Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chứng Bệnh - Bạch Tầm Âm - Dụ Lạc Ngâm

Edit: Khang Vy

Nhưng vẻ ‘ghen ghét’ trên mặt Dụ Lạc Ngâm lại là nghiêm túc.

Anh ăn sáng xong thì rút giấy ra lau khoé môi, sau đó cười tuyên bố với Cố Uyển, “Sau này con tìm cho mẹ một cô con dâu như vậy, mẹ có ý kiến gì không?”

Cố Uyển hoàn hổn, sau khi ngẩn người một lúc thì cười khẽ, “Mẹ không có ý kiến.”

Trên thực tế, mấy năm nay, quan hệ giữa bà và Dụ Lạc Ngâm đã thay đổi không ít – từ khi Dụ Lạc Ngâm cố chấp muốn từ bỏ Lan Đại chuyển sang học y, bà và Dụ Viễn mới ý thức được, bao nhiêu năm nay hai người lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào công việc, bỏ quên mất đứa con trai duy nhất này.

Bọn họ không biết Dụ Lạc Ngâm thích cái gì, ước mơ của con trai là gì, quyết định của con trai là thế nào.

Cũng bởi vậy, bọn họ không thể nào can thiệp vào mọi quyết định trưởng thành của Dụ Lạc Ngâm nữa.

Bây giờ Dụ Lạc Ngâm đồng ý một tuần về nhà một lần, ‘chung sống hoà bình’ với bọn họ đã là chuyện Cố Uyển cầu còn không được rồi.

Là một giáo sư, trong ngành nghề của mình không gì là bà không làm được, oai phong một cõi. Thế nhưng trong chuyện gia đình, làm một người mẹ, bà chỉ biết đặt ra rất nhiều yêu cầu cho con trai.

Bởi vì Dụ Lạc Ngâm đã từng nói thẳng trước mặt bà và Dụ Viễn, nửa đầu đời của anh đã bị bọn họ nuôi dưỡng như tiêu bản, nhàm chán cùng cực, những năm còn lại của cuộc đời, anh chỉ muốn sống vì ước mơ của mình.

Vì không muốn khiến cho gia đình tan vỡ, Cố Uyển và Dụ Viễn đành phải khuất phục. Hơn nữa, bọn họ còn thử tìm hiểu suy nghĩ trong nội tâm Dụ Lạc Ngâm, tìm hiểu sức hấp dẫn của y học… thậm chí là tình cảm của con trai.

Cố Uyển biết, trong lòng Dụ Lạc Ngâm cất giấu một cô gái.

Bởi vì cô gái đó, sau khi tốt nghiệp cấp ba anh mới trở nên sa sút tới vậy.

Mà bản thân bà lại là người khởi xướng, là bà đã tìm gặp nói chuyện với Bạch Tầm Âm.

Bí mật này, có lẽ cả đời Cố Uyển cũng không dám nói cho Dụ Lạc Ngâm biết.

Chỉ là, bà không ngờ, nhiều năm trôi qua vậy rồi, trong lòng Dụ Lạc Ngâm cũng chỉ có mình Bạch Tầm Âm.

Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Uyển không khỏi thở dài một hơi, ngón tay buông ly trà xuống, điểm tâm sáng cũng không ăn nổi nữa.

Cố Uyển không khỏi nghĩ tới tấm danh thiếp không có lời hồi đáp kia của mình, chật vật cười khẽ.

Bà không ngờ bản thân lại biến thành một người mẹ ‘do dự không quyết đoán’ như vậy.

Sáu năm trước, bà chỉ sợ Dụ Lạc Ngâm làm chậm trễ việc học, tiền đồ, đắm chìm trong tình yêu trẻ dại, không hề bận tâm dứt khoát cắt đứt những khả năng ngây ngô mập mờ có thể khiến con trai mình phải chịu tổn thương.

Mà bây giờ, bà lại sợ đôi mắt lạnh lùng của Dụ Lạc Ngâm, có lẽ… đúng là bà đã già rồi.

Tuy rằng trên mặt hầu như không có nếp nhăn, nhưng dù sao trong lòng cũng có.

Cố Uyển không nhịn được xoa huyệt thái dương, lại lần nữa nghĩ tới Bạch Tầm Âm.

