Edit: Khang Vy
Ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ Tết ‘dài hạn’, đa phần học sinh đều cảm thấy buồn ngủ, thậm chí là lười nhác.
Tiết tự học buổi sáng, A Mạc ghé vào trên bàn ngủ chảy cả nước miếng, Chu Tân Tuỳ làm bài tập, con ngươi phía sau cặp kính mắt cũng mang theo vẻ buồn ngủ.
Các bạn học còn lại không phải giống A Mạc nhân dịp thầy cô chưa tới đánh một giấc thì cũng ngáp ngắn ngáp dài cố gắng mở to mắt học bài.
Mùng sáu đầu năm đã phải đi học, nhiều người đêm mùng năm còn ăn chơi nhảy múa tới đêm với bạn bè người thân, bỗng nhiên đi học không thể nào thích nghi nổi.
Giữa chúng sinh trăm vẻ, Bạch Tầm Âm là một người ngoại lệ.
Cô ‘chia tay’ vào vài phút cuối cùng của ngày mùng một Tết, sáng nay đi học lại làm như không có việc gì, sống lưng thẳng tắp, hết sức chăm chú học từ vựng tiếng Anh.
Mãi cho tới cửa bầu không khí yên tĩnh bị tiếng cửa lớp mở ra phá vỡ.
Tiết học đầu tiên là vật lý, thầy giáo vật lý Lý Trung Hải có biệt danh là ‘Tam Mao’, đỉnh đầu ông bóng loáng trông như biển Địa Trung Hải, trên trán chỉ có đúng ba chỏm tóc, vì thế bị gọi là Lý Tam Mao.
Năm nào Lý Tam Mao cũng bày ra vẻ mặt khó chịu, vừa đạp cửa lớp đi vào thì quét mắt nhìn trong phòng học một vòng, hàng lông mày thưa thớt nhíu chặt chất vất, “Đã mấy giờ rồi mà mấy cô cậu lớp này còn chưa tới đủ hả? Người ngồi ở ghế thứ ba từ cuối lên không phải Dụ Lạc Ngâm sao? Hả? Sao còn chưa tới?!”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của ông ta đã không khống chế nổi sự phẫn nộ — mọi người đều biết, Lý Tam Mao ghét nhất là học sinh đến muộn.
Đặc biệt là Dụ Lạc Ngâm… bạn học xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì Dụ Lạc Ngâm là ‘đại diện học sinh ưu tú’ không thể bắt bẻ, bất kể là phương diện nào cũng không tìm ra tật xấu, đi học cũng chưa từng đến trễ.
Vậy mà hôm nay đã tới muộn nửa tiếng, bỏ lỡ tiết tự học buổi sáng, đúng là hiếm thấy.
Lý Tam Mao nhíu mày, dùng thước dạy học gõ bảng đen, “Có ai biết Dụ Lạc Ngâm xảy ra chuyện gì không? Lớp trưởng mà còn đi học muộn à?!”
Ừ, đúng, Dụ Lạc Ngâm còn là lớp trưởng.
Cả lớp yên lặng, không ai dám đáp lời.
Giống như trùng hợp đáp lại cơn thịnh nộ của Lý Trung Hải, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa có quy luật, dáng vẻ cao gầy của nam sinh xuất hiện cạnh cửa. Dụ Lạc Ngâm chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác đồng phục, quanh người mang theo khí lạnh, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, “Xin lỗi thầy, em tới muộn.”
Giọng nói của cậu rất có khí phách, ngay lúc Lý Trung Hải gõ thước lên bảng, A Mạc cũng đã giật mình tỉnh dậy, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn.
Bất giác, cô ấy lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra, đôi mắt to trừng Dụ Lạc Ngâm một cái, hàm răng cắn chặt.
Mấy lời chó chết kia vẫn hiện rõ trước mắt, A Mạc làm người ngoài cuộc cũng đã tức giận suốt kỳ nghỉ, mấy ngày ăn Tết không ra được khỏi nhà, cô ấy cũng không gửi được tin nhắn an ủi Bạch Tầm Âm, bây giờ nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm thì hận không thể đập bàn đứng dậy.
Thế nhưng đương sự lại thờ ơ kỳ lạ.
Bạch Tầm Âm làm như không có việc gì, trong lúc Dụ Lạc Ngâm bị Lý Trung Hải phê bình dạy dỗ chỉ cúi đầu làm bài tập, sau toàn bộ quá trình đó cũng chỉ có một hành động duy nhất – lấy sách vật lý ra ngoài.
