Edit: Khang Vy
Từ sau khi tạm biệt Bạch Tầm Âm và mẹ cô, Dụ Lạc Ngâm lại lái xe ngang qua quảng trường thời đại, không nhịn được đi tới cửa hàng trang sức cửa.
Dưới sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng, con ngươi sắc bén của Dụ Lạc Ngâm đảo quầy bán nhẫn, cuối cùng dừng lại ở gian hàng phía dưới bên tay trái.
“Cái này.” Dụ Lạc Ngâm chỉ chỉ, giọng nói nhàn nhạt, “Lấy cho tôi xem thử.”
“Ôi trời, ngài đây thật tinh mắt.” Hiếm khi thấy có người đàn ông nào lại tới tiệm trang sức xem ‘một mình’, mà dáng vẻ người này còn chói mắt hơn cả minh tinh, người bán hàng cũng cảm thấy trái tim mình đập loạn, chỉ tiếc, Dụ Lạc Ngâm chọn kiểu nhẫn cho nữ.
Xem ra là chọn nhẫn cho bạn gái.
“Đây là mẫu thiết kế mới năm nay, kiểu dáng đơn giản thanh lịch, hàng kim cương ở giữa còn tinh xảo hơn nhiều so với một viên kim cương to.” Người bán hàng hứng thú giới thiệu tiếp, “Mẫu này bên chúng tôi còn có kiểu dành cho nam, là nhẫn đôi cho các cặp tình nhân.”
Nhẫn đôi?
Vẻ mặt Dụ Lạc Ngâm khẽ thay đổi, lập tức đưa thẻ qua, “Lấy cả hai.”
Người bán hàng vui mừng không thôi, anh cũng báo kích cỡ ngón giữa của Bạch Tầm Âm, vừa rồi ở trước hành lang nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, anh đã trộm đo rồi.
Còn ngón áp út thì tạm thời chưa cần tính tới, dù sao cô gái nhỏ của anh cũng không nhận đâu.
“Tiên sinh, anh mua để cầu hôn bạn gái sao?” Lúc in hoá đơn, người bán hàng còn cười nói, “Thật ra nhẫn đôi này đeo bình thường thì được, nhưng nếu là cầu hôn thì tôi kiến nghị anh nên mua một chiếc nhẫn kim cương lớn.”
Dù sao thì cũng không có cô gái nào kháng cự được sự dụ hoặc của kim cương.
Nhưng Dụ Lạc Ngâm cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy đối với Bạch Tầm Âm mà nói, kim cương có khi còn kém hơn đất đèn[1] nữa…
Đất đèn còn có thể dùng để làm thực nghiệm.
Dụ Lạc Ngâm bị suy nghĩ của mình chọc cười, khuôn mặt tuấn tú cười như gió xuân thoáng qua khiến nhân viên bán hàng phải hít một hơi.
Cô ấy cảm thấy doanh số hôm nay còn không bằng được thưởng thức vẻ đẹp này nữa.
Có khuôn mặt như vậy thì đúng là ‘máy in tiền’ di động rồi.
Chỉ là, máy tin tiền này tạm chưa có tính toán mua nhẫn kim cương.
Thanh toán xong xuôi, Dụ Lạc Ngâm hơi gật đầu rồi quay đi.
Coi như không thấy ánh mắt ‘ngưỡng mộ’ nhìn theo của đám người bên trong.
Trước mắt, Dụ Lạc Ngâm chỉ có một suy nghĩ.
Thế nào cũng phải tìm một cơ hội, đeo chiếc nhẫn này lên tay Bạch Tầm Âm.
*
Cuối tuần, Dụ Lạc Ngâm phải tăng ca, hiếm khi có được một ngày nghỉ ngơi mà không bị anh quấn lấy, Bạch Tầm Âm đồng ý với Quý Tuệ Dĩnh gọi A Mạc tới nhà ăn cơm.
Bởi vì tính đặc thù của công việc A Mạc đang làm, người già và trung niên cũng cẩn thận nhiều hơn, sau khi cô ấy tới, Quý Tuệ Dĩnh bảo cô ấy đi rửa tay mấy lần liền.
