Tô Mặc Tu mang theo Trương Nhị Khuyết ra cửa, bọn họ mang đủ vũ khí, nhưng không có cưỡi ngựa.
Mùa đông, động vật còn ở bên ngoài hoạt động vốn không nhiều lắm, còn đều vô cùng cảnh giác, ngựa hành tẩu trong rừng động tĩnh quá lớn, sẽ kinh động chúng nó.
Thêm nữa là địa hình núi rừng phức tạp, lại có tuyết đọng, cưỡi ngựa vào núi, nếu ngựa không cẩn thận dẫm vào hố hoặc là vấp đá, có khả năng sẽ gãy chân.
Trấn Bắc quân thiếu ngựa, ngựa đối với bọn họ mà nói vô cùng trọng yếu, bọn họ tình nguyện mình đói bụng cũng không muốn ngựa đói bụng, tất nhiên sẽ không dễ dàng để ngựa rơi vào nguy hiểm.
Trước đó bọn họ cưỡi ngựa xuất động cũng là vì đi thương đạo do thương nhân buôn bán với người Nhung sáng lập ra.
Tô Mặc Tu bước chân thấp chân cao trên nền tuyết, chú ý đi tới, cẩn thận quan sát dấu vết trên tuyết đọng.
Mũi y đông lạnh đến có hơi đỏ, môi gắt gao mím lại, ánh mắt chuyên chú biểu cảm ngưng trọng.
Trương Nhị Khuyết bị không khí như vậy cảm nhiễm, tay chân nhẹ nhàng mà đi theo phía sau y, không nói một lời.
Tô Mặc Tu đột nhiên dừng bước chân.
Cùng lúc đó, phía trước có động vật gì đó từ dưới một đoạn khô chạy trốn ra!
Là một con thỏ tuyết!
Tô Mặc Tu giương cung cài tên, một mũi tên bắn ra, sau đó một bên chạy, một bên lấy ra mũi tên thứ hai.
Mũi tên đầu tiên của y thất bại, nhưng kinh động đến thỏ tuyết, làm nó hoảng loạn thay đổi đường chạy trốn, theo sát, mũi tên thứ hai lại dừng ngay trước mặt thỏ tuyết!
Thỏ tuyết hoảng loạn không chọn đường đâm loạn khắp nơi, Tô Mặc Tu xông lên, toàn bộ người đổ ập về trước, thỏ tuyết đã bị y đè dưới thân.
“Nhị thiếu! Ngươi thật lợi hại!” Trương Nhị Khuyết kính nể mà nhìn Tô Mặc Tu.
Hắn và Tô Mặc Tu lên chiến trường đao thật kiếm thật mà đánh, tuyệt đối có thể đánh ngã được Tô Mặc Tu, nhưng chuyện như đi săn này, hắn so không lại Tô Mặc Tu —— hắn học chính là giết người.
Tô Mặc Tu đem thỏ tuyết bị mình đè choáng bỏ vào túi da dê, thả lỏng hơn rất nhiều, thẹn thùng mà cười cười: “May mắn thôi.”
“Thịt thỏ thật sự rất thơm……” Trương Nhị Khuyết nuốt một ngụm nước miếng, “Nhị thiếu, chúng ta trở về hả?”
“Để xem đã.” Tô Mặc Tu nói, “Chúng ta nhiều người, một con thỏ không đủ ăn.”
Chỉ một con thỏ là không quá đủ, Trương Nhị Khuyết đi theo phía sau Tô Mặc Tu, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Mặc Tu thở hổn hển mấy hơi, hơi nước tràn ngập trước mặt y, y suy tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn hỏi Trương Nhị Khuyết: “Nhị khuyết, ngươi thấy Ngôn Cảnh Tắc….
thế nào?”
“Ngôn Cảnh Tắc?” Trương Nhị Khuyết có chút nghi hoặc, lại đột nhiên nhớ tới, “Nhị thiếu, ngươi nói chính là tiểu bạch kiểm kia sao?”
“Ừm.” Tô Mặc Tu thấp giọng lên tiếng.
Trương Nhị Khuyết nói: “Ta cảm thấy hắn rất đáng thương, phỏng chừng ở bên chỗ người Nhung bị lăn lộn rất thảm.
Ôi, một đại nam nhân, thế nhưng gặp gỡ loại chuyện này…… Quá thảm!”
