Tiền bối, Minh Ngọc bạo gan cầu xin tiền bối thu nhận!
Nhìn dáng vẻ Minh Ngọc vừa kính cẩn và vừa lo lắng, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Cần gì làm như thế?”
“Dựa vào thiên phú của ngươi thì có thể gia nhập được rất nhiều tông môn muốn chiêu mộ. Nếu như ngươi thể hiện tốt thì những tôn môn đó có thể cung cấp một lượng lớn linh tài, địa bảo”.
“Nếu may mắn hơn, ngươi được một vị trưởng lão nào đó thu nhận và truyền thừa thì tương lai ngươi chắc chắn trở thành một cường giả đứng đầu một phương”.
“Tiền bối…”
Minh Ngọc hơi cúi đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ ưu sầu. Cô ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng nói tiếp.
“Ta hiểu vị trí của bản thân lúc này đang ở đâu và dựa vào vị thế của Minh Gia hiện tại mà muốn gia nhập một tông môn lớn là chuyện rất khó”.
Bất giác, Minh Ngọc giật mình một cái rồi ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói với gióng điệu thanh minh, trong ý ngữ của cô lại mang theo một cảm giác vô cùng chắc chắn.
“Ý của Minh Ngọc không phải hạ thấp tiền bối so với nhứng tông môn kia mà là do tiểu nữ có một linh cảm rằng bái tiền bối làm sư sẽ tốt hơn những tôn môn khác ở ngoài kia”.
“…”.
Đế Nguyên Quân hơi nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn cô rồi hỏi.
“Đó chỉ là linh cảm? Một người thông minh như ngươi mà tin vào thứ cảm giác không chân thực như vậy sao?”
“…”
Minh Ngọc nghe thấy vậy thì hơi cúi đầu, trên gương mặt cô hiện lên vẻ suy nghĩ.
“Đối với tiểu nữ thì tin tưởng vào linh cảm cũng là một năng lực, sở dĩ gọi nó là năng lực vì linh cảm của Minh Ngọc từ trước cho đến giờ vẫn chưa sai một lần nào cả”.
Sau đó, cô dứt khoát nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
“Khi ở bên cạnh tiền bối thì Minh Ngọc luôn luôn có một cảm giác cực kỳ khó tả, nó giống như một vực thẳm sâu hun hút rất đáng sợ nhưng ở dưới kia tiểu nữ lại nhìn thấy một cánh cửa”.
“Tuy không biết đằng sau cánh cửa đó là gì nhưng tiểu nữ có thể tin chắc rằng đó chính là cửa sinh”.
“…”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì thở ra một hơi, trên gương mặt hắn lúc này có chút hơi trầm xuống.
“Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là linh cảm của ngươi mà thôi. Còn đối với ta mà nói thì nó hoàn toàn không có ý nghĩa”.
“Ta cũng không biết ngươi lấy đâu ra tự tin rằng ta sẽ thu nhận ngươi?”
Đế Nguyên Quân hít vào một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.
“Ngươi nói thử xem, bản thân ngươi có gì đặc biệt?”
Dương mắt nhìn Đế Nguyên Quân, Minh Ngọc vẻ mặt lâm vào trầm tư một lúc rồi hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
“Nói về thiên phú, thực lực, khả năng cảm ngộ thì ngoài kia còn rất nhiều người có thiên phú cao hơn tiểu nữ. Luận về thế lực thì Minh gia chỉ là một hạt cát giữa sa mạc”.
“Tuy thua kém hơn những thiên kiêu đó nhưng tiểu nữ có thể dám chắc một điều. Nếu luận về trí lực thì Minh Ngọc tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ ai trong những người được xem là thiên kiêu đó”.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy sự tự tin và kiên định trên gương mặt Minh Ngọc, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Ngươi trả lời không tệ nhưng đối với ta thì chưa đủ”.
“Thật sự mà nói thì ta từ trước cho đến giờ vẫn chưa từng có ý định sẽ thu nhật đệ tử. Chỉ có thể nói ta và ngươi không có duyên sư đồ”.
“…”.
Minh Ngọc cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ thất vọng đan xem vẻ buồn bã. Cô cúi đầu một lúc thật lâu rồi lên tiếng.
“Tiền bối, nếu như người cảm thấy tiểu nữ chưa phù hợp ở chỗ nào thì xin hãy nói ra. Minh Ngọc sẽ ghi nhận và sẽ thay đổi để có cơ hội bái tiền bối làm sư”.
“Vô ích thôi, ta trước đây đã gặp không ít người giống như ngươi, thậm chí còn kiên định hơn nhưng ta vẫn nhất quyết không thu đồ nên hãy từ bỏ đi”.
Đế Nguyên Quân quay người.