Một ánh mắt cũng không cho Dụ Lạc Ngâm, làm A Mạc ở bên cạnh vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Tiết học đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, học sinh ba tốt như Dụ Lạc Ngâm lại là người đầu tiên bị giáo viên phê bình.
Sau khi bị dạy dỗ xong xuôi, Dụ Lạc Ngâm chậm rãi trở về chỗ ngồi, bước chân nhanh như bay.
Lúc đi ngang qua Bạch Tầm Âm, mái tóc của thiếu nữ bị cơn gió khẽ thổi bay lên, có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên vành tai trắng nõn.
Mà trên mặt cô gái nhỏ không có một chút biểu cảm nào, giống như người vừa lướt qua mình chỉ là không khí.
Dụ Lạc Ngâm không nhịn được cắn chặt răng, động tác hơi dùng sức ngồi xuống sau lưng cô.
Nhìn chằm chằm sống lưng thẳng tắp của cô, đôi mắt đen nhánh của cậu trở nên âm trầm, gần như đang ngưng tụ sự ‘thù địch’ lờ mờ.
Vào ngày hôm đó, khi mà muôn vàn pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời đêm tăm tối, cậu nhận được lời nhắn ‘chia tay’ từ một phía, mà nguyên nhân là gì cũng không rõ.
Trừ cái này ra, còn cả chiếc lắc tay mà cậu đã tặng cũng bị cô tháo khỏi cổ tay, trả lại.
Cậu đứng dậy không nhận, Bạch Tầm Âm cũng dứt khoát ném thẳng xuống đất xoay người rời đi.
Sự kiêu ngạo của Dụ Lạc Ngâm không cho phép cậu mở miệng giữ cô ở lại, thậm chí cậu cũng không tin vào chuyện này, nhưng tin nhắn của Bạch Tầm Âm cũng không phải lừa gạt –
Câu đầu tiên: Chờ tới khi cây pháo bông cuối cùng cháy hết, tớ sẽ không thích cậu nữa.
Tiếp đó: Chúng ta chia tay đi.
Trải qua mấy ngày ‘chiến tranh lạnh’ không thể hiểu được chính là một câu chia tay đột ngột, mà sau khi Bạch Tầm Âm nói xong cũng buông pháo bông đã cháy hết trong tay, không ở lại thêm một giây nào.
Bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh, quyết đoán lại kiêu ngạo.
Cái kiểu ‘chia tay’ không thể hiểu nổi này làm Dụ Lạc Ngâm bóp nát pháo bông chưa đốt trong tay, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Rồi sau đó là cơn mất ngủ hiếm có.
Mãi cho tới đêm khuya trằn trọc không tài nào ngủ được, Dụ Lạc Ngâm thật sự không nhịn nổi gửi tin nhắn hỏi cô tại sao, mà cái cậu nhận được chỉ có một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.
Được lắm, Bạch Tầm Âm đã xoá bạn bè với cậu rồi.
Dụ Lạc Ngâm liên tục cười lạnh, đầu óc linh hoạt suy nghĩ – con người không thể nào thay đổi đột ngột không có nguyên do, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới dẫn tới thái độ của Bạch Tầm Âm đối với cậu thay đổi 180 độ, nhưng rốt cuộc là vì chuyện gì?
Rõ ràng trước khi nghỉ Tết vẫn tốt, kỳ nghỉ…
Mấy ngày nghỉ đã xảy ra chuyện gì sao?
Sự nghi ngờ này khiến suy nghĩ của Dụ Lạc Ngâm trôi xa trong vô thức.
Tiết học không được như ý lắm kết thúc, cậu nhìn chằm chằm sống lưng của thiếu nữ, tay dùng đầu bút chạm nhẹ lên đuôi tóc của Bạch Tầm Âm.
Giống như gió khẽ lướt qua mặt nước, không có cách nào làm cho mặt nước gợn sóng.
Đôi mắt đen của Dụ Lạc Ngâm trầm xuống, thấp giọng cười tự giễu – có lẽ bản chất của con người là vậy, trước kia chưa từng có cô gái nào làm lơ cậu, bây giờ gặp phải một người đặc biệt nên cậu mới cảm thấy mới mẻ vậy thôi.
