Lâm Minh Húc muốn vạch trần Khước Nhiên Triết nhưng luồng khí đe dọa đó đã ngăn cản cậu ngậm miệng lại.
“Minh Húc, em không đi ngủ sớm đi, Triết ca và anh có một số vấn đề cần thảo luận,” y nói trong khi dịu dàng xoa dịu vết sưng đỏ trên trán của Lâm Minh Húc để giảm bớt cơn đau.
“Không Tạ ca hãy để em ở lại với anh đêm nay,” Lâm Minh Húc meo meo nói.
Cậu khom người thấp xuống làm nũng miễn sao nó đuổi được con sói to xấu xa này.
Lâm Tĩnh Tạ sẽ phải kéo cậu ra khỏi phòng, đó là cách duy nhất để cậu rời đi.
Không có gì có thể lay chuyển nền tảng của mình, kiên quyết trong quyết định của mình.
Ôn Tần Khê thở dài trong khi lấy ra một tờ giấy từ chiếc rương bên cạnh giường.
Y chậm rãi mở nó ra trước khi khoe nó trước mặt Lâm Minh Húc như thể đang vẫy một cây kẹo mút trước mặt một đứa trẻ mới biết đi.
Bản vẽ trên giấy là thiết kế ban đầu của Ôn Tần Khê cho thanh kiếm của Khước Nhiên Triết nhưng Lâm Minh Húc rất thích nó nên y đặt nó sang một bên vì lý do hối lộ mặc dù y không mong đợi được sử dụng nó sớm như vậy.
Lâm Minh Húc có một thanh kiếm do cha tặng cho cậu và cậu đã luyện tập dưới sự giám sát của một kiếm sĩ lão luyện nhưng thanh kiếm đó không có gì đặc biệt bằng thanh kiếm do Lâm Tĩnh Tạ thiết kế và cậu muốn có nó.
Với đôi mắt lấp lánh, cậu nhìn theo tờ giấy đang được phô trương trước mặt mình đến mức cố gắng giật lấy nó.
“Tất cả là dựa vào em nếu em thể hiện tốt. Bây giờ hãy ngoan ngoãn và đi ngủ nếu không tôi sẽ nhai và nuốt nó ngay bây giờ,” Ôn Tần Khê nói và đưa tờ giấy lại gần miệng.
Cậu bé không muốn để anh trai mình dưới nanh vuốt của một con sói mắt trắng tàn ác nhưng thanh kiếm đó là tất cả những gì cậu có thể mơ ước kể từ khi nhìn thấy thiết kế.
Y liếc nhìn Khước Nhiên Triết, người có nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt trước khi nhìn lại tờ giấy với một trái tim cong cong.
“Chờ đã, đợi đã, đợi đã…” cậu nắm lấy cổ tay đang nhích lại gần hơn của Lâm Tĩnh Tạ, “Em sẽ nghe, chỉ cần đừng làm tổn thương đứa con quý giá của em,” với vẻ mặt đau khổ.
“Bé ngoan, chạy đi trước khi anh đổi ý,” Ôn Tần Khê nói với nụ cười chiến thắng mà y sẽ hối hận trong tương lai.
Lâm Minh Húc chạy nhanh như một cơn bão và nghĩ, ‘Hãy coi chừng Khước Nhiên Triết, anh có thể đã thắng trận này nhưng tôi không thua đâu.’
Khước Nhiên Triết đóng cửa lại sau lưng hắn và giống như một con chó con tham ăn, hắn không biết xấu hổ đi vào để ôm một lần nữa nhưng Ôn Tần Khê đã đưa tay ra chặn đường hắn.
“Không cần phải cảm ơn tôi lần nữa,” trước khi khệnh khạng đi qua hắn về phía bàn.
Khước Nhiên Triết theo sau y, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang bùng lên với một nụ cười cố định trên khuôn mặt.
“Có điều gì muốn nói với tôi không?” Ôn Tần Khê hỏi, sẵn sàng tận hưởng khoảnh khắc hả hê xứng đáng của mình.
‘Những kẻ nóng nảy như Khước Nhiên Triết xứng đáng bị chà xát vào mặt’, y nghĩ trong khi chống tay lên bàn với một nụ cười xảo quyệt trong khi rướn người về phía Khước Nhiên Triết.
Đối mặt với một khuôn mặt đẹp trai như vậy rất vui khi chuộc tội, gò má của Khước Nhiên Triết cảm thấy rất nóng.
Hắn hơi đỏ mặt mà Ôn Tần Khê cho là do xấu hổ.
‘Mẹ kiếp! Giá như mọi người trong văn phòng biết CEO của chúng ta nhút nhát cở nào,’ Ôn Tần Khê nghĩ khi quyết định tha cho người đàn ông hống hách trông dễ thương khi đỏ mặt này.
‘Mấy đứa fangirl chết tiệt của anh sẽ hét toáng lên nếu thấy anh đỏ mặt như vậy đấy’, y nghĩ khi ngả người ra sau trước khi chân thành hỏi, “Anh có thích nó không?”
Khước Nhiên Triết gật đầu đồng ý trong khi đặt thanh kiếm lên bàn, “Ừm, tôi rất thích nó. Cảm ơn em.”
