Chìm sâu vào trong cơn mê, Đế Nguyên Quân cảm giác bản thân giống như đang trôi trên một dòng sông lạnh lẽo và cơ thể lạnh ngắt như biến thành một bức tượng băng. Cảm nhận từng cơn đau thấu tận tâm can truyền đến, Đế Nguyên Quân nhiều khi muốn run lên nhưng cảm giác cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển, ngay cả một đầu ngón tay hắn cũng chẳng thể cử động được.
Hai mắt từ từ mở ra rồi nhìn liếc xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn thấy khắp nơi đều là một màn đêm u tối với bầu không khí lạnh lẽo bao trùm khiến hắn càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi và muốn buông bỏ tất cả mọi thứ.
Hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, Đế Nguyên Quân cố gắng bình tâm và buông bỏ tất cả suy nghĩ ở trong đầu rồi thầm nói.
“Thật là kỳ lạ? Ta đã trải qua sinh tử không biết bao nhiên lần nhưng đây là lần đầu tiên lạc đến nơi này?”
“Tuy chưa một lần lần đặt chân đến nơi này là đâu nhưng ta có cảm giác đã đánh mất bản thân và cứ trôi mãi như thế này? Thật lòng mà nói thì ta rất ghét cái cảm giác bị trói buộc và vô lực nhưng còn có thể làm gì khác được nữa hay sao?”
“Muốn thoát cũng không được mà muốn thả mình cũng không xong? Dòng sông này sẽ đưa ta đến đâu đây? Ta thật sự rất lo lắng, không biết tình hình Lâm Tuyết Nhi như thế nào rồi?”
“Mặc dù rất tin tưởng nhưng cô ấy có thể chống trả được công kích của đầu hung thú đó hay không? Ta thật sự muốn giúp nhưng chỉ trách thực lực ta quá yếu kém, nếu như có thể thì ta muốn cởi bỏ tất cả xiềng xích trên người và chân chính đương đầu với tất cả nhưng…”.
“Chẳng nhẽ đây chính là số phận của ta sao? Bị Thiên Đạo quản chế thì ta chẳng khác gì một quân cờ nhỏ bé nhưng rồi cũng sẽ có một ngày ta chân chính đứng trước mặt và trả lại cho ngươi tất cả mọi thứ?”
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân vẻ mặt đầy tâm trạng lẫn lộn nói tiếp.
“Bất lực, tức giận, căm phẫn và vui mừng? Đây chính là những cảm xúc từ sâu thẳm của ta đây sao? Từ bao giờ mà Nhất Đế lại trở nên thảm hại như thế này? Ta có thể trách ai ngoài việc tự trách bản thân đây? Đúng là buồn cười mà?”
“Có lẽ con đường của ta đã và đang dần thay đổi mà ngay cả ta cũng không hề hay biết? Kể từ ngày đặt chân đến Tây vực thì con đường của Nhất Đế chắc đang biến mất, ta nhớ bản thân lúc đó chỉ đang háo thắng, muốn trở thành cường giả đứng đầu nhưng kể từ ngày đột phá Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong thì ta lại cảm thấy trống rỗng? Chắc là ta đã quá tham lam về thực lực và mong muốn có đối thủ xứng tầm?”
“Nhưng còn bây giờ thì sao? Ta không còn chấp niệm về thực lực của bản thân, cũng chẳng quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh ngoài trừ người thân ở bên cạnh và chỉ cầu một con đường duy là ‘Trường Sinh’”
“Nhưng một khi đã ‘Trường Sinh’ thì ta có còn là ta nữa hay không? Hay vẫn trở thành một người cô độc, nhìn những người thân thích hóa thành xương khô rồi tan biến thành cát bụi và cuối cùng lại chìm vào thế gian tăm tối không một ánh nhìn, không có nhận thức?”
“Ta tự hỏi, liệu đây có phải là con đường thật sự của ta hay đây chỉ là một chấp niệm khác cao hơn? Ngay cả bản thân ta hiện tại còn không biết bản thân đang cần và muốn thứ gì thì ta sao có thể áp đặt, dạy bảo người khác?”
“Bây giờ thì ta cảm thấy có chút hối hận? Vì sao lúc trước lại gò ép Lâm Tuyết Nhi và nhiều lúc nói nặng lời như vậy? Chẳng nhẽ ta đã quá tự phụ với bản thân?”
“Nhưng nhớ lại những ngày tháng đó khiến thâm tâm ta cảm thấy thật sự nhẹ nhõm, không phải đấu tranh với ai cả, tận hưởng cuộc sống bên người thân thích và tránh xa sự nghiệt ngã, bất công của tu chân giới?”
“Liệu đây có thật sự những gì ta mong muốn hay đây chỉ là ý định nhất thời? Tuy không muốn phủ nhận nhưng Nhất Đế ở trong Vạn Đạo Pháp Điển cô tịch suốt mười hai vạn năm, nhìn qua không biết bao nhiêu đạo pháp của thế gian nhưng chẳng nhìn thấy được đạo pháp thuộc về ta? Điều đó chứng tỏ ta không thuộc về thế gian này nhưng tại sao lại tồn tại trên thế gian và được đưa đến đây?”