Từ lúc bắt đầu chính là bởi vì Bạch Tầm Âm ‘không để ý’ tới cậu, Dụ Lạc Ngâm mới nảy sinh hứng thú với cô, vốn tưởng rằng ở bên nhau một khoảng thời gian, hưởng thụ đủ sự ngọt ngào ngoan ngoãn của thiếu nữ sẽ thấy chán ngấy, không ngờ tới…
Không ngờ tới bây giờ cô lại khôi phục dáng vẻ ‘không để ý’ tới cậu, mà cậu vẫn nóng lòng muốn thử như cũ.
Đây không phải không có tự trọng thì là cái gì? Dụ Lạc Ngâm cảm thấy bản thân thật nực cười.
Duy trì lòng không tự trọng lẫn trạng thái không vui vẻ này cho tới tiết thể dục, Dụ Lạc Ngâm đã chịu dày vò cả một buổi sáng, lúc đi ăn cơm hơi do dự một chút, cuối cùng không nhịn được đi tới chỗ Bạch Tầm Âm –
Kết quả, chân vừa mới động đã nhìn thấy A Mạc vội vội vàng vàng kéo Bạch Tầm Âm đi, không biết tới chỗ nào.
Dụ Lạc Ngâm không khỏi nhíu mày, mắt đen hiện rõ sự không vui.
Ánh mắt cậu cứ dừng trên người Bạch Tầm Âm một lúc lâu là Ninh Thư Mạc này lại lôi kéo Bạch Tầm Âm đi tới đi lui.
Ngay cả đi WC cũng phải đi với nhau, giống như là cặp song sinh dính lấy nhau vậy.
Khiến Dụ Lạc Ngâm hoàn toàn không thể tìm thấy ‘cơ hội’.
Cũng may hôm nay có tiết thể dục – tiết thể dục của trường cấp ba Tam Trung không giống như khối 12 ở các trường khác bị môn học khác thay thế, hầu như cũng chưa từng trống tiết, học sinh nào cũng bị thầy giáo thúc giục tới sân thể dục.
Tiết thể dục là thời gian cho học sinh thả lỏng, ít khi giáo viên tới dạy này dạy kia, Dụ Lạc Ngâm vốn định nhân cơ hội này tìm Bạch Tầm Âm ‘nói chuyện’ tử tế, nhưng ai ngờ Ninh Thư Mạc lại…
Dụ Lạc Ngâm khó chịu nhìn Ninh Thư Mạc không biết đã kéo Bạch Tầm Âm tới chỗ nào, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhấc chân đi theo.
*
“Âm Âm, tớ nói này! Bên trường Mục An Bình vẫn còn được nghỉ đó! Hu hu hu, cùng học lớp 12 mà vận mệnh khác biệt quá trời ơi!” A Mạc lôi kéo Bạch Tầm Âm tới cổng trường, vừa xoa bóp cổ tay vừa nói thầm, “Vậy mà cậu ấy còn nhân dịp này quay lại thăm chúng ta, đúng là có lòng mà.”
Khi còn đang nói chuyện, hai người đã đi tới cổng trường.
Toàn bộ quá trình Bạch Tầm Âm bị A Mạc hưng phấn kéo tay chạy đi, cũng không có thời gian phát biểu ý kiến.
Nhưng cô cũng cảm thấy không sao cả.
Mặc kệ là Mục An Bình hay người nào khác, tới rồi thì gặp thôi.
Đúng là Bạch Tầm Âm từng có cảm giác cách biệt với Mục An Bình, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn bè, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, không thể nào không gặp mãi được.
Huống chi cô vừa mới trải qua cái gọi là ‘tuyệt vọng’ chân chính, so sánh mới phát hiện chuyện với Mục An Bình trước đây không là gì cả.
Rất nhiều ngày cô đã từng cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ, nhưng sau này thời gian qua đi nhớ lại, thật ra cũng chỉ là vài trang giấy xám xịt mà thôi, chỉ có vậy thôi.
Chuyện gì cũng sẽ lặp đi lặp lại như thế, không có ngoại lệ.
Cho nên khi tới trước mặt Mục An Bình, nhìn vẻ mặt câu mong chờ gọi mình là ‘Âm Âm’, Bạch Tầm Âm cười nhạt.
Cô gõ chữ để nói với Mục An Bình: [Năm mới vui vẻ.]
“Đúng đúng, là tớ nên chúc cậu trước.” Mục An Bình thấy thế thì kích động đỏ hết cả mặt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh nhìn Bạch Tầm Âm.
