Bạch Tầm Âm không rõ Dụ Lạc Ngâm viết tờ giấy kia cho cô là có ý gì. Cậu nói muốn cô tự mình ‘báo đáp’ cậu, nhưng cũng đã sắp nghỉ hè tới nơi rồi… Ân tình này phải chờ tới học kỳ mới sao?
Cảm giác thiếu nợ người khác khiến Bạch Tầm Âm không thoải mái chút nào, cũng không biết nên làm cái gì. Cô sẽ không tự chủ được bản thân mà nghĩ tới Dụ Lạc Ngâm, mà suy nghĩ này cũng là ý trên mặt nghĩ – nghĩ xem nên làm gì để báo đáp.
Mà Bạch Tầm Âm không nghĩ tới chính là, vậy mà rất nhanh cô đã bắt gặp Dụ Lạc Ngâm, thậm chí không cần chờ tới khai giảng.
Chuyện này phải bắt đầu từ A Mạc.
Cô nàng chính thức từ thành phố cách vách trở về Lâm Lan, thích ý giống như là bá vương thổ phỉ trở về đỉnh núi của mình, cả ngày lôi kéo Bạch Tầm Âm đi khắp nơi dạo chơi – không hề có áp lực và tự giác của một học sinh chuẩn bị lên lớp 12 chút nào cả. Trên cơ bản, cứ buổi sáng là tới kéo Bạch Tầm Âm đi chơi cùng mình, buổi tối thì đến nhà cô ăn trực cơm.
Quý Tuệ Dĩnh nấu cơm rất ngon, từ trước tới nay lúc nào A Mạc cũng thích tới nhà cô ăn ké cơm, chưa kể lại còn hơn một năm trời chưa được ăn bữa nào nữa.
Vì thế mấy ngày này, thực đơn của Quý Tuệ Dĩnh ngày càng đa dạng chiêu đãi cô nàng, nụ cười trên mặt cũng ngày một nhiều.
Bạch Tầm Âm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa chua xót lại vừa vui vẻ.
Hai năm trước, sau khi xảy ra ‘chuyện ngoài ý muốn’ kia, không khí trong nhà cô đã bắt đầu trở nên yên tĩnh lạ thường, không có giọng nói của người ba Bạch Hồng Thắng, không có giọng nói của cô… Trên thực tế, nhất định là Quý Tuệ Dĩnh cảm thấy rất cô đơn.
A Mạc trở về nói cười ầm ĩ, trong lòng bà ít nhất cũng có chút an ủi.
Chỉ là con nhóc này vô cùng dính người, vừa mới ăn trưa xong đã chuyển tròng mắt, cầu xin Quý Tuệ Dĩnh, “Dì Dĩnh Dĩnh ơi, buổi chiều dì có thể để cho Âm Âm đi công viên trò chơi với con được không ạ, nghe nói Lâm Lan mới mở một khu công viên trò chơi, con chưa được đi nữa!”
… Cũng đã đi hết một vòng công viên nhà người ta rồi mà!
Bạch Tầm Âm rất là đau đầu, ngón tay mảnh khảnh xoa huyệt Thái Dương, vừa định từ chối A Mạc đã bị Quý Tuệ Dĩnh ngăn cản.
“Được được, đi đi.” Bà cười cười, xách túi trên bàn, “Âm Âm à, vừa hay lát nữa mẹ cũng phải tới bệnh viện thăm ba con, con cứ đi ra ngoài chơi với A Mạc đi.”
Bạch Tầm Âm sửng sốt, nhìn con ngươi dịu dàng như nước của Quý Tuệ Dĩnh rồi chậm rãi gật đầu.
Chờ Quý Tuệ Dĩnh xách túi đi rồi, trong nhà lại rơi vào không khí yên lặng, A Mạc ôm lấy bả vai Bạch Tầm Âm nhỏ giọng nói, “Âm Âm, chú Bạch chú ấy… tình hình của chú ấy có đỡ hơn chút nào không?”
Hai năm trước, lúc Bạch Hồng Thắng bởi vì ‘sự cố’ mà ‘ngoài ý muốn’ rơi từ lầu bảy xuống, may mà mạng lớn không chết nhưng từ đây lại trở thành người thực vật, ngày ngày ở trong phòng bệnh dựa vào dụng cụ truyền dịch sống qua ngày.
Bác sĩ nói có khả năng ông sẽ tỉnh lại, cũng có khả năng mãi mãi không thể tỉnh lại nữa.