Xinh đẹp, yếu ớt, là ấn tượng đầu tiên của bà đối với một Bạch Tầm Âm mặc áo đồng phục dính máu trong bệnh viện.

Sáu năm trước, khi Bạch Tầm Âm nói cô đồng ý chia tay với Dụ Lạc Ngâm, chỉ là phải đợi thi đại học xong, cô không muốn làm ảnh hưởng tới kỳ thi đại học của con trai bà, ấn tượng của Cố Uyển với cô thay đổi thành thông minh, thức thời, không kiêu ngạo, không ưa nịnh.

Mà bây giờ….

Trong lòng Cố Uyển cân nhắc một lúc, ngón tay mảnh khảnh cầm điện thoại lên –

“Tôn Phó, anh giúp tôi tra thông tin của từng người trong danh sách nhóm nghiên cứu lần trước của viện khoa học, ừm, thật chi tiết…”

Nếu Bạch Tầm Âm không chủ động liên hệ với bà, vậy đổi thành bà chủ động là được.

*

Toàn bộ viện khoa học đều không ngờ viện trưởng sẽ đột nhiên xuất hiện một lần nữa.

Lúc Cố Uyển xuất hiện, nhiều người còn đang vây quanh nhau làm mô hình nghiên cứu, vẫn là nhân viên lễ tân phát hiện đầu tiên, vui mừng chạy tới thông báo.

Cố Uyển chỉ nói tuỳ tiện tới xem, hành động khiêm tốn đáp lời chủ nhiệm, đi một vòng cũng không thấy bóng dáng Bạch Tầm Âm đâu.

Bà khẽ nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không tiện hỏi thẳng, vì thế dưới sự nhiệt tình mời tới nhà ăn, bà cũng đồng ý.

Vừa bước vào trong đã thấy được Bạch Tầm Âm.

Cô gái yên tĩnh ngồi trước bàn ăn cơm, khay cơm đơn giản chỉ có hai món mặn một món canh, ăn rất chăm chú, cũng không để ý tới người xung quanh đi tới đi lui.

Bước chân của Cố Uyển khựng lại, suy nghĩ một chút rồi thì thầm với chủ nhiệm bên cạnh hai ba câu, sau đó tống cổ đám người đi, một mình bà đi tới chỗ Bạch Tầm Âm.

Tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất vang lên thanh thuý, càng ngày càng gần, Bạch Tầm Âm vừa mới ngước mắt đã đối diện với Cố Uyển, đôi mắt màu trà hiện lên vẻ kinh ngạc.

Càng khiến cô bất ngờ là Cố Uyển lại ngồi xuống đối diện mình.

Bạch Tầm Âm khách khí gật đầu chào hỏi, “Viện trưởng Cố ạ.”

“Bạch công.” Cố Uyển mỉm cười, cũng không gọi cô là Tiểu Bạch như những người khác – bà cũng biết quan hệ giữa mình và cô cũng không thân thiết tới vậy. Người trong viện nghiên cứu khoa học đều xưng hô với nhau là X công, bà cũng theo vậy mà gọi, “Lần trước tôi đưa danh thiếp cho cháu, nói rằng nếu có thời gian thì uống trà cùng nhau, hôm nay tan tầm cháu có thời gian không?”

Bạch Tầm Âm kinh ngạc chớp mắt, không ngờ lần trước mình không chủ động liên hệ với Cố Uyển, mà bà lại tự tìm tới mình.

Cô nghĩ ngợi một chút, cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Cố Uyển cũng chỉ xoay quanh một người, vì thế cũng chủ động mở miệng, trực tiếp nói thẳng, “Viện trưởng Cố, bây giờ cháu và Dụ Lạc Ngâm không có quan hệ gì cả.”

Nếu Cố Uyển vẫn vì chuyện của Dụ Lạc Ngâm mà gặp nói chuyện với cô, vậy Bạch Tầm Âm cảm thấy mình không có thời gian, ở nhà ăn cũng đủ để nói rõ ràng rồi.

Cố Uyển sửng sốt, bao lời nói đã chuẩn bị sẵn bị một câu của thiếu nữ làm cho nghẹn ở cổ họng.

Một lúc lâu sau, bà mới cười miễn cưỡng, “Tôi biết, nhưng mà…”

“Tiểu Bạch!” Lúc này, có đồng nghiệp gọi cô, “Tới đây một chút.”