Mục An Bình chân thành tha thiết nói, “Âm Âm, năm mới vui vẻ, hi vọng một năm mới này của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Năm nay bọn họ sẽ phải trải qua kỳ thi quan trọng nhất đời người, với Bạch Tầm Âm mà nói còn cả đống chuyện ở trước mắt…
‘Thuận buồn xuôi gió’ là lời chúc phúc lớn nhất với cô.
Bạch Tầm Âm ngẩn người, nhìn Mục An Bình cười cười.
Lúc cô cười rộ lên đều trông rất ngoan ngoãn điềm tĩnh, khoé mắt lộ ra sự chân thành, Mục An Bình cảm thấy lần này có gì đó không giống.
Nhưng không đợi cậu nghĩ ra nguyên nhân, A Mạc ở bên cạnh đã đưa mắt nhìn đồng hồ, vội vàng nói, “Được rồi không nói chuyện nữa, tiết thể dục của bọn tớ sắp kết thúc rồi, Mục An Bình, hôm nay cậu về chưa? Nếu chưa về thì buổi tối tụ tập đi, ba chúng ta đã mấy năm không được ăn cơm với nhau rồi.”
Mục An Bình nghe vậy, không ngừng gật đầu phối hợp, “Tớ chưa, ngày mai mới về Lâm Hải.”
Bạch Tầm Âm yên lặng lắng nghe, cũng không hề phản đối, vì thế A Mạc và Mục An Bình hứa hẹn ‘tụ tập’ vào tối nay.
Năm phút nữa là hết giờ thể dục, Mục An Bình mới rời đi.
A Mạc lôi kéo Bạch Tầm Âm về phòng học, trên đường đi vẫn luôn vuốt ve ngón tay cô, thấp giọng lải nhải, “Mục An Bình thật kỳ lạ, sao sắp đi học rồi còn quay lại thăm chúng ta, à không đúng, thật ra cậu ấy chỉ muốn thăm cậu thôi.”
…
Cô nhóc này không ngốc, trong lòng lại hiểu rất rõ.
Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái, lấy điện thoại ra, còn chưa gõ xong câu ‘sau này đừng để cậu ấy tới đây’, trước mắt đã bị che mất ánh sáng, giọng nói mềm mại của A Mạc trở nên sắc bén lạnh lùng, “Dụ Lạc Ngâm, cậu tới đây làm gì?”
Ngón tay Bạch Tầm Âm khẽ run một cái, cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm không kinh ngạc như đêm hôm đó, ngược lại mang theo vẻ châm biếm.
“Bạch Tầm Âm, tớ có vài lời muốn hỏi cậu.” Dụ Lạc Ngâm kiếm chế cảm xúc nôn nóng muốn trực tiếp kéo cô đi, cố gắng làm như không có việc gì, giọng nói ẩn chứa ‘mưa dông bão tố’, “Tới đây một chuyến.”
“Đi con mẹ cậu.” A Mạc không nhịn được nhíu mày, đôi mắt chán ghét, “Dụ Lạc Ngâm, cậu là cái đồ không biết xấu hổ!”
Giờ phút này, địch ý từ phía A Mạc khiến Dụ Lạc Ngâm không hiểu tại sao, đáy mắt cậu xẹt qua sự nham hiểm hung ác, một lúc sau vẫn nhịn xuống – không muốn so đo với con gái.
Cậu chỉ cố chấp thờ ơ nhìn Bạch Tầm Âm, lặp lại, “Đi qua đây với tớ.”
“Cậu…”
Bạch Tầm Âm giữ chặt A Mạc còn muốn nói chuyện, trong đôi mắt kinh ngạc của cô ấy khẽ lắc đầu, bảo cô ấy yên lặng.
Sau đó nhìn về phía Dụ Lạc Ngâm, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, chỉ nhấc chân đi về phía trước.
Ánh mắt lạnh lẽo kèm theo không khí ẩm ướt ngày đầu xuân của Lâm Lan như chui vào lỗ chân lông, trong nháy mắt, trái tim Dụ Lạc Ngâm bỗng cảm thấy co rút, không nói một lời đi theo cô.
Hai người một trước một sau, không một ai nói câu nào lại rất ăn ý đi vào lối thoát hiểm ở khu dạy học cũ không người qua lại – trước kia còn cảm thấy nơi này như là ‘căn cứ bí mật’ vậy.
“Lý do cậu muốn chia tay là thế sao?” Vừa mới tới nơi yên tĩnh không người, Dụ Lạc Ngâm đã không nhịn được mở miệng, “Bởi vì thằng kia?”