Trương Nhị Khuyết rất đồng tình Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc da thịt non mịn, gương mặt kia bảo dưỡng rất tốt, nhưng trên người lại thương tích khắp nơi, ở chỗ người Nhung chắc chắn là bị coi như nữ nhân mà dùng.
“Người Nhung bên kia…… Thực sự có người thích nam nhân?” Tô Mặc Tu hỏi.
“Không nói người Nhung bên kia, Trấn Bắc quân chúng ta cũng có người thích nam nhân mà! Nhị thiếu, ngươi hẳn là có gặp qua?” Trương Nhị Khuyết nói.
“Có gặp qua……” Tô Mặc Tu có chút chần chờ.
“Nhị thiếu, ngươi cũng cảm thấy rất kỳ quái đúng không? Thế mà có người thích nam nhân! Cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào nữa! Ta dù có tìm không thấy đối tượng, cũng không có hứng thú với nam nhân thối hoắc đâu!” Trương Nhị Khuyết nói.
Tô Mặc Tu liếc nhìn Trương Nhị Khuyết thối hoắc một cái, ngậm miệng lại, không nói cho Trương Nhị Khuyết biết trước mặt hắn có cái hố.
"Úi cha!" Trương Nhị Khuyết không cẩn thận bị vướng ngã, hắn bò dậy vỗ vỗ quần áo của mình, oán giận nói: “Tuyết địa này thật khó đi!”
Tô Mặc Tu tiếp tục đi về phía trước, làm bộ lơ đãng hỏi: “Ngươi nói…… Hắn chủ động bảo ta cướp sắc, là ý gì?”
Trương Nhị Khuyết còn đang vỗ tuyết trên người mình, vừa vỗ vừa nói: “Chính là muốn chúng ta mang hắn theo, cho hắn ăn uống! Phỏng chừng là trước đây đã quen dùng thân thể để đổi đồ vật, sửa không được thôi.”
Tô Mặc Tu như suy tư gì.
Trương Nhị Khuyết lại nói: “Hắn bộ dáng này không thể được, một đại nam nhân, sao có thể cả ngày nghĩ dựa vào người khác! Chờ ta trở về, nhất định phải dạy hắn, cho hắn biết nam nhân là cái dạng gì! Với lại, tuy hắn chỉ biết khóc không có bản lĩnh gì, nhưng thân thể kia lại thật cao lớn! Luyện luyện cho tốt, tương lai chắc chắn là một binh giỏi."
Tô Mặc Tu nói: “Dừng, phía trước hình như có con mồi!”
Trương Nhị Khuyết không nói gì tiếp.
Kỳ thật Tô Mặc Tu không thấy được con mồi nào, y chỉ là có chút chuyện suy nghĩ.
Y sinh ra ở biên quan, lại thích xử án, mấy năm nay chuyện bát nháo gì cũng đã gặp qua.
Y gặp qua nam nhân có nhi tử bị sống sờ sờ đánh chết, cầm một túi lương thực đã đồng ý giải hòa.
Y gặp qua nữ nhân vì một ngụm thức ăn bán đứng chính mình, kết quả bị một đám người lộng chết.
Y càng gặp qua rất nhiều lão nhân vì không muốn liên lụy con cái, nghĩ biện pháp kết thúc tánh mạng mình.
Nam nhân và nam nhân ở bên nhau, loại chuyện này cũng không ít.
Biên quan khổ hàn, rất nhiều người ăn cũng ăn không đủ no, đối với bọn họ mà nói, mạng mình cũng không coi là cái gì.
Tôn nghiêm? Lại là cái gì?
Ngôn Cảnh Tắc người này…… Mặc kệ hắn trước kia ở Đại Tề là bộ dáng gì, hắn có thể nói tiếng Nhung lưu loát như vậy, chắc chắn đã ở địa bàn người Nhung rất nhiều năm.
Người Nhung đối xử với nô lệ người Hán bị bọn chúng cướp đi luôn luôn không tốt, hở cái là đánh, không bị đánh chết đã tính là vận khí tốt.
Ngôn Cảnh Tắc ở chỗ người Ngung bên kia bị ngược đãi đã nhiều năm, một thân thương tích, có khả năng đã quen dùng thân thể tới đổi lấy một thứ gì đó, cho nên mới sẽ lại bảo y cướp sắc, lại câu dẫn y.
