“Mục An Bình!”
Theo giọng nói lớn của A Mạc, thiếu niên đứng ở cổng trường xoay người lại. Trên người cậu mặc áo sơmi và quần jeans trông vừa đơn giản lại thoải mái dễ chịu, thân mình cao gầy đĩnh đạc, vẻ mặt tuấn tú lúc nhìn thấy Bạch Tầm Âm thì khựng lại khoảng hai giây, sau đó nở một nụ cười tươi.
Trước kia Bạch Tầm Âm đã cảm thấy Mục An Bình cười rộ lên rất đẹp, hàm răng trắng đều, bên trái là má lúm đồng tiền rất sâu, còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời.
Chỉ là, từ sau khi cậu chuyển trường tới Lâm Hải, đã lâu rồi cô chưa từng thấy cậu cười.
Giờ phút này có loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng lại khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Bạch Tầm Âm đi qua, cũng cười với Mục An Bình.
“A Mạc, Âm Âm, đã lâu không gặp.” Đối diện với Bạch Tầm Âm, khuôn mặt Mục An Bình tràn đầy ý cười, đầu tiên vẫn theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng sau đó lại cảm thấy bản thân không thích hợp mới quay đi, ánh mắt gần như quyến luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, giọng nói bình thản trước sau như một, “Các cậu học tại THPT số 3 có ổn không?”
“Khá tốt đó.” Bạch Tầm Âm không thể nói chuyện, đương nhiên là A Mạc phụ trách blah bloh với Mục An Bình, “Ngược lại là cậu đó, sao trở về đột ngột thế? Còn nhớ tới thăm bọn tớ à?”
“Đương nhiên phải nhớ rồi.” Mục An Bình cười dịu dàng, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt Bạch Tầm Âm, “Trường tớ thi giữa kỳ xong rồi, có một ngày nghỉ, vừa hay ba mẹ tớ phải về Lâm Lan xử lý chút chuyện nên tớ đi theo, muốn… muốn trở về thăm các cậu.”
“Được lắm Mục An Bình, đủ ý tứ đấy.” A Mạc không nhịn được cười, tay nắm đấm làm ‘anh em tốt’ khoác vai cậu, “Cho dù chỉ có một ngày nghỉ cũng nhớ thương trở lại thăm bọn tớ, không hổ là anh em.”
Nhưng mà không biết xui xẻo thế nào, đúng lúc Thịnh Văn đi qua nhìn thấy một màn cười đùa ‘hài hoà’ này giữa Mục An Bình và A Mạc.
Vẻ mặt thiếu niên ngàn năm không có chút gợn sóng khẽ thay đổi, lại còn đi tới hất tay A Mạc xuống, trước đôi mắt kinh ngạc của người phía sau, lạnh lùng nói, “Đi học.”
Nói xong lại đi mất, thật sự giống như chỉ đi ngang qua nhắc nhở một chút.
Nhưng mà A Mạc lại sửng sốt vài giây, bỗng nhiên ‘đm’ một tiếng che miệng lại, kinh hỉ mở to hai mắt.
“Aaaaaaaaaa, có phải vừa rồi Thịnh Văn ghen đúng không?” A Mạc như bệnh nhân tâm thần kêu lên, “Vừa rồi cậu ấy hất tay tớ, Âm Âm ơi, cậu nói xem có phải cậu ấy ghen rồi không? Có phải không có phải không?!”
…
“Không được, tớ phải đuổi theo cậu ấy.” A Mạc nói xong lại trọng sắc khinh bạn quay đầu, vừa chạy vừa vẫy tay với Bạch Tầm Âm, “Âm Âm ơi, lát nữa cậu tự về phòng học nha!”
Hai người đứng tại chỗ đều dở khóc dở cười.
“Tính tình A Mạc lúc nào cũng thế.” Mục An Bình thu hồi ánh mắt, mỉm cười hỏi, “Bạn nam vừa rồi là bạn trai cậu ấy à?”
Bạch Tầm Âm suy nghĩ một chút rồi cười lắc đầu.
Học sinh cấp ba yêu đương cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành, huống hồ A Mạc… còn chưa theo đuổi được người ta, cô không muốn nói cho người khác quá nhiều về đời tư của A Mạc.
“Âm Âm, cậu nói với tớ một câu đi, hoặc là gõ chữ cũng được.” Mục An Bình thở dài một cái, “Có phải cậu vẫn đang giận tớ không?”
Bạch Tầm Âm sửng sốt rồi lại chậm rãi lắc đầu.
