Gạt bỏ sự ngại ngùng, Lâm Tuyết Nhi chạy thẳng một mạch về phía lối đi ở trước mặt và để mặc Đế Nguyên Quân vẫn chưa hiểu ý định của câu nói.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nở một nụ cười khổ, thầm nói.
“Nữ nhân đúng thật là khó hiểu?”
Cất bước đi vào hành lang dẫn đến căn phòng tiếp theo, cả hai người sánh bước đi cùng nhau nhưng vẫn không quên chú ý an toàn ở xung quanh. Mặc dù tinh thần lực không giúp được việc quan sát nhưng bù lại là sự tập trung và cẩn thận của hắn.
Liếc mắt nhìn mọi ngóc ngách ở trên vách tường đá xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn thấy ở trên cao có những hốc trông giống như một lỗ thông khí nhưng lại khiến hắn có một dự cảm không lành.
Vừa cất bước tiến về phía trước, Đế Nguyên Quân vừa lên tiếng.
“Cẩn thận một chút, ta cảm thấy hành lang này không được an toàn cho lắm?”
Lời nói vừa dứt, cả hai người vẫn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên, hàng loạt hốc tốc ở trên tường cao bỗng thổi ra từng làn khí lạnh khiến bầu không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo và nặng nề vô cùng.
Nhận thấy có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy những điểm sáng đột nhiên lóe lên rồi lao nhanh về phía hai người với một tốc độ nhanh vô cùng.
Dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, Lâm Tuyết Nhi quát lớn.
“Cẩn thận?”
Dẫn nhau lao thẳng về phía trước, Đế Nguyên Quân cảm nhận ở sau lưng truyền đến những tiếng mũi tên bắn ra và ghim thẳng xuống nền đá và một làn gió nhẹ mang theo một lượng khí tức cổ quái bốc lên.
Bỗng, hành lang trước mắt hai người giống như bị thứ gì đó che phủ và bị một màn sương đen bao trùm tứ phía khiến cả hai bị giảm tầm nhìn xuống rất nhiều.
Bị màn sương bao trùm, Đế Nguyên Quân từ từ nhắm mắt, hắn dựa vào những dao động khí tức ở xung quanh lần mò về phía trước. Đế Nguyên Quân vương tay nắm chặt cánh tay Lâm Tuyết Nhi và nói.
“Đi theo ta?”
Sau đó, Đế Nguyên Quân phát lực rồi giẫm mạnh chân xuống nền đá đẩy mạnh cơ thể lao nhanh về phía trước và kéo theo Lâm Tuyết Nhi ở đằng sau.
Ngay sau khi cả hai người vừa di chuyển thì hàng trăm mũi tên từ hai bên vách tường cao bắn xuống với uy lực cực kỳ đáng sợ và với thực lực của hai người hiện tại thì rất khó để có thể chống đỡ được mưa tên trút xuống.
Cảm nhận khí tức và tiếng động ở xung quanh, Đế Nguyên Quân cảm tưởng bản thân đang đứng ở trong một căn phòng kín và xung quanh là một màn đêm tối mờ tối mịt khiến hắn không thể nhìn thấy.
Sử dụng thích giác nhạy bén, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được phương hướng và khoảng cách của những mũi tên bắn đến liền lách người qua xung quanh để tránh né.
Tuy vừa đảm bảo an toàn cho bản thân và Lâm Tuyết Nhi đang chạy theo sau nhưng Đế Nguyên Quân lại không vì thế mà bị chậm lại. Mặc dù Lâm Tuyết Nhi cũng tránh né được gần như hết toàn bộ nhưng nguy hiểm ở trước mặt vẫn đang chờ đón hai người xông đến.
Ban đầu, hành lang nối giữa hai phòng không quá dài và cả hai chỉ cần di chuyển một lúc là có thể đi qua nhưng hiện tại lại không dễ dàng đến như thế. Cảm tưởng thời gian ở xung quanh giống như đang chậm lại, Đế Nguyên Quân đã di chuyển được một đoạn rất dài nhưng lại có cảm giác bản thân vẫn đang dậm chân tại chỗ.
Bước chân Đế Nguyên Quân từ từ chậm lại rồi đứng sững lại, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi thở dài một hơi và nói.
“Có lẽ, nơi này sẽ không để ta đi dễ dàng như vậy?”
Lâm Tuyết Nhi dường như cũng cảm nhận được chuyện gì đó không đúng đang diễn ra ở xung quanh nên cũng không có ý định rời đi. Vẻ mặt cô hiện rõ sự ngưng trọng nhưng trong hoàn cảnh mà cô lại không hề có cảm giác bị nao núng hay sợ hãi nào cả. Thay vào đó, Lâm Tuyết Nhi nhận thấy bản thân hiện tại minh mẫn và tự tin hơn bao giờ hết.
Nắm nhẹ lòng bàn tay Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi lên tiếng.
“Nếu đã không thoát ra được thì ta chỉ còn cách phải đối mặt. Ta không tin nơi này có thể giữ chân ta mãi được?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, đáp.
“Có lẽ nơi này tồn tại một trận pháp ẩn hoặc một cơ quan nào đó? Chỉ cần ta tìm ra được và phá giải thì mọi chuyện sẽ dừng lại thôi?”
Ngầm hiểu ý, cả hai người chia ra hai hướng rồi bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh. Mặc dù bị sương đen bủa vây nhưng hai người hiện tại lại cảm thấy bản thân giống như đang hòa mình vào trong đó vậy.
