Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 209: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Ôn Tần Khê đêm qua không ngủ được, đeo kính râm, gác chân lên bảng điều khiển mà ngủ.
Khước Nhiên Triết muốn ngăn cản y nhưng cũng không muốn nói chuyện với y hoặc bắt đầu đánh nhau nên mặc kệ nhưng Triệu Hoàng Mỵ lại không chấp nhận điều đó.
“Bỏ đôi giày bẩn thỉu của anh ra khỏi bảng điều khiển,” ả ra lệnh, liếc nhìn Phượng Tử với vẻ khinh thường nhưng ai có thể ngờ rằng người đàn ông lại cố tình phớt lờ ả và tiếp tục ngủ.
Triệu Hoàng Mỵ sẽ không phải là Triệu Hoàng Mỵ nếu ả không kiên trì nên ả lại hét lên: "Anh điếc à? Tôi bảo bỏ chân ra khỏi bảng điều khiển!"
Ôn Tần Khê là cao thủ nghe có chọn lọc, trong tai tựa như có bông gòn, dễ dàng giả vờ không biết.
Nhận thấy kế hoạch của mình không thành công, ả tìm kiếm sự hỗ trợ từ người tiếp theo.
"Triết ca, anh ta đang thách thức quyền lực của anh kìa. Anh không muốn làm gì với nó à?" ả nói và xoa vai hắn.
Khước Nhiên Triết vốn đang đau đầu và cần không gian để suy nghĩ một số việc, đó là lý do tại sao hắn muốn Mạch Châu dẫn Triệu Hoàng Mỵ đi cùng nhưng mọi việc không suôn sẻ với hắn.
Lúc đầu cuộc hành trình mọi chuyện còn có thể chịu đựng được nhưng lúc này Triệu Hoàng Mỵ đang bắt đầu gặp rắc rối và không còn tâm trạng nữa.
“Đừng làm phiền nếu không tôi sẽ đuổi em ra ngoài và em có thể đi chiếc xe thứ hai,” hắn nhún vai nói, hất tay Triệu Hoàng Mỵ đang xoa vai mình ra.
Im lặng cắn môi dưới, ả nhìn ra ngoài cửa sổ nuốt chửng phần còn lại của lời phàn nàn.
Kể từ ngày ả rời khỏi vòng tay của Phượng Tử, dường như mọi thứ đều không ổn.
Ban đầu ả không quan tâm đến việc Phượng Tử đang tỏ ra thù địch với ả khi tình cảm của y dành cho ả quay ngoắt 180 độ.
Ả luôn muốn ở bên Khước Nhiên Triết nên không quan tâm khi Phượng Tử đột nhiên lạnh lùng với ả nhưng có vẻ như Phượng Tử mất hứng thú đã ảnh hưởng đến tình cảm của Khước Nhiên Triết đối với ả.
Ả phải tìm ra cách nào đó nếu không ả sẽ mất Khước Nhiên Triết.
Trong khi Triệu Hoàng Mỵ đang cố gắng cứu vãn mối quan hệ của mình thì Ôn Tần Khê lại tựa đầu vào cửa sổ đang ngủ say.
Y ngủ mà không có người bảo vệ đến nỗi không nhận thấy có ai đó đang theo dõi mình qua góc nhìn ngoại vi.
Người đó chỉ có thể là Khước Nhiên Triết, người vừa chú ý quan sát đường đi vừa dò xét Phượng Tử.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài họ dành nhiều thời gian bên nhau như vậy.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đó, Khước Nhiên Triết đột nhiên cảm thấy hoài niệm về những ngày học tiểu học.
Vì thân phận là con trai Tổng thống nên hắn luôn giữ khoảng cách và giữ mình cho đến khi gặp Phượng Tử.
Hắn nhớ đã nói cho Phượng Tử biết danh tính của mình và tránh xa nhưng cậu bé tám tuổi nói rằng y không quan tâm và khiến Khước Nhiên Triết mệt mỏi cho đến khi họ trở thành bạn bè.
Ai có thể đoán được họ đã trở thành kẻ thù của nhau mười năm sau?
Khước Nhiên Triết lắc đầu thất vọng.
Giá như họ có thể quay lại như trước nhưng khả năng điều đó xảy ra là rất nhỏ.
Ngay lúc đó, quá trình suy nghĩ của hắn bị gián đoạn bởi tiếng súng.
Với đôi lông mày nhíu lại, hắn gọi điện cho chiếc xe phía sau và nhận được giọng nói hoảng sợ của cấp dưới.
"Thượng tướng, chúng ta đang bị tấn công. Có khoảng sáu con quái vật đang bám theo chúng ta......chết tiệt......trung sĩ đã bị trúng đạn, tôi nhắc lại là trung sĩ đã bị trúng đạn!" người thợ đất hoảng sợ nói.
Tiếng ồn ào này đã đánh thức Ôn Tần Khê từ trong mộng.
Y tháo kính râm xuống và hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" nhưng câu trả lời y nhận được thật bất ngờ.