Cậu nhớ tới vừa rồi mình đuổi theo cô tới cổng trường lại thấy Bạch Tầm Âm và Mục An Bình ‘nói chuyện vui vẻ’ với nhau, trong nháy mắt đó, cảm giác thất bại ập đến.
Dụ Lạc Ngâm cảm thấy mình thật buồn cười, cảm giác vô cùng xa lạ điều khiển cậu, khiến cậu không tự chủ làm ra một chút chuyện bản thân sẽ không bao giờ làm.
Vẻ ngoài vẫn rất dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng nụ cười khẽ ở khoé môi lại vô cùng lạnh lùng, lời nói buột miệng thốt ra cũng khiến người ta sởn gai ốc.
Gân xanh trên mu bàn tay Dụ Lạc Ngâm đã vô thức nổi lên, nhìn Bạch Tầm Âm cười lạnh, “Bạch Tầm Âm, có phải cậu bị mù rồi không?”
Ánh mắt nóng bỏng rõ ràng của thằng nhóc kia đối với Bạch Tầm Âm có thể so sánh với cậu sao?
Mặc dù ngày thường Dụ Lạc Ngâm ở trường tương đối khiêm tốn, nhưng sự kiêu ngạo đã khắc sâu trong xương cốt vẫn không thể nào thay đổi.
Bạch Tầm Âm sửng sốt một chút, nhìn rõ Dụ Lạc Ngâm đang tức giận lại khẽ cười.
Nụ cười này vô cùng châm chọc, Dụ Lạc Ngâm giật mình, bật thốt lên hỏi, “Cậu cười cái gì?”
Bạch Tầm Âm cười vì cậu nói không sai, cô đúng là mù rồi.
Nếu như không mù, tại sao lại không nhìn thấu Dụ Lạc Ngâm, không kiềm chế nổi bản thân luân hãm vào trong sự giả dối của cậu?
[Dụ Lạc Ngâm, sao cậu phải tức giận vậy chứ?] Bạch Tầm Âm lấy điện thoại ra gõ chữ trên ghi chú đưa cậu xem: [Diễn kịch còn chưa đủ nữa sao?]
Cô nguỵ trang một ngày thôi đã cảm thấy quá đủ rồi, thật sự không hiểu sao Dụ Lạc Ngâm lại có thể ‘kiên trì’ lâu tới vậy.
Nói xong, Bạch Tầm Âm như ý nguyện nhìn thấy sự kinh ngạc của Dụ Lạc Ngâm.
Cậu tựa như một cái giếng sâu không đáy, bao nhiêu thời gian không có chút gợn sóng, nguỵ trang thành tính, khó khăn lắm mới biểu hiện ra cảm xúc chân thật.
[Chỉ là một trò chơi cá cược thôi mà, không cần phải nghiêm túc như vậy đâu.] Bạch Tầm Âm gõ từng câu từng chữ cho cậu xem: [Cũng không cần phải diễn kịch tiếp nữa.]
[Tôi sẽ không mắc mưu đâu.]
[Chỉ có chó mới nhớ ăn không nhớ đánh, chẳng lẽ tôi lại không bằng một con chó sao.]
Trước kia Dụ Lạc Ngâm đưa cô về nhà, trên đường đạp xe đã rất nhiều lần nhìn thấy chó hoang.
Chú chó có lông vàng kia được ông chủ tiệm cơm cho ăn, lần đầu tiên Bạch Tầm Âm nhìn thấy nó bị ông chủ đánh trong sân sau, lẻ loi hưu quạnh.
Lần thứ ba gặp nó, nó đang mỏi mắt trông mong canh giữ ở cửa tiệm, bên chân là một đĩa xương, nước miếng chảy ròng ròng.
“Chó là như vậy đấy, chỉ cần một chút ngon ngọt là lừa được tới tay rồi.”
Bạch Tầm Âm nhớ rõ lúc ấy Dụ Lạc Ngâm cười nhạt một tiếng, tuỳ ý bình luận, “Là thứ nhớ ăn mà không nhớ đánh.”
Đó chỉ là một nốt nhạc đệm rất nhỏ, nhưng không biết vì sao, Bạch Tầm Âm lại ghi nhớ rất rõ vẻ mặt của Dụ Lạc Ngâm khi đó – có lẽ là bởi vì cậu quá tỉnh táo, quá tàn khốc lý trí.
Bây giờ xem ra, ở trong mắt của Dụ Lạc Ngâm, có lẽ cô cũng không khác biệt gì lắm đối với một con chó hoang bên đường.