Mỗi tuần Bạch Tầm Âm sẽ tới thăm Bạch Hồng Thắng hai lần, mỗi lần nhìn thấy cơ thể ngày càng héo rút tái nhợt của ba mình, trái tim sẽ đau giống như bị ai đó siết chặt vậy.
Chờ tới khi lên lớp 11, Quý Tuệ Dĩnh không cho cô tới nữa – Bạch Tầm Âm biết bà sợ ảnh hưởng tới kết quả học tập của cô, cho nên bà chỉ dám một mình đi chăm Bạch Hồng Thắng.
Ngày qua ngày, mỗi một ngày trôi qua.
Ngay cả A Mạc cũng không nhịn được cảm thán, “Dì cũng thật là si tình với chú quá.”
Đúng vậy, đúng vậy.
Vốn dĩ bọn họ nên là thần tiên quyến lữ, cầm sắt hoà minh*, cả đời đều hạnh phúc giống như mười mấy năm trước, đều do…
(*ý nói vợ chồng hạnh phúc, yêu thương nhau)“Âm Âm, đừng nghĩ nữa.” Giọng nói của A Mạc cắt đứt suy nghĩ của Bạch Tầm Âm, cô nàng đưa tay ôm mặt Bạch Tầm Âm xoay lại, mắt to chớp chớp, “Chúng ta mau tới công viên chơi đi, muộn hơn chút nữa là không kịp rồi!”
Bạch Tầm Âm nhíu mày, cầm giấy bút trên bàn viết một hàng chữ chất vấn: Ninh Thư Mạc, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế?
Rõ ràng hôm trước hai người mới tới cái công viên kia rồi, kết quả hôm nay cô nàng lại nói chưa đi bao giờ, còn làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy nữa…
“Trời ạ, tớ có một diệu kế thế này.” A Mạc nghe vậy không nhịn được cười, đôi mắt giảo hoạt hỏi Bạch Tầm Âm, “Không phải trước đó cậu nói muốn nhân lúc nghỉ hè tìm việc làm thêm sao, tớ nói cho cậu biết, tớ có cách đó!”
Bạch Tầm Âm sửng sốt: Cậu có cách gì?
Bạch Hồng Thắng ở bệnh viện một thời gian dài, dần dần số của cải cũng tính là giàu có của nhà họ Bạch đều đã dần cạn kiệt, tuy rằng chưa đến mức chỉ còn bốn bức tường không có cơm ăn, nhưng Quý Tuệ Dĩnh cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường, thu nhập có hạn.
Bạch Tầm Âm luôn muốn phòng bị từ trước, thừa dịp có thời gian rảnh đi làm thêm kiếm chút tiền.
Chỉ có điều cô là người khuyết tật, những việc cơ bản nhất ở quán trà sữa hay quán net đều rất khó tìm, tại sao A Mạc lại có cách gì được?
“Đồ ngốc.” Dáng vẻ A Mạc như đã dự liệu được trước mọi việc, cười tủm tỉm hỏi cô, “Cậu có biết bây giờ bày hàng ở vỉa hè không bị tính phí nữa không?”
…???
“Cho nên.” A Mạc giải quyết dứt khoát, “Tớ quyết định, hai chúng ta bán hàng trên vỉa hè đi!”
Tính tình A Mạc nghĩ gì là muốn làm cái đó ngay, nói xong lập tức kéo Bạch Tầm Âm ra ngoài.
Không biết cô gái nhỏ này kiếm đâu ra một chiếc xe, lại còn tìm anh họ lái giúp, cốp xe còn có đầy đủ dụng cụ bày bán quán – một đống búp bê, trang sức rồi mấy cái vòng nho nhỏ gì đó, nói quyết định dùng trò này để kiếm tiền.
Bạch Tầm Âm còn tưởng rằng A Mạc chỉ nói chơi mà thôi, không nghĩ tới cô nàng đã chuẩn bị xong xuôi tất thảy.
Chỉ là chưa chuẩn bị mà đã đi ra vỉa hè bán đồ… có thể được sao?
Cô vội vàng giữ chặt A Mạc đang hấp tấp, đánh chữ trên điện thoại: Cậu nói cho tớ biết kế hoạch của cậu đã.
“Không sao đâu, nhất định có thể kiếm tiền mà!” A Mạc cười lớn, giới thiệu cho Bạch Tầm Âm cốp xe ‘bảo bối’ của mình, “Tớ đã làm 500 cái vòng nhẹ để ném rồi, đảm bảo bọn họ không thể lấy được thứ gì, nghĩ xem một tệ 10 vòng, mà số vòng kia còn có thể dùng lại được, kiếm tiền đúng là dễ như trở bàn tay.”