“Thật ra năm đó không phải là tớ muốn đi, là mẹ tớ…” Mục An Bình muốn nói lại thôi, chấp nhất nhìn cô, cắn môi dưới hỏi, “Âm Âm, sau đó cậu có đi khám bác sĩ chưa? Bác sĩ nói có thể chữa khỏi cho cậu không?”
Thật ra đối với một người khuyết tật mà nói, hỏi chuyện riêng tư của cô tương đương với việc vạch trần vết sẹo – chỉ là Mục An Bình đã không có tâm tư cứu vãn.
Bạch Tầm Âm cũng không để ý tới sự lỗ mãng của cậu, cười như không có việc gì, lấy điện thoại ra gõ chữ —
– Đã tới mấy bệnh viện khám rồi, không có đáp án chính xác.
Cô mất đi giọng nói là bởi vì bị kích thích dẫn tới bi thương, cũng không phải do tác động về mặt vật lý nên không có gì phiền hà trong chuyện trị liệu.
Có khả năng cả đời này cô cũng không thể khôi phục lại được, cũng có khả năng vì một cơ hội, nguyên nhân nào đó mà đột nhiên khôi phục.
Trước đó, Bạch Tầm Âm bị Quý Tuệ Dĩnh lôi kéo tới không biết bao nhiêu là bệnh viện để kiểm tra trị liệu, cuối cùng cũng chỉ nhận được cùng một đáp án, tóm gọn lại là bốn chữ ‘mặc cho số phận’.
Có đôi khi, thứ gọi là vận mệnh, bạn thật sự không tin không được.
“Trừ Lâm Lan thì sao? Có tới nơi khác khám chưa?” Mục An Bình nghe xong đáp án này thì nhíu mày, dáng vẻ vô cùng sốt ruột, “Tuy rằng Lâm Lan là thành phố lớn, nhưng trình độ chữa bệnh cũng không nhất định là ưu tú nhất, nếu không thì tớ đưa cậu tới Lâm Hải, nơi đó cũng có vài bệnh viện xếp hạng cao trong cả nước…”
Cậu vô cùng sốt ruột, cầm lòng không đậu kéo tay Bạch Tầm Âm – vào lúc vừa mới chạm vào đầu ngón tay trắng nõn kia, đột nhiên lại bị một bàn tay khác chặn lại.
Mục An Bình sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu lại nhìn, đối diện với một đôi mắt lạnh lùng.
Dụ Lạc Ngâm mày kiếm mắt sáng, đôi mắt đen nhánh mang theo ý lạnh, cả người đã thu hồi vẻ văn nhã ngày thường, bây giờ trên người sắc bén mang theo cảm giác ‘người sống chớ lại gần’ khiến người xung quanh không rét mà run.
“Nói chuyện thì nói chuyện cho tử tế.” Dụ Lạc Ngâm đứng bên cạnh Bạch Tầm Âm, tay ôm lấy vai cô, nhìn Mục An Bình nhếch môi, cười như không cười, “Bạn học, sau cậu còn muốn động thủ chứ?”
Trong nháy mắt, Mục An Bình cảm thấy vừa hổ thẹn lại vừa ảo não – hơn nữa còn do sự áp chế phát ra từ Dụ Lạc Ngâm.
Đều là học sinh cùng tuổi, nhưng từ trên người Dụ Lạc Ngâm cho người ta cảm giác ‘ngưỡng mộ’ và ‘mình không bằng cậu’.
Nhưng trước mặt Dụ Lạc Ngâm, Mục An Bình không muốn trở nên yếu thế. Khẽ nhíu mày, tầm mắt chuyển qua mặt Bạch Tầm Âm hỏi, “Âm Âm, cậu ta là ai?”
“Tôi là…”
Dụ Lạc Ngâm mới nói được một nữa đã bị cô gái nhỏ bên cạnh dùng sức nhéo cánh tay cắt lời, cậu cúi đầu thấy Bạch Tầm Âm vội vội vàng vàng dùng tin nhắn để nói chuyện với nam sinh này, bên trên viết: [Bạn học.]
Hay cho hai từ ‘bạn học’.
Dụ Lạc Ngâm không cười nổi nữa, ánh mắt ngày càng u ám.
Thấy Bạch Tầm Âm nói vậy, Mục An Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng sự thả lỏng này cũng đã bị Dụ Lạc Ngâm nhận ra.
Người phía sau thờ ơ lạnh nhạt, cũng không hề thu hồi cánh tay đặt trên vai Bạch Tầm Âm – cô gái nhỏ khẽ ám chỉ cậu, Dụ Lạc Ngâm hoàn toàn mặc kệ.
