này rồi cũng sẽ giống như ta? Không thể thoát khỏi nơi này được?”
“...”.
Càng tiến vào sâu trong thành, Đế Nguyên Quân càng có dự cảm chẳng lành vì bầu không khí xung quanh đang dần chùng xuống một cách nhanh chóng và phảng phất ở trong không khí có một mùi giống như thi thể.
Kéo tay Lâm Tuyết Nhi đi vào một căn nhà cao ở bên cạnh, cả hai người nhanh chóng thúc dục Ẩn Thân Phù để che giấu khí tức của bản thân và đẩy hé cửa sổ nhìn ra ngoài thì kinh hãi giật mình một cái.
Trước mắt hai người, một đám thi thể đã chết không biết bao nhiêu năm đang bước lê từng bước dọc trên con đường lớn giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Tuy trên người chúng không còn dao động của cảnh giới nhưng Đế Nguyên Quân lại cảm nhận được chúng có một loại khí tức nào đó hết sức kỳ dị.
Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên che miệng và nhìn xuống với một ánh mắt lộ rõ sự kinh hãi.
“Chúng rốt cuộc là thứ gì thế?”.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân vẻ mặt lộ rõ sự trầm tư, đáp.
“Là cương thi, cũng giống như những thi thể ta gặp ở bên ngoài nhưng chỉ khác một điểm là những thi thể này đã chết một thời gian dài, bị một loại lực lượng nào đó thao túng và hấp thụ tử khí nên dần dần hóa thành cương thi”.
“Tuy cương thi không có cảnh giới nhưng bù lại thì chúng có một cơ thể gần như bất tử, đao thương bất nhập nên rất khó để đối phó”.
“Còn về cấp bậc của nó thì được chia ra làm Bạch Cương, Hắc Cương, Hạn Bạt, Thủy Tổ”.
“Loại cương thi mà ta đang thấy đây có cấp bậc là Bạch Cương, trông chúng có vẻ không quá nguy hiểm nhưng thực lực của chúng đủ để giết chết cả Tinh Cực cảnh nên với thực lực của hai ta hiện tại muốn giết chúng thì chẳng khác gì châu chấu đá xe”.
“Đáng sợ như vậy sao?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì rùng mình một cái, ánh mắt cô nhìn xuống lộ vẻ kinh hãi thốt ra.
“Nếu như ta bị chúng phát hiện thì chỉ có một con đường chết thôi sao?”
“...”.
Đế Nguyên Quân trầm mặc, vẻ mặt hiện rõ sự ngưng trọng.
“Đúng là ta chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải cương thi tại một bí cảnh như thế này? Tuy ta không muốn nhưng cũng phải thừa nhận là với thực lực của hai ta mà cứ ở lại đây thì chỉ có một con đường chết”.
“Nơi này ta không thể ở lại lâu nên khi đám cương thi rời đi thì ta sẽ rời khỏi đây”.
Một lúc lâu sau, Đế Nguyên Quân thả tinh thần lực của bản thân ra ngoài để cảm ứng thì phát hiện cương thi ở xung quanh đều đã biến mất thì hắn mới quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi và nói.
“Cơ hội đến rồi, nhanh chóng rời khỏi nơi này?”
Tức tốc chạy ra khỏi căn nhà, cả hai người chỉ cách cổng thành không đến hai mươi trượng nhưng trong mắt họ lúc này thì đoạn đường này lại rộng lớn và xa xăm vô cùng.
Ngay khi vừa đặt chân ra bên ngoài thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân cảm giác được sau lưng truyền đến từng tiếng rống lớn và từng tiếng bước chân nặng nề, dồn dập đang xông thẳng về phía hai người.
Cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, Đế Nguyên Quân nắm chặt tay Lâm Tuyết Nhi rồi bộc phát toàn bộ thực lực lao thẳng ra bên ngoài cổng thành và đám cương thi vẫn một mực đuổi theo sát nút ở sau lưng.
Ngay khi còn cách cổng thành không đến mười trượng, Đế Nguyên Quân dùng lực kéo mạnh tay ném Lâm Tuyết Nhi ra khỏi cổng thành và quát lớn một tiếng.
“Nhanh chạy khỏi đây và đừng ngoái đầu nhìn lại?”