“Viện trưởng Cố, cô cứ chậm rãi dùng bữa ạ.” Bạch Tầm Âm nhân cơ hội đứng lên, gật đầu với bà, “Cháu về làm việc trước.”

Cố Uyển chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi mất, lúc đi tới cửa còn gặp được hai người phụ nữ trung niên tới đây ăn cơm.

Cố Uyển nghe thấy người phụ nữ kia hỏi Bạch Tầm Âm, “Tiểu Bạch, ăn nhanh vậy đã xong rồi sao?”

Bạch Tầm Âm, “Vâng, chị Yến, em về làm việc trước đây ạ.”

Đợi Bạch Tầm Âm đi rồi, người phụ nữ trung niên nên ‘chị Yến’ kia mới không ngừng nói với người đối diện, “Tiểu Bạch đúng là người có tương lai xán lạn nhất phòng ta, còn có tài hơn cả con trai, tăng ca hai tuần liên tục cũng không đánh bại được người ta.”

“Bây giờ có ít cô gái nào chịu làm công tác nghiên cứu khoa học lắm, phòng chị đúng là nhặt được bảo vật rồi.”

“Cũng không, chủ nhiệm coi trọng Tiểu Bạch lắm.”

“Tôi thấy cô bé này xinh đẹp lắm, có đối tượng chưa thế?”

“Còn chưa đâu, gần đây tôi đang suy nghĩ xem nên giới thiệu ai cho cô bé, ngày mai là thứ bảy rồi, vừa hay có thể hẹn cho hai đứa nó gặp nhau một lần…”

Từng câu từng chữ truyền tới tai khiến Cố Uyển rùng mình.

Ý của chị Yến này là… định giới thiệu cho Bạch Tầm Âm xem mắt sao?

Nghĩ đến khả năng này, Cố Uyển không nhịn được nhìn hai người phụ nữ đang hớn hở nói chuyện với nhau ở phía sau, mày đẹp nhíu lại.

Trong giới học thuật sư nhiều thịt ít này, Cố Uyển hiểu rõ ‘lực sát thương’ của cô gái như Bạch Tầm Âm lớn tới cỡ nào, trong tối ngoài sáng không biết có bao nhiêu người nhớ thương cô, chẳng lẽ Dụ Lạc Ngâm lại không biết? Không có hành động nào sao?

Nghĩ tới đây, Cố Uyển cũng không có tâm tư ăn trưa nữa, vội lấy điện thoại gửi cho Dụ Lạc Ngâm một tin nhắn: [Đêm nay về nhà.]

Sau đó đứng dậy rời đi.

*

Nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn là hành động từ một phía của chị Yến.

Lúc Bạch Tầm Âm biết mình lại bị giới thiệu đối tượng xem mắt, hẹn nhau cuối tuần gặp mặt, trong đầu cũng như sét đánh ngang tai.

“Không phải chứ… chị Yến.” Bạch Tầm Âm nhìn chị Yến đang bừng bừng hứng khởi, gian nan nói, “Em nói muốn xem mắt bao giờ thế ạ?”

“Lần trước ở nhà ăn đó.” Chị Yến cười, hợp tình hợp lý nói, “Chị nói sẽ giới thiệu cho em một tinh anh, không phải em không từ chối sao?”



Cô nhớ tới lần đó, đó là lúc cô còn chưa kịp từ chối đã bị người gọi đi rồi, nhưng vẫn là chưa đồng ý mà!

Bạch Tầm Âm thực sự cảm thấy khổ mà chẳng thể nói nên lời.

“Ôi trời, Tiểu Bạch, em gặp một lần thử coi, là con trai lớn nhà dì chị, tốt nghiệp đại học Cambridge, hơn em một tuổi, tuổi còn trẻ đã thành công, trông cũng đẹp trai, chẳng lẽ chị còn bẫy em được sao?”

Có lẽ là chị Yến ôm tâm tư ‘nước phù sa không chảy ruộng ngoài’, ân cần dụ dỗ, “Cùng lắm thì nếu em thấy không hài lòng thì không tiếp xúc nữa là được, coi như kết bạn thôi mà? Cứ mãi co mình trong một vòng tròn cũng không tốt đâu.”

Bạch Tầm Âm mím môi, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể từ chối.