…
Nhưng Bạch Tầm Âm cảm giác không ai buôn bán mà nói đơn giản như A Mạc vậy đâu. Cô không nhịn được hỏi thêm: Vậy nếu như những thứ đó bị người ta lấy được hết thì sao?
“Sao có thể chứ!” A Mạc trợn tròn mắt, thề son thề sắt, “Vòng này của tớ rất nhẹ, đến lúc đó chúng cứ để phần thưởng xa ra một chút, ai có thể ném trúng chứ? Hơn nữa tớ mua mấy đồ này còn chưa tới hai trăm tệ nữa, cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ có lãi thôi mà.”
Gia cảnh A Mạc giàu có, là cô gái thuộc kiểu dù phải bồi thường tiền cũng không sợ.
Từ sau khi bán hàng trên vỉa hè trở nên hợp pháp cô nàng đã cảm thấy rất ‘tốt chơi’, cái gọi là kiếm tiền buôn bán đều là nguỵ trang cả — chỉ vì bản thân muốn chơi mà thôi.
Nói xong, A Mạc cũng không để ý tới sự lo lắng của Bạch Tầm Âm mà vội vàng đẩy cô lên ghế sau.
Trên đường đi còn khẳng định bản thân mình, “Tớ mua 50 phần thưởng đa dạng lắm, còn đều là những thứ hấp dẫn nữa chứ, ai có thể chuẩn bị đầy đủ như thế được? Nếu thực sự có, tớ sẽ gọi người đó là anh!”
…
Nhưng A Mạc thật sự không nghĩ tới kiến thức của mình thật sự quá ít, đúng là có rất nhiều ‘nhân tài’ bách phát bách trúng như vậy.
Anh họ A Mạc lái xe đưa hai cô gái nhỏ tới nơi bày bán hàng trong công viên trò chơi, giúp đỡ hai người bọn họ bê đồ xuống rồi dọn dẹp xong xuôi lập tức rời khỏi.
Hai thiếu nữ lần đầu tiên làm chuyện ‘mua bán’ lúc này mới cảm thấy chân tay hoảng loạn và bất lực – hai người các cô đứng ở bên cạnh quầy hàng giữa dòng người qua lại, không ai biết nên làm cái gì.
Hét lớn sao? Nhưng có chút kêu không ra hơi.
“Âm Âm à.” A Mạc nghẹn đỏ mặt, túm tay nhỏ của Bạch Tầm Âm xin giúp đỡ, “Chúng ta nên nói cái gì bây giờ?”
Sao Bạch Tầm Âm lại biết được chứ.
Đối với quyết định này của A Mạc, còn cả hành động vội vội vàng vàng quả thực có chút dở khóc dở cười.
Nhưng cũng không thể lãng phí những thứ đã mua và vòng ném được.
Bạch Tầm Âm suy nghĩ, đi lên phía trước cầm lấy mỗi bên một cái vòng, cô không thể nói nên lời, chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để ‘chào hàng’.
A Mạc thấy thế, cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Giọng nói nhỏ bé giống như ruồi muỗi thốt ra từ cổ họng, “Vòng, một tệ mười cái vòng…”
Ánh nắng mặt trời chói chang, hai thiếu nữ dáng người thon dài cầm vòng loạng choạng đứng trong đám người, cả hai đều mặc áo croptop và váy ngắn lộ ra tay chân, làn da trắng nõn, vòng eo con kiến chỉ cần một tay là có thể ôm gọn, so với trò chơi ném vòng sớm đã chơi chán kia còn hấp dẫn hơn.
Không bao lâu, bắt đầu có vài nam sinh tới đây mua vòng.
Chỉ là chơi game là giả, tiếp cận là thật.
A Mạc tươi cười thu tiền, hơn nửa bản thân cô nàng giỏi ăn nói, dăm ba câu ứng phó với mấy nam sinh đó cũng không thành vấn đề.
Nhưng Bạch Tầm Âm ở đây lại cảm thấy mình như đang đứng trên đống lửa như ngồi đống than. Cô ghét tiếp chuyện với người khác, thậm chí những người đàn ông xa lạ tiếp cận còn khiến cô cảm thấy có một loại bài xích cực đoan, giống như trong bầu không khí nóng rực mang theo cảm xúc nhớp nháp, bực bội, bị đè nén.
Mãi cho đến khi một tiếng kêu đột ngột vang lên cắt đứt mọi xúc cảm của cô –
“Bạch Tầm Âm?!”
Là giọng nói vừa vui mừng vừa sợ hãi của nam sinh, Bạch Tầm Âm sửng sốt, có chút kinh ngạc quay đầu, chưa gì đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lộ ra hai cái răng nanh của Lục Dã.
