Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 198: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Ôn Tần Khê từ từ mở mắt, đồng tử co rút đau đớn, có ánh sáng chiếu vào người.
Sau năm phút điều chỉnh lại tầm nhìn, 8 thấy mình đang nằm trong phòng bệnh với cổ tay bị xích vào giường.
Y ngay lập tức bắt đầu hoảng sợ và chửi thề, "Chết tiệt!
'Jolie, tôi đang ở đâu?' y yêu cầu hệ thống tìm kiếm bất cứ thứ gì y có thể sử dụng để phá vỡ sợi dây chuyền.
'Ừm...ngài đang ở một trong những căn cứ quân sự nhỏ. Khước Nhiên Triết đã đưa ngài đến đây', hệ thống đã vô cùng im lặng trong ba ngày qua trả lời, ngoan ngoãn làm theo yêu cầu vì nó không muốn làm trầm trọng thêm một Ôn Tần Khê vốn đã bất ổn.
'Tôi cần phải ra ngoài đây tìm Phượng Vũ và lấy viên pha lê. Bây giờ tôi không thể đối phó với Khước Nhiên Triết, tôi thậm chí không muốn nhìn thấy anh ấy', Ôn Tần Khê vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh và hoàn toàn không biết rằng mình đang bị theo dõi.
Trong phòng điều khiển, hai tân binh đang tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình để xem xét kỹ lưỡng người đàn ông được gọi là nguy hiểm nhất thế giới.
"Tôi phải nói rằng anh ta trông không hề đáng sợ chút nào. Tôi nghĩ hình ảnh tàn ác của anh ta đã bị phóng đại quá mức", nam tân binh phóng to khuôn mặt của Phượng Tử nói.
Nữ tân binh hơi đỏ mặt khi máy ảnh zoom cận cảnh khuôn mặt điển trai của Phượng Tử.
Cô không thể rời mắt khỏi nam thần không thể chạm tới này.
"Anh ấy đẹp trai quá. Tôi nghe nói anh ấy thích chỉ huy nên mới bắt cóc cô ấy. Trời ơi, sao anh ấy không bắt cóc tôi luôn? Tôi không ngại làm tù nhân của anh ấy đâu", nữ tân binh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông qua màn hình nói.
Khi cô đang nói những lời này, cánh cửa đột nhiên mở ra, Khước Nhiên Triết đang đi tới để nghe câu nói như vậy.
Hán vừa mới bị cha mắng mỏ trước mặt nhiều lãnh đạo trong một cuộc họp trực tuyến và tâm trạng hắn không hề dễ chịu.
Tâm trạng của hắn càng sa sút hơn khi nghe những lời của nữ tân binh.
Làm sao một người phụ nữ có thể sẵn sàng bị bắt và hành hung chỉ vì Phượng Tử đẹp trai?
Nó không có ý nghĩa với y.
Những ngày vừa qua hắn phải an ủi Triệu Hoàng Mỵ và giúp ả thoát khỏi trải nghiệm đau thương nhưng lại có người thực sự mong muốn được ở hoàn cảnh của ả.
“Tân binh, đừng nói những lời bất cẩn như vậy,” hắn nói khi hai tân binh đứng dậy chào hắn.
Khước Nhiên Triết không bận tâm đến việc họ theo dõi Phượng Tử qua màn hình và tự hỏi làm thế nào để khiến y nói chuyện nhưng những gì xảy ra tiếp theo không như hắn mong đợi.
Ôn Tần Khê đang điên cuồng quét khắp phòng tìm thứ gì đó có thể nới lỏng trói buộc thì hệ thống không nhịn được nhắc tới.
'Sếp, ngài đã có thứ có thể tháo còng tay nhưng... nó... ừm... ừ,' hệ thống do dự nói.
"Cứ nói đi." Ôn Tần Khê mất kiên nhẫn nói.
Y phải thoát khỏi cặp vợ chồng hèn hạ này khỏi địa ngục nếu không y sẽ chết dưới tay họ hoặc nghẹt thở vì ghen tị.
Y không có ý định chết vì ngộ độc do uống quá nhiều giấm.
'Nó ở bên trong cổ tay của ngài, ngài có thấy vết sẹo đó không?' Hệ thống hỏi.
Tên điên Phượng Tử thực sự đã giấu một chiếc kẹp tóc dưới da.
Việc cài nó vào tóc y khi họ tìm kiếm cũng là điều vô nghĩa nhưng họ không chụp X quang tội phạm vì không ai trong số họ mong đợi ai đó sẽ khâu thứ gì đó dưới da họ.
'cô có nghiêm túc không?' Ôn Tần Khê đau khổ hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào vết sẹo.
'Đúng, phải tự cắn mình da', hệ thống tò mò muốn biết Ôn Tần Khê thật sự có làm hay không.
Ôn Tần Khê cảm giác được da đầu tê dại, trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Y, kẻ sợ paim đã bị bắn và giờ phải tự cắn mình để giải thoát.