“Bệnh sạch sẽ của dì ngày càng nghiêm trọng rồi.” Mãi cho đến khi A Mạc rửa tay sắp tróc da mới chạy tới bên Bạch Tầm Âm, ấm ức, “Không rửa tay cũng không cho tớ tới ôm cái nào.”
“Ngày nào cậu cũng tiếp xúc với thi thể còn gì.” Bạch Tầm Âm nhàn nhạt nói, “Đương nhiên mẹ tớ không thấy an toàn rồi.”
“Hừ, cậu còn nói tớ nữa à, không phải cậu cũng ở trong phòng thí nghiệm cả ngày tiếp xúc với mấy khí độc đó sao.” Hành nghề đã hơn một năm, A Mạc hoàn toàn thích ứng, không cho là đúng nhún vai, “Còn nói tớ nữa.”
Bạch Tầm Âm, “Cho nên mẹ tớ đối xử rất bình đẳng, ngày nào tớ cũng phải rửa tay không biết bao nhiêu lần.”
…
A Mạc không còn lời nào để bào chữa, ánh mắt đảo qua đống đồ Dụ Lạc Ngâm đưa tới, lúc nhìn thấy chuỗi vòng cổ trân châu và hộp gỗ đàn hương, không nhịn được ‘chậc chậc’ hai tiếng.
“Trân châu này hình như là của Trác Đỉnh Hiên, Dụ Lạc Ngâm đúng là có tiền.”
Bạch Tầm Âm không nói gì, cụp mắt nhìn tờ giấy trước mắt, ánh mắt trống rỗng khó phát hiện.
“Mua nhiều đồ thế này cũng xem như ra mắt người lớn rồi đúng không? Tốc độ hai người các cậu cũng nhanh thật đấy.” A Mạc nhìn một vòng, tò mò hỏi, “Ấn tượng của dì với cậu ta thế nào?”
Bạch Tầm Âm yên lặng một lúc mới chậm rãi nói, “Khá tốt.”
Trên thực tế, Quý Tuệ Dĩnh vô cùng hài lòng.
Mấy ngày nay, Dụ Lạc Ngâm thường xuyên tới đây, luôn miệng nói muốn ở thêm với Quý Tuệ Dĩnh vài ngày trước khi bà về trấn cổ, gần như khiến cho mặt mày Quý Tuệ Dĩnh hớn hở không thôi, trong lòng đã coi anh là con rể tương lai của mình.
Cũng may công việc trong bệnh viện của Dụ Lạc Ngâm tương đối bận rộn, nếu như không bận, anh còn hận không thể một ngày tới ăn ké ba bữa cơm.
Chỉ là càng như vậy, trong lòng Bạch Tầm Âm càng cảm thấy nôn nóng.
Giống như A Mạc nói vậy, bọn họ tiến triển quá nhanh, vừa mới ở bên nhau không lâu đã trùng hợp bị Quý Tuệ Dĩnh bắt gặp, mà cố tình… tâm tư của cô có thể nhạy bén nhận ra, mấy ngày nay dường như Dụ Lạc Ngâm có chút ‘dao động’.
Tựa như ngày đó anh ‘vô tình’ nhắc tới mua nhẫn.
Trên thực tế, cho dù là cố ý hay vô tình thì cô cũng có thể nhận ra.
Nói thật, Bạch Tầm Âm có chút sợ hãi về việc ‘tiến xa hơn’.
Trên phương diện tình cảm, cô không phải người có dũng khí, chỉ cảm thấy cứ thoải mái như bây giờ cũng khá tốt.
Tuy nhiên, trong mắt của người lớn, con gái 24 tuổi đã không còn trẻ nữa rồi, cần phải ‘sốt ruột’ một chút, Quý Tuệ Dĩnh coi trọng Dụ Lạc Ngâm, đương nhiên cũng thường ân cần dặn dò Bạch Tầm Âm phải quan tâm người ta nhiều hơn một chút.
“Hôm nay Lạc Ngâm tăng ca về muộn đúng không?” Lúc ăn cơm, Quý Tuệ Dĩnh vừa gắp đồ ăn cho A Mạc, vừa không quên dặn dò Bạch Tầm Âm, “Lát nữa mẹ làm cơm hộp, con đưa qua cho thằng bé nhé.”