Tô Mặc Tu có chút đau lòng, quyết định muốn giúp Ngôn Cảnh Tắc một tay, làm Ngôn Cảnh Tắc trải qua cuộc đời của người bình thường.
Nhưng tham gia quân ngũ thì thôi, đao kiếm không có mắt, thật sự quá mức nguy hiểm.
Tô Mặc Tu lại đi một đoạn đường, ánh mắt đột nhiên dừng ở một thân cây.
Y lấy chủy thủ ra, đào mở thân cây này.
Thân cây bị đào ra, lộ ra một cái hang, trong hang…… chứa đầy xác quả phỉ.
“Là quả phỉ!” Trương Nhị Khuyết vui mừng ra mặt, vội vàng cầm túi da tới đựng, lại có chút nghi hoặc: “Hốc cây sao lại có quả phỉ? Có người giấu ở đây à?”
“Hẳn là bọn sóc giấu.” Tô Mặc Tu nói, nhà Trương Nhị Khuyết vốn là trồng trọt, sau lại tham quân, vẫn luôn tham gia quân ngũ, đối với chuyện núi rừng không hiểu biết, nhưng y thì thích cùng đủ loại người nói chuyện phiếm, cũng thích chạy khắp nơi, nên biết rất nhiều chuyện.
Sóc sẽ giấu lương thực vào thân cây, chuột cũng sẽ giấu lương thực vào động của mình, mười mấy năm trước gặp họa mất mùa, ngỗ tác giao hảo với y chính là dựa vào quật động của chuột mà căng qua được.
Bọn họ có thể tìm được một ít quả phỉ, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Trời dần dần đen, nhưng Tô Mặc Tu không tìm được con mồi nào khác, y dựa vào một thân cây ngồi xuống: “Chúng ta nghỉ một lát rồi trở về.”
Đi đường trên nền tuyết rất mệt, Trương Nhị Khuyết gật gật đầu, cũng tìm chỗ ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Tô Mặc Tu liền từ trong lồng ngực móc ra một khối rễ cây, đặt ở trong miệng mà nhai.
Hương vị chua xót tràn ngập ra trong miệng, toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng gió.
Lúc này, lùm cây bên cạnh đột nhiên có một con chim chui ra.
Lúc Tô Mặc Tu mang theo Trương Nhị Khuyết trở về, mang theo ước chừng năm cân xác quả phỉ, còn có một con thỏ hoang và một con chim không biết gọi là chim gì.
Tô Mặc Tu lần này ra tới tìm Chu Tĩnh Sơn, trừ Trương Nhị Khuyết và Thái An ra, còn mang theo mười người khác, hơn nữa có Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ tổng cộng có mười bốn đại nam nhân.
Chút đồ như vậy chắc chắn không đủ mười bốn người ăn, nhưng nấu thành canh thịt mọi người đều uống được một chén, buổi tối nay hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều.
Còn về sau……
Bọn họ đều là đại nam nhân, trước kia ở Trấn Bắc quân cũng đều có thể ăn uống no đủ, thân thể thật sự tốt, đói mấy ngày không đáng là cái gì.
Cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc……
Ngôn Cảnh Tắc ở chỗ người Ngung bên kia bị tra tấn mấy năm, lại đói bụng mấy ngày, hẳn là nên ăn chút đồ tốt dưỡng dưỡng lại.
Chờ ngày mai, y lại trở ra tìm xem, xem có thể tìm được cái gì ăn hay không.
Tô Mặc Tu trở lại nơi bọn họ ở tạm, liếc mắt một cái liền thấy được Ngôn Cảnh Tắc ngồi trước cửa.
Ngôn Cảnh Tắc vẫn bọc mình đến kín không kẽ hở như cũ.
Trên đầu hắn đội mũ đỉnh nhọn, mũ là đem da dê cuốn thành hình nón rồi khâu vá mà thành, nhưng may một nửa.
Tròng lên trên đầu rồi, phần khâu ở phía trước, mặt có thể lộ ra từ phía dưới chỗ chưa khâu, lỗ tai này nọ sẽ được bao bọc lấy.
Loại mũ này bá tánh người Nhung thường đội cho ấm, Tô Mặc Tu trước kia luôn cảm thấy rất xấu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc lớn lên thật sự rất tốt, đội lên đã thấy anh tuấn.
Từ từ, có phải y bị ngớ ngẩn rồi không?
Ngôn Cảnh Tắc trùm khăn vải, căn bản nhìn không tới cái mặt, sao y lại cảm thấy người này anh tuấn?