Còn có… mấy người cả nam lần nữ ở phía sau cậu ta, Bạch Tầm Âm liếc mắt một cái đã chú ý thấy Dụ Lạc Ngâm bên trong đám ngươi.
Thật trùng hợp, cũng thật xui xẻo.
Dụ Lạc Ngâm mặc bộ đồ thoải mái, áo thun màu sợi đay và quần dài vàng nhạt, đơn giản lại phóng khoáng, chỉ cần đứng đó thôi là quanh người đã tản ra không khí mát mẻ không ít.
Chỉ là Bạch Tầm Âm cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô cũng không muốn đang lúc đi bán hàng ở vỉa hè, gặp được người quen của mình.
Tuy rằng cũng không tính là quen mấy người này, người duy nhất có thể nói vài lời duy chỉ có mỗi Lục Dã trước mắt.
Bạch Tầm Âm hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh mỉm cười với Lục Dã, làm ra động tác giống như chào hỏi.
Lúc này A Mạc cũng đã thoát khỏi hai người đàn ông đang muốn dây dưa với mình, vội vàng chạy tới bên cạnh Bạch Tầm Âm, cảnh giác nhìn Lục Dã từ trên xuống dưới, “Âm Âm, cậu quen cậu ta sao?”
Bạch Tầm Âm gật gật, sợi tóc bên má nhẹ nhàng đong đưa, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Dụ Lạc Ngâm đứng nhìn từ xa, trong phút chốc bỗng có loại cảm giác ‘tâm viên ý mã*’.
(*ý nói tâm tư xao động dễ mất kiểm soát)“Bạch Tầm Âm, các cậu ở đây để…” Lục Dã nhìn một vòng xung quanh, chần chừ hỏi, “Bày hàng vỉa hè?”
“Đúng vậy, sao nào?” A Mạc bất mãn với thần sắc của Lục Dã, nhướn mày thay Bạch Tầm Âm trả lời, “Bày hàng thì sao nào? Bọn tôi tự lực cánh sinh kiếm tiền không được à?”
…
Cô gái nhỏ này sao lại hung dữ thế chứ? Lục Dã nhìn A Mạc khí khái lại thanh tú trước mặt, có chút không nói nên lời.
“Lục Dã.” Dụ Lạc Ngâm từ trong đám người đi ra đứng ở ngay cạnh Lục Dã, cũng chính là đối diện Bạch Tầm Âm, ánh mắt cụp xuống nhìn chằm chằm thiếu nữ, nói chuyện với Lục Dã bên cạnh mang theo ý cười, “Gặp được bạn học đang buôn bán, không cổ vũ thì không ổn lắm đúng không?”
Bạch Tầm Âm khá mẫn cảm với ánh mắt của người khác, đương nhiên cũng chú ý tới Dụ Lạc Ngâm đang nhìn mình.
Nhưng cô không dám đối diện với đôi mắt đen như mực của cậu, giống như đà điểu cúi đầu nhìn mũi giày của mình – giống như những lời bọn họ nói không liên quan tới cô, cô không để bụng.
Chỉ là Dụ Lạc Ngâm vừa nói thế, Lục Dã bên cạnh đã ngầm hiểu.
Cậu ta nhìn thoáng qua Bạch Tầm Âm, hiểu rõ Dụ Lạc Ngâm muốn làm gì, mỉm cười nói với A Mạc ở bên cạnh, “Người đẹp à, cho tôi mua một trăm vòng nha.”
Duy trì tình bạn sao, cần thiết!
“Một trăm?” Đôi mắt A Mạc sáng ngời, không hề nghĩ ngợi tiền trao cháo múc đưa vòng cho Lục Dã, “Mười tệ!”
Sau khi Lục Dã mua vòng xong thì đưa cho Dụ Lạc Ngâm, đối phương mỉm cười nhận lấy trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tầm Âm.
Sau đó không nhanh không chậm đi tới trước quầy hường.
“Không phải chứ? Anh Dụ muốn chơi ném vòng à?” Lê Uyên thấy thế, nhịn không được phì cười, đồng tình liếc nhìn Bạch Tầm Âm, “Nó muốn bắt nạt con nhỏ câm à?”
Dụ Lạc Ngâm đi tập bắn súng cũng không trượt phát nào, vậy mà lại… tới chơi ném vòng?
Không phải gáo vàng múc nước thì là cái gì?
Là bắt nạt người khác à? Đúng không đúng không?