Động tác trên tay Bạch Tầm Âm khựng lại, giọng nói gợn sóng, “Chỗ anh ấy cũng có nhà ăn.”
“Sao so được với cơm nhà làm chứ.” Quý Tuệ Dĩnh không nhịn được cười, “Không phải Lạc Ngâm thích đồ ăn mẹ làm sao?”
“Đúng đúng đúng.” A Mạc bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, vội vuốt mông ngựa, “Cơm dì làm là ngon nhất!”
Bạch Tầm Âm không nhịn được liếc đồ ngốc này một cái.
Thật ra, lý do từ chối của cô có rất nhiều, ví dụ như họp online, làm luận văn… Quý Tuệ Dĩnh sẽ không ép buộc cô.
Nhưng trong đầu Bạch Tầm Âm bỗng hiện lên dáng vẻ Dụ Lạc Ngâm ăn cơm một mình trong văn phòng tĩnh lặng, cùng với cả lời anh nói trước đó ‘anh biết em đau lòng vì anh’, Bạch Tầm Âm cũng chẳng thể nói lời từ chối ra khỏi miệng nữa.
Được rồi.
Bạch Tầm Âm đồng ý.
Vừa hay đi đưa cơm còn có thể đi ké xe A Mạc, Bạch Tầm Âm thay quần áo ở nhà, lại mặc áo thun quần jeans như mọi khi, tuỳ tiện buộc tóc đuôi ngựa lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng nõn non nớt.
Áo ngắn tay màu kaki rộng thùng thình không thấy rõ dáng người, chỉ khiến người khác cảm thấy cô như là học sinh cấp ba vậy.
A Mạc thấy dáng vẻ cô như vậy cũng không nhịn được lắc đầu thửo dài.
“Vốn dĩ khuôn mặt tớ trông cũng non nớt lắm.” Cô ấy tỏ vẻ nghiêm túc, “Nhưng bây giờ tớ cảm thấy đi theo cậu cũng có người nói tớ là chị ấy, Bạch Tầm Âm, cậu đừng giả vờ ít tuổi nữa được không.”
…
Bạch Tầm Âm trực tiếp làm lơ, đeo đôi giày vải màu trắng vào, “Quần áo tớ chỉ có thế thôi.”
Mãi cho tới khi xuống lầu, A Mạc vẫn còn đang lải nhải rằng cô không nên ăn mặc trẻ con như vậy, phải nên trưởng thành một chút blah blah…
Bạch Tầm Âm cười nhưng cũng không cho là đúng – so với những bộ quần áo xinh đẹp trưởng thành trói buộc bản thân ấy, đối với cô thì thoải mái rộng thùng thình mới hơn.
Hơn 8 giờ tối, bệnh viện cũng đã vắng người, quạnh quẽ hơn so với ban ngày nhốn nháo, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài, không khí tràn ngập mùi thuốc sát khuẩn.
Bạch Tầm Âm đeo giày vải giẫm lên gạch đá, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, cô xoay mấy vòng, quen cửa quen nẻo tìm tới văn phòng Dụ Lạc Ngâm.
Dù sao trước đó cũng đã tới đây hai lần.
Tuy rằng một văn phòng thường chỉ có một bác sĩ trực ba, nhưng trước khi Bạch Tầm Âm đi vào vẫn lễ phép gõ cửa ba tiếng.
Nhưng gõ cửa một lúc cũng không có ai trả lời.
Chẳng lẽ Dụ Lạc Ngâm không có ở đây.
Bạch Tầm Âm hơi nhíu mày, thử thăm dò mở cửa – cửa văn phòng không khoá, bên trong lại vắng vẻ không có ai cả, Bạch Tầm Âm liếc mắt một cái đã thấy điện thoại anh đặt trên bàn, còn nửa hộp cơm chưa ăn được hết, có lẽ là vừa rồi vội vàng nên chạy ra ngoài.
Cô xoay người đóng cửa, đi qua nhìn thử cơm hộp.