Tính tình cô từ khi sinh ra đã khó nói lời từ chối với người nhiệt tình, đặc biệt là những người thực sự suy nghĩ vì cô như chị Yến đây, tuy rằng chuyện này bản thân cô cũng không tình nguyện lắm.

Bạch Tầm Âm chỉ đành đồng ý, “Vậy được ạ.”

Cùng lắm thì coi như ăn cơm với người lạ một bữa, cô mời khách là được, tóm lại sẽ không chiếm tiện nghi từ người khác.

Bạch Tầm Âm nghĩ vậy, lại nhìn dáng vẻ vui mừng của chị Yến, có chút dở khóc dở cười, thuận miệng nói câu ‘em về làm việc’ rồi xoay người về phòng thí nghiệm.

Toàn bộ quá trình cũng không để chuyện ‘xem mắt’ này trong lòng.

Thậm chí bận rộn cả một buổi trưa, chờ tới buổi tối về nhà, Bạch Tầm Âm cũng đã quên mất chuyện này – nếu không phải có tin nhắn Dụ Lạc Ngâm gửi tới.

Điện thoại trên giường rung lên, Bạch Tầm Âm tháo kính xuống rồi xoa mắt, vừa thấy là người đàn ông đã không liên hệ với mình mấy ngày nay, nội dung tin nhắn cũng rất đơn giản hỏi rõ: [Cuối tuần này em rảnh không?]

Bạch Tầm Âm theo bản năng đáp lại: [Có việc gì thế?]

Có lẽ lúc này Dụ Lạc Ngâm không bận lắm, cũng trả lời lại ngay: [Lục Dã tổ chức tiệc với bạn bè cũ, cậu ta sắp đính hôn rồi.]

Lục Dã? Bạch Tầm Âm sửng sốt một chút.

Là Lục Dã trông như lưu manh hồi cấp ba ấy à? Cô còn nhớ buổi họp lớp trước có gặp Lục Dã, cũng không nghe nói cậu ta có bạn gái, sao lại sắp đính hôn rồi?

Ngón tay Bạch Tầm Âm dừng trên màn hình một lát, định nhắn chữ ‘được’ thì đột nhiên nhớ lại lời chị Yến nói với mình hồi chiều. Cô đành phải xoá tin nhắn, lại lần nữa gõ lại: [Xin lỗi, cuối tuần này tôi có việc rồi.]

Dụ Lạc Ngâm liên tục gửi tin nhắn tới –

[Không thể đến sao?]

[Đây là buổi tiệc độc thân cuối cùng đấy.]

[Em cho tôi chút mặt mũi đi.]



Bạch Tầm Âm có chút bất đắc dĩ, không phải do cô vô tình, mà là… cô và Lục Dã cũng không thân thiết tới mức ‘không thể không đi’ mà.

[Giúp tôi gửi lời xin lỗi tới Lục Dã nhé.] Cô gái nhỏ vẫn kiên quyết từ chối: [Cuối tuần đã hẹn ăn cơm với người khác trước rồi, không thể thất hứa được.]

Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông nhìn chằm chằm bốn chữ ‘không thể thất hứa’, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác nhảm hiểm.

Ngón tay cầm điện thoại không tự giác siết chặt.

“Sao rồi, thế nào rồi?”

Lục Dã không hiểu sao lại ‘bị đính hôn’ khẽ đẩy Dụ Lạc Ngâm, hóng hớt dò hỏi, “Cuối tuần này Bạch Tầm Âm đồng ý tới với mày không?”

Câu hỏi này không thể nghi ngờ như con dao đâm vào ngực, Dụ Lạc Ngâm mím môi, có chút thất bại, “Không đi.”

“Đm.” Lục Dã thẳng tính, buột miệng nói, Vậy xem ra người ta kiên quyết muốn đi xem mắt lắm rồi.”



“Không phải.” Dụ Lạc Ngâm kiên quyết không chịu thừa nhận, quay đầu lại nhìn Lục Dã, mặt không biểu tình nói, “Là mặt mũi mày không đủ để cô gái nhà tao tới thôi.”

Lục Dã chỉ cảm thấy mình đúng là đã tạo nghiệp tám kiếp rồi mới có người ‘anh’ như vậy.

Đã nhục tới mức phải hi sinh sự ‘trong sạch’ của bản thân để làm cái cớ rồi, kết quả còn bị người ‘anh’ này mượn cớ sỉ nhục một phen… Dụ Lạc Ngâm còn là con người sao?