Do dự mấy lần, Ôn Tần Khê cuối cùng hạ quyết tâm lớn tiếng chửi thề: “Tôi ghét hắn”, cắn nhẹ làn da của hắn vài cái.
Bực bội, y quyết định cắn viên đạn và dùng răng nanh xé rách da.
Máu bắt đầu chảy xuống, mắt y rưng rưng vì đau nhưng tất cả đều đáng giá khi y tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.
***
"Cái quái gì vậy?" người tuyển dụng hét lên khi họ nhìn người đàn ông cắn xuyên qua da mình.
"Chết tiệt!" Khước Nhiên Triết đã chửi thề khi nhận ra chuyện sắp xảy ra: "Gửi lính canh vào."
Hán lập tức chạy ra khỏi phòng giám sát, lao về phía bệnh viện, nhưng vừa rẽ vào góc đường, hắn đụng phải Triệu Hoàng Mỵ, người tình cờ đang tìm hắn để ăn trưa.
"Khước Thượng tướng, anh đến tìm em à? Đi thôi, em đã hẹn ở nhà hàng yêu thích của anh rồi," ả nói, lòng bàn tay ấn vào ngực hắn để ngăn hắn lại.
Hán đột nhiên cảm thấy khó chịu, hắn đã đồng ý thử hẹn hò nhưng Triệu Hoàng Mỵ lại quá khắt khe và không chịu lùi bước cho đến khi đạt được điều mình muốn.
Lần này hắn không thể chịu đựng được ả vì hắn không thể để mất Phượng Tử.
"Bây giờ tôi không thể. Phượng Tử đang cố gắng trốn thoát," hắn nói nhẹ nhàng đẩy ả sang một bên nhưng ai biết Triệu Hoàng Mỵ sẽ không chịu di chuyển ra khỏi con đường chặn đường hắn.
"Có hơn mười người đàn ông đang bảo vệ anh ta. Họ thừa khả năng xử lý anh ta," ả nói, giọng điệu như thể ả vừa bị bắt nạt.
Khước Nhiên Triết đang định trả lời thì tiếng chuông báo động bắt đầu vang lên khắp căn cứ.
Một nhóm cảnh vệ vũ trang đi ngang qua hành lang chào họ rồi lao về phía bệnh viện để truy lùng Phượng Tử.
Trong khi rắc rối đang rình rập ở thiên đường hạnh phúc của cặp đôi.
Ôn Tần Khê vừa tự tay hạ gục bốn người đàn ông sau khi tự giải thoát.
Bây giờ y đang chạy dọc hành lang với khẩu súng trên tay trong khi làm theo hướng dẫn của hệ thống.
Nhưng đó không phải là điểm nổi bật của cảnh hành động được lấy thẳng từ một bộ phim bom tấn này.
Đó là chiếc áo choàng bệnh viện hở lưng phô trương chiếc tooshie của y hay nói một cách thô tục hơn là cái mông của y.
'Tại sao mình lại phải mặc một thứ thô tục như vậy? Mình có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo đang phả vào mông rồi', Ôn Tần Khê phàn nàn, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.
'Suỵt...đừng phàn nàn có người đang đến', hệ thống cố gắng nhịn cười nói.
Ôn Tần Khê đành phải thay đồ này, không thoải mái để lộ mông trước toàn bộ căn cứ nên đã hạ gục tên lính đang đến và kéo họ vào tủ tiếp tế.
Lúc này y mới nhận ra chính một nữ quân nhân đang làm phức tạp thêm tình hình.
Y phải làm gì?
Đợi nam quân nhân đi ngang qua đánh gục bọn họ?
Việc đó sẽ mất bao lâu?
Lỡ như cô tỉnh dậy trước khi y kịp tìm thấy một nam quân nhân thì sao?
Không còn lựa chọn nào khác, y muốn lấy quần áo của cô vì chúng có chiều cao gần như nhau nhưng không thể cởi quần áo cho một người phụ nữ bất tỉnh.
'Chết tiệt! Nếu ình ăn trộm quần áo của cô ấy thì có nghĩa mình là biến thái phải không?' Y hỏi một cách lo lắng và đi đi lại lại.
Hệ thống tự che mặt mắng y: 'Bọn họ đang truy lùng ngài, ngài lại quan tâm đến điều đó. Chỉ cần nhìn đi chỗ khác và lấy trộm quần áo của cô ta trước khi họ tìm thấy ngài. Trừ khi cô ta muốn trốn thoát với bộ phận riêng tư của mình được phơi bày cho mọi người xem?"
Ôn Tần Khê thở dài và nhìn đi nơi khác trong khi cởi quần áo cho nữ quân nhân bằng lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
'Cô không được nói với ai về điều này,' y nói với vẻ mặt củ cải.
"Tôi...không thể hứa được điều đó," hệ thống nói, thấy tình huống này buồn cười.