Ôn Tần Khê đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh hắn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người đến nỗi vai họ gần như cọ sát vào nhau.
‘Em đang chơi với lửa đấy, Tiểu Tạ,’ Khước Nhiên Triết nghĩ khi nhìn Lâm Tĩnh Tạ rút thanh kiếm ra khỏi vỏ với vẻ mặt tập trung.
Hắn không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác nhìn chằm chằm vào Lâm Tĩnh Tạ như một con chó con si tình nhìn chằm chằm vào khúc xương không có khả năng tự vệ.
Nếu không phải cảnh giác, Khước Nhiên Triết sẽ bị bắt gặp khi Lâm Tĩnh Tạ đột ngột quay sang đối mặt với hắn và hỏi: “Anh đã đặt tên cho nó chưa?”
Khước Nhiên Triết chuyển mắt nhìn vào thanh kiếm trong khi tự mắng mình thề sẽ có được một bức chân dung của Lâm Tĩnh Tạ để hắn có thể nhìn nó thỏa thích. “Uhm chưa, tôi muốn em giúp tôi với điều đó,”
“Thế còn Zhixing Ren (Người thi hành) thì sao?” Ôn Tần Khê gợi ý với vẻ mặt nghiền ngẫm, “Hoặc có thể là Siwang (thần chết).”
“Em thích cái nào cũng được,” Khước Nhiên Triết bị mê hoặc tập trung vào Lâm Tĩnh Tạ hơn là món đồ chơi mới của hắn.
“Được rồi, để tôi ngủ với nó ha. Nhân tiện, cái này được cho mượn cho đến khi anh kiếm được một cái tốt hơn,” y nói và tra lại thanh kiếm trước khi đưa nó cho hắn.
Y đứng dậy thay quần áo khi Khước Nhiên Triết gật đầu đồng ý, hắn biết quá rõ rằng dù có tìm được thanh kiếm tốt hơn gấp mười lần thì hắn cũng không đời nào buông thanh kiếm đó.
Thanh kiếm có tên quái dị của hắn trên đó vì lợi ích của trời.
Trong khi Lâm Tĩnh Tạ đang thay đồ phía sau bức bình phong gấp, Khước Nhiên Triết đã tận dụng lợi thế, nhanh chóng cởi ủng ra trước khi nhảy lên giường trong khi đắp chăn giả vờ ngủ.
Khi Ôn Tần Khê xuất hiện từ phía sau bức bình phong gấp, đây là những gì y nhìn thấy.
Một quả bóng lông phồng lên dưới chăn của y im lặng như một con chuột.
Y không thể tin rằng tên ngốc này thực sự nghĩ rằng hắn sẽ ngủ ở đây và vì vậy y đã khiển trách Khước Nhiên Triết.
“Chết tiệt! Khước Nhiên Triết dậy đi! Anh có một chiếc giường cỡ lớn ở nơi trú ẩn rồi, một chiếc giường thậm chí còn thoải mái hơn giường của tôi nữa!” cố gắng gỡ chăn ra nhưng y đang tự lừa mình vì Khước Nhiên Triết khỏe hơn y rất nhiều khiến y mệt mỏi cho đến khi y đầu hàng.
Với bộ ngực ưỡn lên, y nằm bên cạnh bày tỏ sự bất bình của mình mà không có kết quả.
“Một đêm thôi, tôi hứa,” Khước Nhiên Triết nói, nhích lại gần y, đối mặt với lưng của Lâm Tĩnh Tạ.
“Được thôi, đổi lại tôi có thể ngủ trên chiếc giường cỡ lớn của anh trong hai đêm,” Ôn Tần Khê nói, quay sang đối mặt với hắn với một nụ cười nhếch mép xảo quyệt.
Hắn thực sự yêu chiếc giường mới của Khước Nhiên Triết, nó giống như đang ngủ trên một đám mây mềm mại.
Ôn Tần Khê đột nhiên cúi xuống gần hơn để đánh hơi một mùi hương hấp dẫn đến từ Khước Nhiên Triết trong khi vượt qua ranh giới với ý định ngây thơ.
Y đã ngửi thấy nó khi Khước Nhiên Triết ôm y lần đầu tiên và bây giờ rất tò mò.
Cậu thiếu niên ở gần đến mức Khước Nhiên Triết có thể đếm được những sợi lông mi của Lâm Tĩnh Tạ.
Lưng hắn cứng lại với lòng bàn tay đẫm mồ hôi trong khi hắn không ngừng nguyền rủa. ‘Chết tiệt, em đang cố giết tôi sao?’
“Anh dùng gì vậy?” Ôn Tần Khê tò mò hỏi.
Y thực sự đang tự hỏi liệu có cô gái nào đó đã tặng Khước Nhiên Triết một loại nước hoa hay thứ gì đó không.
Y không quan tâm đó có phải là từ một cô gái hay không miễn là Khước Nhiên Triết cam kết với Triệu Hoàng Mỵ khi ả ra mắt lần cuối.
‘Anh có thể có dàn hậu cung của mình, không có ai phán xét đâu’, Ôn Tần Khê nghĩ rằng tán thưởng tay chơi đẹp trai nhưng nhanh chóng thất vọng khi phát hiện ra mùi hương đó đến từ đâu.