“Tuy không biết ta có nhân qua gì với nơi này hay không nhưng ta thật sự muốn được sống, muốn được ở bên cạnh người thương và muốn làm được tất cả mọi thứ? Để có thể làm được điều đó thì ta cần phải tìm cho được đạo pháp của bản thân? Kể cả đại đạo thế gian không có cái nào thuộc về ta thì ta sẽ tự tạo lấy một cái và khi đó ta có thể làm được tất cả mọi thứ?”
“Đây mới chính là con đường của ta hiện tại? Ta hiện tại không còn là Nhất Đế nhưng rồi cũng sẽ có một ngày cả thế gian này đều biết được ta là ai? Cái tên Đế Nguyên Quân chắc chắn sẽ trường tồn?”
“Cái gì mà giẫm đạp thế gian giun dế? Cái gì mà vượt qua tất cả trở thành cường giả mạnh nhất? Cái gì mà trở thành ‘Trường Sinh’? Rồi cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất nhân?”
“Ta hiện tại không còn nghĩ đến như thế đó, ta bây giờ chỉ muốn tìm ra được đạo pháp của bản thân?”
Liếc mắt nhìn bóng tối vô ngần, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lớn nghe có vẻ giống như đang vui mừng nhưng lại nghiệt ngã và cay đắng vô cùng.
“Này, Thánh Hoàng thần niệm? Ngươi cảm thấy ta hiện tại trông rất buồn cười có đúng không? Ta thật sự không ngờ, có một ngày ta lại phủ nhận đi tất cả mọi thứ ở trong quá khứ, hỉ nộ ái ố đối với ta hiện tại gần như chẳng còn tồn tại? Liệu đây có phải xúc cảm và đây có phải là con người thật sự của ta?”
Đứng chắp tay ở trong giới chi, Thánh Hoàng thần niệm thở dài một hơi nghe có vẻ nặng nề đáp lời.
“Ta cũng mong đây là sự thật? Tuy ta và ngươi cùng là một nhưng ta chính là hiện thân của Nhất Đế, còn ngươi hiện tại đã phủ nhận hai chữ này rồi? Kể cả là như thế thì ngươi vẫn là ta, vẫn là một kẻ cao ngạo đứng ở trên đỉnh của thế gian?”
“Cho dù ngươi có nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì? Rốt sẽ có một ngày ta ngươi sẽ hợp lại với nhau và ta mong hiện thân Nhất Đế và ngươi hiện tại có thể hòa hợp được với nhau”.
“Nghe có vẻ bi quan nhưng ta dám chắc ngươi bây giờ cũng đá có suy tính về chuyện này? Ta cũng chẳng lo lắng hay lấy làm lạ vì ngươi chính là ta nên trên thế gian này chẳng có thứ gì mà ta ngươi không thể làm được?”
“Tuy ngươi đã vạch ra con đường của bản thân hiện tại có phần hơi khác trước nhưng chung quy cũng là một con đường, muốn tìm được đạo pháp của bản thân thì ngươi cũng phải đi trên con đường tu luyện đỉnh phong, trở thành ‘Trường Sinh giả’, giẫm đạp thế gian giun dế mà thôi?”
“Nhưng ta lại cảm thấy con đường của ngươi hiện tại rất thú vị và ta rất mong chờ đến ngày đó?”
“Haha… Ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà?”
Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lớn rồi lên tiếng đáp lời.
“Ngươi nói không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng? Con đường ta đi hiện tại có lẽ còn khó hơn trước đây rất nhiều? Ta đã quá tham lam nhưng ta không hề hối hận, tương lai không chỉ đi một mình mà bên cạnh ta còn có Lâm Tuyết Nhi, những bằng hữu, những người thân thuộc nên ta không thể cứ mãi như thế này được?”
“Không biết đây có phải định mệnh hay không nhưng nhờ có dòng sông này mà ta cảm thấy tâm cảnh của bản thân ngày càng sâu lắng và sáng suốt hơn bao giờ hết”.
“Còn giờ thì đã đến lúc rồi? Dòng sông này sẽ đưa ta đến nơi mà ta trước sau gì cũng phải đến?”
Lời nói vừa dứt thì bóng tối ở xung quanh dần bị một hào quang sáng chói bao phủ tất cả và biến nơi này thành một vùng không gian trắng sáng với xung quanh là bốn bức tường không có lối đi.
Đứng ở trung tâm căn phòng, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng thì cảm nhận ở sau lưng có sự hiện diện của ai đó thì quay người nhìn lại.
Trước mắt hắn, thân ảnh một trung niên nhân khoác trên mình một bộ kim bào tỏa ra vô tận kim quang sáng chói, mái tóc dài đen nhánh phất phới giống như một bậc tiên nhân vừa hạ phàm. Trung niên nhân nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt đầy sự mong chờ một lúc rồi lên tiếng.
“Lần đầu tiên gặp mặt?”
“Có lẽ ta không cần nói thì ngươi chắc cũng đoán được ta là ai rồi đúng không? Đệ tử của Tiên Diễn Đế Tôn?”
Thanh âm giống như từ trong vô tận hư không truyền lại cứ văng vẳng ở bên tai khiến Đế Nguyên Quân phải giật mình kinh hãi.