Ngược lại là Mục An Bình không nhịn được, chướng mắt nhìn chằm chằm cánh tay Dụ Lạc Ngâm, mỉa mai châm chọc, “Bạn học, tác phong trường cậu thoải mái thế sao? Bây giờ bạn học nam có thể tuỳ tiện ôm vai bạn học nữ à?”
Nói xong vẫn còn chưa hết giận, nhớ tới lời Dụ Lạc Ngâm vừa nói, không cam lòng yếu thế nói lại, “Cậu đây là đang động thủ đúng không? Tôi khuyên cậu mau chóng buông ra đi.”
“Cậu khuyên tôi? Dựa vào cái gì mà cậu đòi khuyên tôi?” Dụ Lạc Ngâm cười mỉm, cũng không buồn bực, lời nói không nhanh không chậm – nhưng chỉ có người chân chính hiểu rõ con người của cậu mới biết được, thái độ này mới là nguy hiểm nhất.
Theo bản năng, Bạch Tầm Âm cảm thấy bất an, âm thầm kéo góc áo đồng phục của Dụ Lạc Ngâm, nhưng lại không thể ngăn cản được lời nói của cậu –
“Chỉ bằng hai chữ ‘bạn học’ của Bạch Tầm Âm?” Dụ Lạc Ngâm cười nhạo, không hề khách khí nói, “Nói cho cậu biết, tôi là bạn trai của cậu ấy.”
Hai chữ ‘bạn trai’ được Dụ Lạc Ngâm nói không lớn nhưng lại có khí phách. Đầu ngón tay của Bạch Tầm Âm cảm thấy tê dại, đồng tử Mục An Bình co rút kịch liệt một hồi.
“Bạn trai?” Mục An Bình khống chế giọng nói, đôi mắt như ngưng tụ một ngọn lửa nhìn về phía Bạch Tầm Âm, vội vàng muốn nghe đáp án từ cô, “Cậu ta đang nói hươu nói vượn đúng không? Âm Âm, là sự thật sao?”
Bàn tay Dụ Lạc Ngâm đặt trên vai cô lại càng dùng sức, giống như là nếu cô lắc đầu, cậu sẽ bóp nát xương bả vai cô vậy.
Bất đắc dĩ, Bạch Tầm Âm chỉ đành chậm rãi gật đầu.
Chỉ là trong lòng lại có chút phẫn nộ, bàn tay rũ xuống bên người không nhịn được nắm lại thật chặt.
Bạch Tầm Âm cũng không bài xích chuyện người khác biết được quan hệ giữa mình và Dụ Lạc Ngâm, nhưng bây giờ đang học lớp 12, cô không muốn công khai như vậy, đặc biệt là trong trường hợp Dụ Lạc Ngâm ép buộc cô phải thừa nhận thế này.
“Sao có thể?” Mục An Bình lẩm bẩm, “Không phải các cậu là học sinh lớp 12 sao?”
“Học sinh cấp ba thì không được yêu đương à?” Nhìn dáng vẻ như ‘chịu đả kích lớn’ của Mục An Bình, Dụ Lạc Ngâm bình thản cười, “Bạn học à, cậu cũng thật là cổ hủ.”
Tới một chuyến này, vốn dĩ muốn nhân cơ hội làm ‘tiêu tan hiềm khích’ lúc trước, hoà hợp trở lại với Bạch Tầm Âm, lại không ngờ rằng nửa đường lại xuất hiện cái người gọi là bạn trai này… còn vô cùng độc chiếm công khai chủ quyền.
Mắt thấy sắp đến tiết tự học buổi tối, Mục An Bình đành phải không cam tâm rời đi, bóng dáng cũng thất hồn lạc phách hoảng hốt.
Cậu ấy vừa đi, Bạch Tầm Âm lập tức hất tay Dụ Lạc Ngâm ra xoay người về phòng học, đi rất nhanh, dáng vẻ lộ rõ sự giận dỗi không vui.
Vốn dĩ Dụ Lạc Ngâm cũng đã thu hồi tính khí, bước chân nhanh chóng đi theo, “Tức rồi à?”
Bạch Tầm Âm không trả lời, một ánh mắt cũng không cho cậu, chỉ tự mình đi về phía trước.
Dụ Lạc Ngâm nhíu mày, dứt khoát chặn lại trước mặt cô, giọng nói âm trầm, “Bởi vì thằng khác mà tức giận với tớ?”
Bạch Tầm Âm ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt không tiếng động lên án.
“Bạch Tầm Âm, cậu có chút đạo lý được không?” Dụ Lạc Ngâm tức cười, nói không lựa lời, “Là do tớ không lấy tay ra, hay là do cậu không nhìn ra thằng kia có ý với cậu?”