“Chỉ cần ngươi muốn thì có thể gia nhập những tông môn lớn ở xung quanh. Ta nghĩ với vị thế của Minh gia hiện tại thì những thế lực đó tuyệt đối sẽ đồng ý”.
“Điều đó sẽ tốt hơn đối với ngươi”.
“Tiền bối…”.
Minh Ngọc không chịu từ bỏ, cô tiếp tục nói ra ý định của bản thân nhưng cô vừa mới mở lời thì Đế Nguyên Quân đã lên tiếng cắt ngang.
“Dừng lại được rồi, ngươi không thể khiến ta đổi ý được đâu nên hãy từ bỏ đi”.
“Có lẽ tiểu nữ hiện tại vẫn chưa đủ khả năng để tiền bối xem trọng nhưng tiểu nữ sẽ không sẽ không bao giờ từ bỏ ý định”.
“Cho dù tiền bối từ chối hàng trăm, hàng ngàn lần đi chăng nữa thì Minh Ngọc vẫn mãi một lòng muốn bái tiền bối làm sư”.
“…”.
Vài ngày sau!
Tại một nơi nào đó trong Nam Hoang Sơn Mạch!
Một nhóm khoảng ba mươi người mặc đồ đen, trên mặt thì dùng khăn che kín đang di chuyển với một tốc độ cực kỳ nhanh và trông rất vội vã giống như đang truy tìm một ai đó,
Đến một ngã ba, đám người kia đột nhiên dừng lại rồi vung tay chia ra ba hướng tiếp tục truy đuổi.
“Là ngã ba, các ngươi nhanh chia ra”.
“Tuyệt đối đừng để nàng ta trốn thoát, nhanh…”.
Ngay sau tiếng quát, từng thân ảnh của đám người đột nhiên loé lên rồi biến mất.
Cùng lúc này, cách ngã ba đó khoảng hai dặm!
Một bóng nữ tử khoảng chừng mười tám, hai mươi vừa chạy vừa thở dốc. Gương mặt tái xanh, nhăn nhó vì những thương tích trên người và những giọt máu từ miệng vết thương rỉ xuống.
Đưa tay chống vào thân cây phía trước, nữ tử một chân khuỵ xuống thốt ra.
“Một đám khốn kiếp, bọn chúng muốn đuổi cùng giết tuyệt hay sao?”
“Rốt cuộc thì ta đã gây thù chuốc oán gì với bọn chúng chứ?”
Nữ tử chưa dừng chân được bao lâu thì bỗng ở đằng sau lưng có ba cỗ khí tức cường đại đang lao đến với một tốc độ cực kỳ nhanh và cùng với đó là một thanh âm rúng động vang lên.
“Có vết máu, nữ nhân đó đang ở đằng trước”.
Nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, nữ tử cố gắng chịu đựng và cắn răng bước lê cơ thể về phía trước vừa thốt ra.
“Khốn kiếp…”.
Cách đó không xa, trên một lối mòn từ Minh Vương thành dẫn vào sâu trong Nam Hoang Sơn Mạch!
Một đoàn người hộ tống kéo theo sau đó là một chiếc xe ngựa trông rất xa hoa và hoành tráng đang lao đến.
Ở trong xe ngựa!
Đế Nguyên Quân cùng với Viên Thế đang bàn luận về những phương thức luyện đan thì bỗng có một tiếng hét từ bên ngoài vọng lại.
“Cứu… Xin hãy cứu ta?”
Ngồi ở ngoài xe ngựa, một vị trưởng lão Dược Vương Cốc lên tiếng.
“Thánh tử, phía trước có một nữ nhân đang bị ba tên hắc y nhân truy sát. Nên xử lý như thế nào đây?”
Viên Thế vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng. truyện teen hay
“Trưởng lão, ngươi xem ba tên hắc y nhân đó có thực lực như thế nào?”
“Cảnh giới ba người đó cũng không thấp nhưng một mình lão có thể hạ gục chúng”.
Lão giả vẻ mặt gật gù lên tiếng, nhưng rất nhanh lại có chút biến hoá trên gương mặt.
“Tuy không biết nữ tử đó vì sao bị truy sát nhưng khí tức của ba tên đó không bình thường. Bọn chúng trông không giống người của tổ chức sát thủ mà có một loại chân nguyên rất khác biệt”.
“Có lẽ đây không phải là một vụ ám sát bình thường, có lẽ nữ tử đó đang bị một thế lực nào đó nhắm đến hoặc cũng có thể nói là đang bị ám toán”.
“…”
Viên Thế nghe thấy vậy thì vẻ mặt có chút trầm tư nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ sắc sảo nói.
“Nếu giống như suy đoán của trưởng lão thì dứt khoát bỏ qua, ta không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện của người khác để tự rước lấy phiền phúc”.