Tô Mặc Tu nghĩ như vậy, bỗng đối diện với ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc.
Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc cong lên, kéo khăn che mặt xuống, hướng qua y cười: “Các ngươi đã về rồi à.”
Cũng như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tô Mặc Tu cảm thấy có gì đó đã nổ tung trong đầu mình, trong lúc nhất thời, cái gì y cũng không nhớ nổi.
“Nhị thiếu bắt được một con thỏ! Thật là, thời tiết quỷ này trong rừng cơ hồ không có vật còn sống nào, bọn ta bận việc nửa ngày, cũng chỉ bắt được một con thỏ, một con chim thôi.” Trương Nhị Khuyết lớn giọng.
Người trong nhà lập tức vọt ra —— Thỏ! Thế mà có thỏ!
Một đám người cứ như vậy chen chúc ở giữa Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Tô Mặc Tu thật ra lập tức tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng: “Các ngươi thu dọn một chút, đem thỏ hầm đi.”
Lửa trong phòng vẫn luôn điểm, bên trên còn đang nấu trà.
Hồng trà pha với dương du thoa mặt của Ngôn Cảnh Tắc, tản mát ra mùi hương nồng đậm.
Được rồi, trà dầu này hương vị cũng không thơm gì, chỉ là bọn hắn đều rất đói bụng, nên cảm thấy dễ ngửi thôi.
Thỏ và chim rất nhanh được làm sạch, cùng băm chung với xương thành khối nhỏ ném vào nồi, Cửu Cửu còn lấy một cây đậu mà ngựa ăn ném vào: "Mã liêu của chúng ta vốn còn có thể ăn sáu bảy ngày, nhưng Tiểu Hoa ăn mạnh quá….
Sợ là lại thêm bốn ngày, chúng ta không còn mã liêu nữa."
Ngày mùa đông mà bắt ngựa chạy trên nền tuyết, ngựa sẽ rất mệt, cần phải cho ăn đồ tốt.
Cho nên tháng trước lúc bọn họ ra cửa, đã mang riêng theo rất nhiều mã liêu, bình thường ngoại trừ cho ngựa ăn cỏ khô trên đường có thể tìm được còn cho chúng nó ăn mã liêu giàu dinh dưỡng.
Nhưng hiện tại, mã liêu sắp bị ăn xong rồi.
“Lại thêm ba ngày nữa, chúng ta sẽ trở về.” Tô Mặc Tu nói.
Chỗ Chu tướng quân mất tích ở gần đây, mấy ngày nay y lại ở phụ cận nhìn xem, tìm vài chứng cứ, sau đó sẽ trở về.
Còn bản thân Chu tướng quân…… Nghĩ đến bọn họ một đường tìm đến thảo nguyên, nhìn thấy thân vệ Chu Tĩnh Sơn còn sót lại quần áo rách nát cùng với xương cốt bị gặm đến sạch sẽ, y không cảm thấy Chu Tĩnh Sơn còn có thể tồn tại.
Chu thúc thúc đã chết, cha hắn sợ là sẽ rất thương tâm.
Ước chừng mười năm trước, Tô Mặc Tu đã gặp qua Chu Tĩnh Sơn một lần, y nhớ rõ Chu Tĩnh Sơn là một người hào sảng hào phóng, đối xử với thủ hạ tướng sĩ thật không tồi, không nghĩ tới một người như vậy thế mà bị thủ hạ phản bội, chết ở dị quốc tha hương, còn thi cốt vô tồn.
Tâm tình Tô Mặc Tu có hơi hạ xuống, yên lặng mà uống trà dương du trên tay.
Lúc này, Trương Nhị Khuyết nói: “Hôm nay con mồi đều là nhị thiếu bắt về, nhị thiếu ban nãy còn chưa ăn gì, tim gan thỏ này cho nhị thiếu đi!”
“Đúng vậy, hẳn là cho nhị thiếu.” Những người khác sôi nổi đồng ý, người phụ trách cắt thịt cũng không cắt gan tim thỏ, toàn bộ ném vào trong nồi.
Đổi lại là từ trước đến nay, Tô Mặc Tu chắc chắn sẽ cự tuyệt, nhưng giờ phút này y đang ngẩn người, cuối cùng không cự tuyệt.