“Có phải người của cậu không?!” Khước Nhiên Triết đang sôi sục giận dữ, hai tay nắm chặt vô lăng hét lên.
Nếu đây thực sự là Phượng Tử làm thì hắn đã tra tấn y đến chết.
"Mẹ kiếp không!" Ôn Tần Khê hét lên.
Chuyện này thật sự không liên quan gì đến y, nhưng Khước Nhiên Triết lại không chớp mắt mà buộc tội y: "Đưa chìa khóa cho tôi, tôi sẽ xử lý bọn họ!"
Ôn Tần Khê vừa nói vừa giơ bàn tay bị còng lên, nhưng Khước Nhiên Triết không để ý đến y ra lệnh cho Triệu Hoàng Mỵ: "Thiếu tá! Lấy súng trường dưới gầm ghế và trả đũa!" nhìn thẳng vào ả trong gương soi.
"Khước Thượng tướng," ả nói với giọng ngập ngừng, "Em không thích hợp để bắn vũ khí."
Ả chỉ nhập ngũ để đi theo Khước Nhiên Triết và chưa từng trải qua chiến đấu.
Nhận thức đầy đủ về kỹ năng của mình, ả quyết định kiếm cớ.
"Chiếc xe thứ hai có thể ghé qua chúng ta một lúc nào đó. Em khuyên anh nên hạ nó xuống," ả nói và đề nghị họ bỏ tàu.
Khước Nhiên Triết nghe lời nói của ả mà toàn thân tê dại, đang định ra lệnh cho ả làm theo thì Phượng Tử đột nhiên rút còng tay ngay trước mặt họ và chộp lấy khẩu súng bắn tỉa từ dưới ghế sau.
Cả Thượng tướng và Thiếu Tá đều chết lặng nhìn Phượng Tử trèo ra khỏi cửa sổ xe trước khi xuất hiện trở lại ở phía sau xe jeep.
Ôn Tần Khê ra hiệu cho xe phía sau đi trước, để y có thể nhìn rõ tên sứ giả dám tấn công bọn họ.
Y dựng khẩu súng bắn tỉa và nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nhìn qua kính phóng đại, y tập trung vào người lái chiếc ô tô phía trước và trong một cú bắn rõ ràng, y đã hạ gục chiếc ô tô đầu tiên hấp thụ lực giật trong cơ thể mình.
Chiếc ô tô đầu tiên lao ra khỏi đường kéo theo một chiếc ô tô khác, sau đó là một vụ nổ lớn.
***
Ôn Tần Khê chưa kịp ăn mừng đã nhắm vào một chiếc xe khác có súng máy bán tự động ngẫu nhiên bắn vào họ.
Ổn định với cảm giác bình tĩnh, Ôn Tần Khê tập trung vào tên ngốc đang cầm súng máy và đánh chính xác vào tim gã trước khi bắn vào lốp xe của họ khiến chiếc xe bị lật trong một khung cảnh tráng lệ khiến máu của Ôn Tần Khê dồn dập.
Y không phải là một game thủ hạng nặng nhưng y chắc chắn sẽ có được chiếc máy chơi game của riêng mình và trở thành một người ủng hộ trung thành cho sự sáng tạo của chính mình.
Sau một phút khoe khoang trong nội tâm, y nhắm vào chiếc xe tiếp theo và với cơn gió thổi dữ dội vào mắt, y bắn thêm một lần nữa nhưng quy mô nhanh chóng mất cân bằng khi y nhận thấy hai tên ngốc đang kéo bệ phóng tên lửa.
Hai trong số ba chiếc xe còn lại có bệ phóng tên lửa và chúng dự định bắn cùng lúc.
Y không thể hạ gục hai mục tiêu cùng một lúc khiến y có chút hoảng sợ.
Đúng như dự đoán, y đã hạ gục một trong số chúng nhưng chiếc xe kia lại nổ máy theo sau là một âm thanh chói tai, vang vọng.
"Chết tiệt!" thề rằng Ôn Tần Khê đã lén thắp một ngọn nến cho chính mình.
Khước Nhiên Triết cố gắng giữ vững chiếc xe nhìn Phượng Vũ hạ gục từng kẻ thù một.
Hắn muốn hỗ trợ nhưng không thuyết phục được Triệu Hoàng Mỵ cầm lái.
Từ gương chiếu hậu, hắn có thể nhìn thấy các bệ phóng tên lửa và ngay lập tức hiểu rằng Phượng Vũ không thể hạ gục cả hai nên hắn đã khéo léo tránh tên lửa đang lao tới khiến chiếc xe lệch sang một bên nhưng tác động của vụ nổ do tên lửa chạm đất gây ra, xe nghiêng sang một bên trước khi nằm xuống.
Ôn Tần Khê bị phía sau đau đớn quằn quại, sau khi xe ổn định lại, không khỏi giơ ngón tay giữa về phía Khước Nhiên Triết.
Khước Nhiên Triết không bỏ lỡ hành động của mình và mỉm cười thích thú.
Bụi và mảnh vụn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau bởi hai phương tiện đang truy đuổi gắt gao.