Hạ An đến trường rất sớm, tranh thủ thời gian cô lấy bài ra học vì hôm nay tiết văn cô đã dặn sẽ gọi vài bạn lên kiểm tra miệng.
Khoảng hai mươi phút sau thì Duy Khải mới đến lớp, Duy Khải để cặp xuống bàn nghe một cái "đùng" khiến ai có mặt ở trong lớp cũng giật mình, quay lại nhìn anh.
Không cần hỏi cũng có thể nhận ra được, hôm nay dường như tâm trạng của Duy Khải rất tệ.
Cả lớp bỗng nhiên im phăng phắc lại, không ai dám nói chuyện to tiếng nữa, ngay cả thằng ngồi tuốt bên tổ một bấm cây viết mực lên chép bài phạt cũng không dám bấm mạnh nữa.
Duy Khải nhìn xuống Hạ An đang ngồi dưới bàn cuối, cô lúc này cắm mặt xuống bàn học bài. Lúc nãy anh để cặp xuống rất lớn tiếng cô cũng không hề ngước mặt lên nhìn anh lấy một cái.
Duy Khải cau mày, bực bội ngồi xuống ghế.
Tiếng trống trường vang lên.
Vào tiết học, Duy Khải vẫn không tài nào ngủ được, anh thật sự rất bực bội, anh không biết mình đã làm gì sai mà Hạ An lại không thèm quan tâm đến anh nữa.
Nhưng tại sao anh phải để ý việc Hạ An có quan tâm đến anh hay không?
Hạ An không quan tâm đến anh nữa thì anh cũng chẳng mất đi miếng thịt nào trên người vậy thì anh bực bội làm gì?
Nói cho cùng thì Hạ An cũng giống như Hồ Ngọc Anh thôi đều muốn lấy lòng anh chỉ vì để được bước vào nhà anh.
Nhưng mà.. kì lạ là anh lại không cảm thấy khó chịu hay chán ghét với Hạ An như cái bà Hồ Ngọc Anh kia.
Suy nghĩ một hồi, Duy Khải xé một miếng giấy nhỏ từ tập học của mình rồi viết xẹt xẹt vài chữ sau đó gấp lại.
Anh quay xuống đưa cho thằng ngồi phía sau nói: "Chuyền tờ giấy này xuống dưới đưa cho Hạ An." Gương mặt của Duy Khải lúc này có hơi cau có, do bị người ta bơ đẹp mà không rõ lí do.
Cậu bạn ngồi phía sau cũng không dám làm trái lời mà tiếp tục chuyền cho người ngồi sau mình: "Chuyền xuống cho Hạ An."
"Cái gì vậy? Mở ra xem được không?" Cậu bạn số hai tò mò hỏi cậu bạn số một
Cậu bạn số một: "Không biết, mà của Duy Khải đó, mày có ngon thì mở ra đi, xem tan học nó có hẹn mày ở cổng trường nhừ mày một trận hay không?"
Cậu bạn số hai chợt rùng mình sợ hãi, ai mà không biết Duy Khải có võ đã vậy còn cao to nhất lớp nữa bị đánh có nước mềm xương thôi. Thế là cậu ta liền chuyền xuống cho cậu bạn số ba: "Của Duy Khải đưa cho Hạ An."
Cậu bạn số ba cũng nghe loáng thoáng đước cuộc nói chuyện của cậu bạn ngồi trên nên không dám hỏi nhiều mà chuyền xuống cho cậu bạn số bốn: "Duy Khải đưa cho Hạ An" hẹn ở cổng trường "."
Cậu bạn số bốn chuyền xuống cho cậu bạn số năm: "Duy Khải gửi thư thách đấu cho Hạ An."
Cậu bạn số năm chuyền xuống cho cậu bạn số sáu: "Đưa thư thách đấu cho Hạ An."
Cậu số sáu quay xuống nhìn Hạ An, với vẻ mặt đồng cảm, xót thương đưa cho cô tờ giấy, nghiêm trọng nói: "Hạ An.. hãy bảo trọng! Duy Khải đưa cho cậu."
Hạ An ngơ ngác không biết gì mà nhận lấy tờ giấy, mở ra xem.
Duy Khải: Sao hôm nay cậu không đợi tôi đi chung?
Trong đầu Hạ An hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, chỉ có vậy thôi mà mấy người khi làm quá lên vậy?
Hạ An xem xong liền vò vò tờ giấy thành hình tròn rồi ném vào hộc bàn, không thèm trả lời, tiếp tục nghe cô giảng bài.
Đã qua mười phút mà Duy Khải vẫn không thấy Hạ An hồi âm, anh xé tiếp một tờ giấy nữa viết vài chữ rồi gấp lại chuyển xuống cho người ở dưới.
Cậu bạn số một hỏi: "Hạ An nữa hả?"
Duy Khải gật đầu.
Rồi cậu bạn một tiếp tục chuyển cho cậu bạn số hai, hai chuyền cho ba, ba chuyển cho bốn, bốn chuyền cho năm, năm chuyền cho sáu, sáu chuyền cho Hạ An.
Duy Khải: Trả lời tôi, tại sao không đợi đi chung?
Hạ An: Không thích.
Hạ An đưa cho bạn số sáu chuyền lên cho bạn số năm, số năm tiếp tục chuyền lên cho đến khi tới được Duy Khải.
Duy Khải: Không thích? Tôi làm cái gì mà cậu không thích đi chung với tôi?
Duy Khải đưa cho cậu bạn phía sau chuyền xuống.
Hạ An nhận được tờ giấy mở ra xem, sau đó lại viết vài dòng, gấp lại đưa cho cậu bạn trước mặt chuyền lên.
Duy Khải nhận được tờ giấy.
Hạ An: Tự cậu hiểu
Duy Khải:(dấu chấm hỏi to đùng), Tôi đã làm cái gì sai? Cậu đừng có giận tôi kiểu vô lý nhưng vậy!
Duy Khải đưa cho người phía sau chuyền xuống.
Hạ An nhận được tờ giấy.
Hạ An: Vô lý? Người phụ nữ đã đến nhà hồi hôm qua đó, bà ta làm mẹ tôi khóc, tôi ghét bà ta, bà ta nấu đồ ăn mà cậu thích nên cậu thích bà ta lắm chứ gì? Cậu muốn bà ta làm mẹ kế của cậu lắm chứ gì? Cậu sẽ đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà chứ gì? Những ai làm mẹ tôi buồn tôi đều không thích nói chuyện với kẻ đó, cậu cũng vậy!
Hạ An đưa tờ giấy cho người phía trước chuyền lên.
Duy Khải nhận tờ giấy.
Duy Khải: Không phải! Không phải! Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không thích bà ta. Tan học nhớ đợi tôi về, tôi sẽ giải thích rõ với cậu.
Duy Khải đưa tờ giấy cho cậu bạn ngồi phía sau.