Dụ Lạc Ngâm lập tức dùng hành động thực tế để chứng minh mình ‘không phải con người’.

Anh ném điện thoại lên bàn, lười biếng dựa vào ghế ra lệnh đuổi khách, “Mày đi đi, tao phải đi ngủ.”

“Đi con mẹ mày.” Lục Dã không nhịn được mắng chửi, “Bây giờ mới 9 giờ mà mày đã ngủ à?”

Đã bao lâu rồi Dụ Lạc Ngâm chưa ‘lành mạnh’ như thế?

“Không ngủ không được, ngày mai phải dậy sớm.” Dụ Lạc Ngâm khẽ cười, “Còn phải đi nằm vùng theo dõi nữa.”

Dù sao đi nữa thì cũng phải phá hỏng buổi ‘xem mắt’ của Bạch Tầm Âm.

Có một số người, tính cách đã in sâu vào trong xương cốt thì không tài nào thay đổi, ví dụ như Dụ Lạc Ngâm.

Nói gì đi nữa, anh cũng là người có sức chiếm hữu mạnh mẽ, sẽ không để cho bất kì ai khác mơ tưởng tới người của mình.

Cho dù thủ đoạn phải cực đoan tới đâu, Dụ Lạc Ngâm cũng muốn khiến cho Bạch Tầm Âm phải nhìn thẳng vào mình, trong mắt chỉ có mình.

Đôi mắt đen trở nên âm u, trong bóng đêm đầu ngón tay thon dài thong thả ung dung nghiền nát một điếu thuốc.

Sáng sớm hôm sau, Dụ Lạc Ngâm hiếm có một ngày nghỉ lại không hề lười biếng mà dậy sớm đi tới tiểu khu chỗ Bạch Tầm Âm ở nằm vùng – anh không chỉ biết chỗ cô ở, chỗ làm, mà còn có tất cả…

Theo đuổi người, sao có thể không chuẩn bị gì cả được chứ?

Trong lòng Dụ Lạc Ngâm đã sắp xếp xong lịch trình, anh sẽ đi theo Bạch Tầm Âm tới nơi ‘hẹn hò’, sau đó nghênh ngang ngồi xuống coi ‘tinh anh’ kia là người thế nào, chắc hẳn sẽ không tốt bằng anh chăng?

Sau đó anh sẽ cho đối phương thấy thân phận người theo đuổi của mình, để đối phương biết khó mà lui… nếu không, nhưng tên mọt sách đó kiểu gì cũng mơ tưởng tới Bạch Tầm Âm của anh.

Cô gái nhỏ tốt như vậy, rất khó để khiến đàn ông không rung động.

Dụ Lạc Ngâm nằm vùng gần một tiếng đồng hồ mới chờ được bóng dáng thon gầy của cô gái nhỏ bước xuống.

Con trai không cần có giáo viên dạy cũng hiểu ‘theo dõi’ là gì, căn bản là bởi tâm tư phản nghịch muốn gây sự với phụ huynh. Tuy rằng trong mắt mọi người, Dụ Lạc Ngâm là học sinh ba tốt, nhưng anh cũng biết.

‘Theo đuôi’ Bạch Tầm Âm cả một đường tới một nhà hàng sân vườn trên đường Sở La, Dụ Lạc Ngâm nhìn cô vào trước, sau đó đứng bên ngoài một lúc lâu mới đẩy cửa vào trong —

Kết quả, trong lúc vô tình liếc qua, ‘kế hoạch’ đã vạch ra từ sẵn của anh đột nhiên chết non từ trong nôi.

Nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc ngồi đối diện với Bạch Tầm Âm, năm ngón tay của Dụ Lạc Ngâm siết chặt.

Với trí nhớ ưu việt của anh, đương nhiên sẽ không quên được gương mặt này.

Mục An Bình.

Là ‘thanh mai trúc mã’ của Bạch Tầm Âm.

Tính tình Dụ Lạc Ngâm kín đáo, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào bên cạnh Bạch Tầm Âm, đặc biệt là tình địch.

Anh biết sau khi Mục An Bình thi đại học xong thì sang Anh du học, nhưng lại lười điều tra anh ta trở về từ khi nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Dụ: Tôi tuyên bố, tôi rất ghen tị!!!
Nhấn Mở Bình Luận