Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 197: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Ôn Tần Khê không nói gì mà đưa khẩu súng ngắn cho Airen đang ngồi cạnh Triệu Hoàng Mỵ ở ghế sau.
Airen ngầm hiểu lấy khẩu súng lục và báo chí đã kiểm tra khẩu súng với luồng khí sát thương khủng khiếp khiến Triệu Hoàng Mỵ máu lạnh.
Một giây tiếp theo, Triệu Hoàng Mỵ bị vòi thép lạnh ngắt ngay trên đùi ả, ngón tay ngứa ngáy của Airen đặt trên cò súng.
Ả đã nhìn Phượng Tử chạy như con rối để lấy lòng con khốn này và muốn giết ả ngay tại chỗ nhưng không thể vì điều đó sẽ khiến boss của cô tan nát trái tim nhưng giờ đây Phượng Tử đã không quan tâm nên không cần phải lịch sự.
"Cô có muốn lặp lại những gì cô vừa nói không?" Airen hỏi trong khi di chuyển khẩu súng chậm lại về phía háng ả.
Triệu Hoàng Mỵ cảm thấy những giọt mồ hôi chảy dọc sống lưng, ả giật mình lùi về phía sau.
Thành thật mà nói, ả sợ nữ sát thủ này hơn và không muốn chạm trán với cô vì ả biết mình sẽ thua trong cuộc chiến.
Ả chỉ dám trơ tráo vì Phượng Tử để ả nói như một con gà không đầu mà không có hậu quả gì và dù ả có xúc phạm y đến đâu, y cũng sẽ không đánh trả, thậm chí còn dỗ dành ả.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, anh chàng đẹp trai ngồi ở ghế phụ thản nhiên mút một miếng kẹo bơ dường như không quan tâm.
"Airen, đừng làm hỏng hàng hóa của Thượng tướng quá nhiều. Chúng ta đang cố gắng tạo dựng hòa bình chứ không gây chiến," Ôn Tần Khê vừa nói vừa đưa một ít kẹo cho Airen, người đang trừng mắt nhìn Triệu Hoàng Mỵ với đôi mắt điên cuồng, ngón tay cô hơi ấn xuống cò súng.
Cô nhận lấy chiếc kẹo và nói: "Chắc rồi", trước khi quay súng lại và dùng báng súng đập vào Triệu Hoàng Mỵ.
Để xoa dịu cơn giận, cô mở kẹo bơ nhưng vị ngọt như sữa chẳng có tác dụng mấy.
Cô muốn đốt cả cái vào háng con khốn đó nhưng phải vâng lời Boss.
Thân hình Triệu Hoàng Mỵ ngã sang một bên, một luồng lạnh buốt chạy khắp cơ thể.
Run rẩy, ả chạm vào má mình chỉ để ngón tay dính máu.
Ả thề sẽ bắt hai người này phải trả giá vì đã hủy hoại khuôn mặt của mình và ả đã giữ đúng lời hứa khi họ đến điểm hẹn.
Đúng như đã hứa, Khước Nhiên Triết đến một mình uể oải tựa vào chiếc SUV màu đen có cửa kính mờ.
Nhìn thoáng qua bạn có thể biết nó là loại chống đạn, hoàn toàn phù hợp cho tình huống như vậy.
Ôn Tần Khê cùng Airen dẫn Triệu Hoàng Mỵ xuống xe.
Ôn Tần Khê nắm lấy khuỷu tay con tin và ra hiệu cho Airen rời đi.
Dù do dự nhưng cô chỉ có thể tuân theo và lái xe đi cùng tài xế.
Cô không biết Phượng Tử đang có ý định gì và chỉ có thể chờ cuộc gọi của y.
Ba người nhìn chiếc xe jeep phóng đi để lại một đám bụi mù mịt, xe đi được một quãng khá xa thì Khước Nhiên Triết mới lên tiếng.
"Cậu muốn nói gì?" Hắn hỏi với vẻ mặt vô cảm đang che giấu sự tức giận của mình.
Ôn Tần Khê bị mê hoặc nhìn chằm chằm Khước Nhiên Triết từ trên xuống dưới.
Người đàn ông trông cực kỳ đẹp trai trong chiếc quần jean ôm vừa vặn màu đen, áo thun cổ chữ V màu đen và áo khoác quân đội màu xanh lá cây.
Làn da rám nắng vàng óng do phơi nắng quá lâu khiến Ôn Tần Khê tò mò.
Phải kiềm chế lắm mới không cởi quần áo Thượng tướng ra xem.
Khước Nhiên Triết cau mày bị nhìn chằm chằm như thế này, khiến toàn thân nổi da gà.
Hắn đang định nói gì đó thì Ôn Tần Khê nhận ra mình đang chảy nước miếng nên dừng lại, cười căng thẳng đẩy Triệu Hoàng Mỵ tới.
Y cho Khước Nhiên Triết thấy y không có vũ khí với ánh mắt có thể được mô tả là ngưỡng mộ hoặc say mê.