Vừa rồi sự né tránh của Bạch Tầm Âm làm Dụ Lạc Ngâm có cảm giác thất bại cực kỳ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều là ‘con nhà người ta’, kết quả bây giờ bạn gái mình lại ngại giới thiệu thân phận ‘bạn trai’ này, thật là buồn cười.
[Dụ Lạc Ngâm, cậu mới nên có đạo lý một chút.] Bạch Tầm Âm nhìn đồng hồ, còn có năm phút nữa là vào học, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cậu: [Vừa rồi xung quanh có không biết bao nhiêu là bạn học, chẳng phải chúng ta đã nói là phải giữ bí mật ở trường rồi sao?]
Dụ Lạc Ngâm không cho là đúng, khoé môi tuỳ ý cười tự giễu, “Nhiều người… cho nên tớ không thể khoác vai cậu sao?”
[Không phải nguyên nhân này, mà là không cần thiết.] Bạch Tầm Âm thu hồi sự mệt mỏi trong đáy mắt, kiên nhẫn tiếp tục giải thích: [Mục An Bình là học sinh nơi khác, hôm nay chỉ trùng hợp tới đây, vì sao phải nói nhiều với cậu ấy như vậy?]
“Học sinh nơi khác… không cần thiết?” Dụ Lạc Ngâm khẽ hừ một tiếng, đôi mắt thâm thuý nhìn cô, “Cho nên cậu vẫn không hiểu.”
Bạch Tầm Âm sửng sốt.
“Bạch Tầm Âm, tớ không phải người bạn trai không thể công khai của cậu.” Giọng nói Dụ Lạc Ngâm bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, “Cậu ta là học sinh nơi khác, cậu mới càng không nên giấu cậu ta.”
Nói xong thì xoay người rời đi, bóng dáng cao gầy đơn độc.
Cuộc nói chuyện này tan rã trong không vui.
Bạch Tầm Âm ngẩn ngơ nhìn Dụ Lạc Ngâm, tay siết chặt điện thoại.
Lúc Dụ Lạc Ngâm trở lại phòng học, giáo viên còn chưa tới, quanh người cậu lạnh lẽo, gần như viết bốn chữ to ‘người sống chớ gần’ trên mặt.
Khí thế bức người đi tới chỗ nào thì chỗ đó lập tức im bặt.
Cậu đi tới trước mặt A Mạc, trước sự sửng sốt của đối phương trực tiếp hỏi, “Mục An Bình là ai?”
Cậu rất cần biết người này là ai – bởi vì Dụ Lạc Ngâm có thể nhìn ra tâm tư của một nam sinh với một nữ sinh, chỉ có Bạch Tầm Âm mới ngốc tới mức không để trong lòng.
“À… Mục An Bình hả.” A Mạc hoàn hồn, mắt to sợ hãi nhìn Dụ Lạc Ngâm ‘sát khí bừng bừng’ một cái, “Cậu bắt gặp cậu ấy tới tìm Âm Âm sao? Cái đó… cậu đừng hiểu lầm nhé.”
“Không hiểu lầm đâu.” Dụ Lạc Ngâm miễn cưỡng cười một cái, cố khiến bản thân trông không đáng sợ như vừa nãy mới hỏi lại lần nữa, “Cậu ta là bạn của hai cậu à?”
“Ừm, đúng vậy.” Cái này cũng không cần che giấu làm gì, A Mạc hào phóng trả lời, “Tớ, Âm Âm, còn cả Mục An Bình khi còn nhỏ cùng sống trong một tiểu khu, từ nhỏ đã chơi với nhau rồi.”
“Sau này… sau này lên cấp ba, ba mẹ cậu ấy bị điều chuyển tới Lâm Hải nên cậu ấy cũng chuyển trường qua đó.”
A Mạc kén cá chọn canh tìm từ nói xong lại cẩn thận nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Dụ Lạc Ngâm một cái. Thật ra, còn có rất nhiều chuyện cô còn chưa nói xong, chỉ là bây giờ cũng chưa thật sự cần thiết phải nói ra.
Dụ Lạc Ngâm ‘ừm’ một tiếng, sắc mặt dần dần bình tĩnh.
Vẻ mặt hoàn mỹ không có một tỳ vết của cậu xuất hiện một nụ cười, “Cảm ơn cậu.”
Trong lòng Dụ Lạc Ngâm cân nhắc lời A Mạc vừa mới nói, đầu hiện lên bốn chữ — thanh mai trúc mã.
Ha ha, thật là thú vị.
Tác giả có lời muốn nói:Chó Dụ: Tớ chính là như vậy, ghen, tức giận hợp tình hợp lý, nào có chột dạ chứ!