Sau khi Lâm Tuyết Nhi vừa ra khỏi thành, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân lao thẳng ra ngoài và đồng thời xoay người nhìn lại. Chỉ thấy tay phải hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên hòa cùng một đạo Thiên Ma Thần Hỏa ném thẳng về phía chúng.
Chớp lấy cơ hội nhỏ nhoi, Đế Nguyên Quân lao ra khỏi cổng thành và chạy thẳng một mạch rời khỏi đó mà không một lần ngoái đầu nhìn lại.
Chạy vào sâu trong khu rừng, cả hai người dừng đứng trên một cành cây cao nhìn lại thì thấy đám cương thi không còn đuổi theo nữa thì mới thở phào được một hơi.
“Thật may mắn, chúng chỉ là Bạch Cương nên vẫn sợ bị hỏa diễm thiêu đốt. Còn nếu chúng là Hắc Cương thì ta không thể chạy thoát khỏi nơi này được”.
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt không giấu được sự lo lắng của bản thân nhìn qua rồi thốt ra.
“May mắn là chúng không đuổi tới nơi này?”
“Có lẽ chúng không thể đi ra khỏi thành được, giống như bị ràng buộc với tòa thành đó vậy?”
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Thôi, không cần để ý đến chúng nữa, ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi?”
Quay người chuẩn bị rời đi, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía tòa thành với một ánh mắt tràn đầy sự tức giận và trong lòng hắn thầm nói.
“Chuyện chưa dừng lại ở đây đâu? Rồi sẽ có một ngày ta quay lại và lật tung cả tòa thành đó để tìm ngươi?”
Dọc đường đi ra khỏi bí cảnh, cả hai người ngay khi vừa đi ra khỏi khu rừng thì đột nhiên có một đạo kiếm khí phá không lao thẳng về phía hai người.
Nhanh tay kéo Lâm Tuyết Nhi tránh qua một bên, Đế Nguyên Quân giương mắt nhìn đám người đứng ở ngoài xa với một ánh mắt lộ rõ sự âm trầm và tức giận.
Trước mắt hai người, một nhóm mười người với cảnh giới đều là Thiên Địa cảnh tầng trung dang nhìn hai người với một ánh mắt đầy sự tham lam.
Từ trong đám người, một tên trung niên nhân với cơ thể vạm vỡ chỉ tay về phía hai người rồi quát lớn một tiếng.
“Hai ngươi muốn sống thì giao lại hết toàn bộ cơ duyên đoạt được ở trong bí cảnh và nói lại với ta tất cả mọi thứ các ngươi biết về nơi này?”
“Ngoan ngoãn nghe lời thì bổn đại gia còn tha cho hai ngươi một mạng còn không thì đừng trách”.
“Ta khuyên hai ngươi một câu, tốt nhất thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy. Nếu như để bọn ta bắt được thì ngươi sẽ cảm giác được việc sống mà không bằng chết?”
“Tên tiểu tử kia, ngươi ngoan ngoãn giao lại tất cả mọi thứ và để lại đại mỹ nữ đó cho bọn ta hưởng thụ rồi cút đi trước khi ta đổi ý? Ngươi nên cảm thấy bản thân may mắn khi vẫn còn một con đường sống nên tốt nhất là đừng khiến tâm tình của bọn ta xấu đi?”
“...”.
Nhìn đám người với khí thế hùng hổ dọa người nhưng Đế Nguyên Quân từ đầu cho đến cuối vẫn không hề để lộ biểu cảm lo lắng mà thay vào đó là một sự âm trầm và lạnh lẽo khiến người khác phải rùng mình.
Đáp lại dáng vẻ hùng hổ của chúng, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng đáp lời.
“Nếu như ta nói không thì sao?”
“Tốt, tốt”.
Đám lại, bọn chúng nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự tức giận và không mấy thoải mái.
“Nếu như ngươi đã không biết điều vậy thì chết đi? Tất cả xông lên, giết chết tên đó rồi ta cùng nhau tận hưởng mỹ nữ vài trăm hiệp”.
Nhìn đám người bộc phát khí tức xông đến, Đế Nguyên Quân vẻ mặt lạnh lùng nhìn chúng cùng với một nụ cười lạnh trên gương mặt, đáp.
“Đúng lúc ta đang không biết phải xả giận vào đâu?”
“Cảm ơn các ngươi vì đã đến?”