Thượng tướng nắm lấy Triệu Hoàng Mỵ, người ngay lập tức ôm lấy bạn trai của ả để bày tỏ sự bất bình.
Nhìn bọn họ ôm nhau như vậy, Ôn Tần Khê ghen tị vô cùng, giống như vừa bị bắt đội mũ xanh vậy.
Y đã phải nhìn đi chỗ khác nếu không sẽ không biết được trạng thái tâm lý đó trong cơ thể y sẽ làm gì.
Nhìn đi chỗ khác, y hít sâu và thở ra để thực hiện một số bài tập thở.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Phù...bình tĩnh đi," y thì thầm với chính mình, xoa xoa lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình với cơn đau nhức nhối trong mắt.
"Phượng Tử," Khước Nhiên Triết nghiến răng nghiến lợi, bầu không khí trở nên thù địch nhưng Ôn Tần Khê không đọc được tình hình vì nghĩ Khước Nhiên Triết đã sẵn sàng nói chuyện.
Ôn Tần Khê chỉ có năm phút, gượng cười xoay người chịu đựng cặp đôi thân thiết này, nhưng vừa quay người lại đã bị ánh mắt sát khí của Khước Nhiên Triết, một cơn đau thiêu đốt xuyên qua bụng.
"Cái quái gì vậy!" Ôn Tần Khê hét lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã bắn chết y như một con chó trên đường phố.
Đau đến run rẩy, Ôn Tần Khê cúi đầu nhìn vết thương đang phun trào.
Tâm trí trống rỗng, y chạm vào vết thương do đạn bắn và tay y dính đầy máu.
'Sếp ổn chứ?...Tôi đã giảm chỉ số đau...tại sao anh ấy lại làm điều này...sếp! Ôn Tần Khê!' Hệ thống hoảng loạn không lường trước được chuyện này sẽ nói.
Nghe câu chuyện thì biết Phượng Tử đã chết dưới tay Khước Nhiên Triết nhưng chuyện đó đã xa rồi, tại sao bây giờ lại xảy ra?
Điều mà cả hai đều không biết là Triệu Hoàng Mỵ đã thao túng cả hai, lôi kéo tên Ôn Tần Khê trong cơn điên loạn và tuyên bố có ý định cưỡng hiếp.
Ngay cả Khước Nhiên Triết cũng không thể tin được hắn thực sự đã bắn Phượng Tử.
Người đàn ông này chính là chìa khóa để tìm ra Phượng Vũ và lấy lại viên pha lê nhưng trong một lúc bất cẩn đã bắn chết y.
***
Khước Nhiên Triết cất vũ khí vào bao, kêu gọi hỗ trợ, nhưng khi hắn định tiến lại gần Phượng Tử, Triệu Hoàng Mỵ đã giữ cánh tay của hắn và cắn môi dưới của ả trông thật đáng thương.
Trong lòng ả vui mừng nhảy cẫng lên.
Kết quả tốt hơn nhiều so với mong đợi.
Ả thật lòng hy vọng hôm nay con gà trọc này sẽ chết, cho nên cô làm bộ mặt đáng thương cầu xin Khước Nhiên Triết, đôi mắt ngấn nước tựa như một nạn nhân bị tổn thương.
"Tôi phải làm vậy," hắn nói nhẹ nhàng gỡ cánh tay ả ra trước khi bước tới chỗ Phượng Tử, người đang nhăn nhó vì đau đớn trên mặt đất, nhưng khi hắn đến chỗ y, Phượng Tử đã bò lùi lại với những giọt nước mắt chảy dài trên má.
'Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đang khóc sao?" Khước Nhiên Triết nghĩ thầm, cau mày nhìn người đàn ông sợ hãi trên mặt đất.
Trước đây, Khước Nhiên Triết đã cho nổ tung căn cứ của y, bắn nhau và thậm chí đốt lông của y, nhưng người đàn ông này không bao giờ khóc và cũng không nhìn y như thể y là một con thú từ địa ngục bay lên.
Ôn Tần Khê không chỉ đau đớn về thể xác mà còn cả tinh thần.
Cảm giác như trái tim y bị xé ra khỏi lồng ngực và bị người y yêu nghiền nát thành từng mảnh.
Y cố gắng đứng dậy và loạng choạng cố gắng tạo khoảng cách giữa họ nhưng y không đi được xa khi ngã xuống đất trước khi biến mất trong vũng máu.
Phải mất ba ngày Ôn Tần Khê mới tỉnh lại.
Ba ngày này y ở trong đầu vừa xem phim bi kịch vừa nguyền rủa Khước Nhiên Triết lên trời cao.
Y không thể tin rằng mình đã thực sự khóc vì tên khốn đó khi hắn bị bắn ở thế giới thứ hai rồi lại bị hắn bắn ở thế giới thứ ba.
Ba ngày vẫn chưa đủ, thực tế y đã muốn đăng xuất và leo lên đỉnh cao nhất của đỉnh Everest và hét toáng lên nhưng không thể vì đây là thời điểm quan trọng đối với CEO.