Ừm, một món mặn hai món chay, tốt cho sức khoẻ, nhưng đúng như lời Quý Tuệ Dĩnh, cơm ở chỗ làm không thể so với cơm nhà nấu được.
Đúng là đáng thương.
Bạch Tầm Âm đặt hộp cơm lên bàn, thuận tiện thu dọn nửa hộp cơm kia, đúng lúc này, điện thoại trên bàn Dụ Lạc Ngâm bỗng nhiên sáng lên.
Trong lúc vô tình nhìn lướt qua, ánh mắt cô dừng lại, rơi vào mơ hồ.
Vừa rồi chỉ là một thông báo từ app nào đó thôi, nhưng mà, hình nền điện thoại của Dụ Lạc Ngâm lại rất quen thuộc.
Bạch Tầm Âm cầm lấy cẩn thận nhìn xem.
Ngón tay mảnh khảnh xoá hết những thông báo rác trên màn hình, toàn bộ ảnh nền điện thoại hiện ra trước mắt.
Hình ảnh đập vào mắt là một cây cổ thụ cao ngất trong mây che trời, góc độ của thiếu niên như là ngước lên để chụp, xuyên qua tầng ánh sáng nhạt, một thiếu nữ đang ngồi trên nhánh cây.
Thiếu nữ mặc chiếc váy hoa dịu dàng xinh xắn, màu vàng nhạt khiến làn da cô càng trắng hơn, làn váy kéo cao đến đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn đang ngồi lắc lư trên cây.
Góc độ này vừa hay bắt được cảnh tượng cô gái đang ngẩng đầu mỉm cười.
Bố cục bức ảnh vô cùng hài hoà, ánh mặt trời, cây cổ thụ tràn đầy sức sống, thiếu nữ chỉ ngồi ở một góc rất nhỏ trên cây, cũng chỉ lộ ra một nửa bên mặt, thật ra cũng không nhìn rõ lắm.
Nhưng Bạch Tầm Âm cũng sẽ không tới mức không nhận ra cô gái này chính là mình.
Bản thân cô của sáu năm trước vẫn rất thích mặc váy.
Ở trấn cổ, cô có rất nhiều sườn xám, váy hoa vải dệt mềm mại thoải mái mà bà ngoại tự tay làm, Bạch Tầm Âm cũng đã từng mặc chúng mỗi khi tới trấn cổ.
Đương nhiên bao gồm cả lần cô đưa Dụ Lạc Ngâm leo núi leo cây ngắm trăng đó.
Bây giờ nhớ lại, hình như cô leo lên cây dưới ánh mắt kinh ngạc của Dụ Lạc Ngâm, mà anh ở dưới còn chụp cho cô một tấm ảnh.
Chỉ là, cô đã quên chuyện đó lâu rồi.
Thì ra, Dụ Lạc Ngâm vẫn luôn dùng tấm ảnh này làm hình nền.
Ở dưới cùng của tấm ảnh còn có nét chữ vô cùng sắc bén –
[Ký ức là một kiểu gặp gỡ, quên là một loại tự do.]
Đây là bài thơ của Gibran, câu ‘đáp lại’ bên dưới mới đúng là phong cách của Dụ Lạc Ngâm: [Con mẹ nó, nhưng tôi không thể nào quên nổi.]
Bạch Tầm Âm không nhịn được cười, khoé môi luôn nở nụ cười bình tĩnh lúc này lại có vài phần chua xót.
Cô hiểu rất rõ ý của Dụ Lạc Ngâm – nếu như không quên được, vậy thì dứt khoát để làm hình nền, ngày nào cũng phải nhìn.
Mỗi lần nhìn thì trái tim lại đau đớn một lần.
Cô thích cảm giác được tình yêu nồng nàn cháy bỏng vây quanh như thế này, rồi lại e sợ bị tình yêu khiến cho bỏng rát.
Dụ Lạc Ngâm đúng là oan gia của cô mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Sườn xám, đồng phục, váy… ừm, chó Dụ biết cách chơi lắm đó, mọi người hiểu ý tui mà ~
[1] Một hợp chất hóa học của Canxi và Cacbon. Tên gọi của hợp chất này là Canxi Cacbua.