Cả hai người di chuyển mà không hề gặp bất cứ khó khăn hay trở ngại nào cả, ngay cả những mũi tên đang trút xuống như mưa nhưng lại chẳng hề khiến hai người bị thương dù chỉ là nhỏ nhất.
Di chuyển và tránh né một hồi lâu, cả hai người lúc này cũng đã bắt đầu thấy thấm mệt vì tập trung quá độ trong một thời gian dài nhưng cả hai vẫn chưa hề chịu từ bỏ và tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Lách qua mưa tên ở hai phía bắn tới, Lâm Tuyết Nhi giẫm mạnh chân nhảy lên cao rồi ngả người quay một vòng khiến những mũi tên bắn tới chỉ có thể sợt qua y phục ở bên ngoài.
Ngay khi tiếp đất, Lâm Tuyết Nhi giẫm mạnh chân nhảy lùi ra sau và dựa mình vào tường đá. Ngay khi cô có cảm nhận đợt mưa tên khác sắp sửa bắn ra thì đột nhiên, cô chạm nhẹ tay vào vách tường để đẩy cơ thể thì ngây người một lúc.
Tường đá cứng chắc lúc này lại đột nhiên lõm vào?
Lâm Tuyết Nhi dường như đoán ra được điều gì đó liền mạnh tay nhấn mạnh vào thì có một tiếng cơ quan đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, đợt mua tên sắp sửa bắn ra được thu lại và màn sương đen ở xung quanh cũng dần tán đi.
Nhận thấy mọi thứ đã an toàn trở lại, Lâm Tuyết Nhi dựa người vào vách tường rồi thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm. Ánh mắt cô nhìn về phía Đế Nguyên Quân đang thở dốc bỗng phá lên cười lớn một tiếng mà không nói bất cứ một lời nào cả.
Tuy cô không nói nhưng Đế Nguyên Quân hiểu được phần nào suy nghĩ của cô lúc này. Vẻ mặt dần dịu xuống và sắc mặt trở nên dễ coi hơn, Đế Nguyên Quân nhìn lại, nói.
“Ngươi làm rất tốt?”
Nhìn lại hàng vạn mũi tên cắm sâu trên nền đá, cả hai người lúc này mới biết bản thân bị mắc kẹt trong cơ quan này là bao lâu. Tuy đã an toàn vượt qua nhưng cả hai lại cảm thấy bản thân vừa mệt mỏi và có cảm giác vừa mất đi một thứ gì đó.
Mệt mỏi ngồi xuống tại chỗ một hồi lâu, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn về phía căn phòng tiếp theo rồi nói với giọng điệu đầy mong chờ.
“Không biết trong căn phòng đó tồn tại cơ duyên cũng như những nguy hiểm nào?”
Ngay khi vừa đặt chân đến căn phòng tiếp theo, cả hai người nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt thì trở nên ngẩn người và cảm thấy khó tin vào những thứ ở trước mắt.
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt có chút kinh hãi thốt ra.
“Đây là?”
Trước mắt họ lúc này, một đoạn hình chiếu mờ ảo bao trùm lấy toàn bộ căn phòng giống như đang chiếu lại khung cảnh đã từng xảy ra tại nơi này. Cũng giống như những hình ảnh ở nơi mà hai người vừa đặt chân vào Kim Tự Tháp nhưng chỉ khác là đây giống như một đoạn ký ức đang gợi lại cho hai người.
Bị cuốn vào khung cảnh tan hoang và chiến trận khốc liệt thời viễn cổ, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy hàng ngàn cường giả ngã xuống chỉ trong giây lát thì sợ hãi đến mức phát run và không thể nói được một lời. Còn Đế Nguyên Quân thì chăm chú quan sát nhưng rồi cũng nhíu mày.
Hắn tuy không biết thời viễn cổ đã xảy ra chuyện gì nhưng với hiện tại thì hắn đã đoán ra được một phần nào đó. Liên hợp với những thứ mà hắn đã nghe được lúc trước kết hợp với đoạn ký ức hiện tại thì hắn đã phần nào đoán ra được.
Hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt Đế Nguyên Quân hiện lên vẻ âm trầm thốt ra.
“Đây chính là tiên nhân chi chiến sao?”
“Nếu như trận chiến này một lần nữa diễn ra thì liệu cường giả của quả tinh cầu này có thể chống đỡ được một khắc hay không?”
Đoạn ký ức dần tiêu tán, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên nhăn mặt, cô lúc này cảm thấy trong đầu đột nhiên có một cơn đau nhói lóe lên và kéo theo đó là một cảm giác nóng ran phát ra từ cổ điện khiến cô khụy hai chân xuống nền đá. Truyện Cổ Đại
Nhìn Lâm Tuyết Nhi đang không được khỏe, Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi han.
“Trông sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm? Ngươi không sao chứ?”
“Ta không…?”
Lâm Tuyết Nhi một tay đưa lên ôm đầu và gồng mình đứng dậy, cô đang định lên tiếng đáp lời thì cơ thể đột nhiên trở nên vô lực, tâm trí thì trở nên trống rỗng rồi ngã gục.
Nhìn thấy vậy, Đế Nguyên Quân tức tốc tiến lại gần, hắn vòng tay ôm cô vào lòng rồi lo lắng lên tiếng.
“Lâm Tuyết Nhi?”