“Lê Uyên.” Bên cạnh có nữ sinh cùng theo tới chơi nhìn thấy hai người Bạch Tầm Âm và A Mạc thì tò mò hỏi, “Hai nữ sinh kia là ai thế? Sao anh Dụ lại nói chuyện với bọn họ.”
“Chậc.” Lê Uyên liếc cô ta một cái, không vui đáp, “Liên quan gì tới cô?”
Nữ sinh kia như quả bóng xì hơi, đành không cam tâm tình nguyện ngậm miệng đứng bên cạnh.
Chỉ là ánh mắt không ngừng nhìn sang phía bên kia.
Bên cạnh hàng vỉa hè, thiếu niên dáng người thon dài, đốt ngón tay dài, đầu ngón tay cầm vòng ném, tuỳ tiện nhìn qua rồi ném một cái, chuẩn xác ném vào trong hộp vuông nhỏ.
Mà cô gái nhỏ bên cạnh mặc áo trắng váy ngắn, làn da cũng trắng như ngà voi mắt thấy Dụ Lạc Ngâm chưa gì đã ném trúng ba cái, đôi mắt trong suốt hơi mở lớn.
Từ xa nhìn qua, dáng vẻ hai người từ thân hình đến khí chất bề ngoài đều xứng đôi đến kinh người.
Tựa như… một đôi bích nhân vậy.
Chưa tới mười phút, một trăm vòng cũng chưa dùng hết, đống đồ thưởng trên vỉa hè đã bị Dụ Lạc Ngâm lấy hết.
Không riêng gì Bạch Tầm Âm và A Mạc, đám người vây xem cũng sợ tới ngây người, cũng chỉ có mấy đứa bạn đi theo cùng Dụ Lạc Ngâm là không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Thế này cũng thật là độc ác, tiêu chưa tới mười tệ đã khiến người ta đến tiền vốn ‘buôn bán’ cũng không còn.
“Cậu!” A Mạc sắp tức điên rồi, vừa định nói gì đó đã bị Bạch Tầm Âm kéo tay lại – giữ chặt lấy cô nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người ta theo quy tắc lấy được hết phần thường, hai người cũng không thể tức hộc máu tại đây được.
Chỉ là… đã không kiếm được xu nào thì thôi lại còn mất hơn hai trăm tệ, còn phải giúp đỡ chuyển hết những thứ này qua cho Dụ Lạc Ngâm.
Bạch Tầm Âm lôi kéo A Mạc không hề tình nguyện, chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu chuyến, cuối cùng tất cả phần thường đều mang tới bên chỗ bạn của Dụ Lạc Ngâm cho bọn họ cầm đi.
Những thứ A Mạc mua đều là đồ cho con gái, búp bê, lược, kẹp tóc, một chút đồ lặt vặt xinh xinh nho nhỏ, một đám con trai cầm đúng là rất đáng cười.
Toàn bộ quá trình Dụ Lạc Ngâm chỉ đứng bên cạnh mà nhìn, khoé môi mang theo ý cười, không hề có ý định giúp đỡ.
Mà bọn Lê Uyên biết ‘nội tình’ bên trong thì cũng không có gì để nói, cậu ta và Lục Dã mỗi người ôm một đống búp bê gấu bông nghiến răng nghiến lợi, “Anh Dụ này, có ai theo đuổi người như mày không thế?”
Bắt nạt cô gái nhỏ tới vậy rồi, con mẹ nó đây là phương thức theo đuổi của dân FA à?
Dụ Lạc Ngâm liếc dáng vẻ khuân vác giống như bộ binh của Bạch Tầm Âm, ý cười trong mắt càng sâu.
Bọn Lê Uyên căn bản không hiểu thế nào là ‘chê trước khen sau’.
Tựa như lần trước dọn bàn ghế trong mưa vậy, nếu Bạch Tầm Âm không chịu chút thiệt thòi trước thì sao có thể nhớ kỹ cậu được?
Cô gái nhỏ này nhìn thì ngoan ngoãn nhưng trên thực tế chính là một con người lạnh nhạt.
Nếu như Dụ Lạc Ngâm tính tiếp cận cô, vậy thì nhất định phải để Bạch Tầm Âm ‘triệt để’ ghi nhớ mình, chính là cái kiểu khắc sâu tận trong xương cốt cũng không thể quên nổi.
Sau này, đúng như cậu mong muốn.
Cuối cùng Bạch Tầm Âm cũng không thể quên được ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’, thâm nhập vào sâu trong xương cốt, nhớ tới cũng đau.
Tác giả có lời muốn nói:Đàn ông chó chết đàn ông chó chết!!!