Mọi người đều đói, tuy biết thịt thỏ hầm lâu một chút càng thơm, nhưng vẫn nhịn không được sớm chia thịt vừa chín ra.
Lần này lại chia trung bình mười bốn chén, ngoài ra, cộng thêm tim gan thỏ lớn cỡ quả trứng gà và tim gan chim đều được múc lên, cho Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu đặt đồ sang bên cạnh, chậm rãi ăn canh.
Ngôn Cảnh Tắc cũng đang ăn canh.
Những người này nấu canh cũng luyến tiếc đi hớt bọt, thế cho nên màu canh này mùi vị bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng.
Bọn họ ăn canh, gặm sạch sẽ thịt trên xương cốt, cuối cùng còn nhai sạch xương cốt luôn, có thể ăn thì ăn, nuốt không xuống thì cũng sẽ hút khô cốt tủy rồi lại phun ra.
Ngôn Cảnh Tắc thấy Tô Mặc Tu ăn canh ăn đến ngon lành như vậy, không khỏi đau lòng, thò lại gần nói: “Nhị thiếu, chờ thân thể ta tốt hơn sẽ làm thức ăn ngon cho ngươi ăn, trù nghệ ta tốt lắm."
"Ừ." Tô Mặc Tu giật mình —— mang Ngôn Cảnh Tắc về cho làm đầu bếp cho mình hình như cũng không tồi?
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Nhị thiếu, ta có hơi sợ bóng tối, buổi tối ta có thể ngủ cạnh ngươi không?"
Lời này của Ngôn Cảnh Tắc, người cách khá xa không nghe được, nhưng hai người Trương Nhị Khuyết và Thái An ở gần, đều nghe được.
Thái An nhíu mày lại, rất không tán đồng, Trương Nhị Khuyết tắc khinh thường nói: “Ngươi lớn như vậy rồi còn sợ bóng tối?”
Nhưng mà, Tô Mặc Tu cơ hồ cùng Trương Nhị Khuyết đồng thời mở miệng: “Có thể.”
Trương Nhị Khuyết vốn đang định nói Ngôn Cảnh Tắc không giống nam nhân, nhưng nghe thấy Tô Mặc Tu đáp ứng, chỉ có thể khó hiểu mà nuốt lời nói kia xuống.
Thật ra Thái An có điểm lo lắng Ngôn Cảnh Tắc sẽ gây bất lợi cho Tô Mặc Tu, nhưng Tô Mặc Tu đã đồng ý rồi…… Nhị thiếu nhà ông chắc là muốn tự mình nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc?
Thái An thay đổi đề tài: “Thật là ít nhiều cũng nhờ nhị thiếu, bằng không tối hôm nay ta sợ là đói đến ngủ không được!”
Mọi người đều mệt mỏi, sau khi an bài ba người gác đêm thì tốp năm tốp ba tìm chỗ bên đống lửa nằm ngủ, ngựa thì đứng ở bên ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc nằm bên cạnh Tô Mặc Tu.
Trước đó hắn vẫn nghẹn một mạch, giờ đã tới nơi an toàn, ăn uống no đủ, còn tìm được Tô Mặc Tu, lo lắng được buông xuôi, mệt mỏi mãnh liệt kéo tới.
Nhưng hắn chịu đựng không ngủ.
Ban đêm là lúc rất thích hợp làm động tác nhỏ, chờ Tô Mặc Tu ngủ rồi……
Còn không đợi Ngôn Cảnh Tắc dịch đến bên cạnh Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu kế bên đột ngột vươn bàn tay, chạm vào miệng hắn.
Ngôn Cảnh Tắc hé miệng ra theo bản năng, sau đó trong miệng hắn đã bị nhét vào cái gì đó.
Là tim thỏ.
Ngôn Cảnh Tắc mở to mắt, nhìn về phía Tô Mặc Tu đối diện.
Tô Mặc Tu lại lấy ra một khối thỏ gan, nhét vào miệng Ngôn Cảnh Tắc.
Tối nay, Tô Mặc Tu đem thức ăn đã tiết kiệm được đút cho hắn……
Mi mắt Ngôn Cảnh Tắc cong cong, ngậm lấy ngón tay Tô Mặc Tu.
Ngọn lửa trong phòng tí tách không tắt, ngược lại vì cần sưởi ấm nên càng cháy càng to.
Hai người bọn họ ngủ trong một góc, trên người đắp tấm da dê che lại, người gác đêm nhìn không thấy được động tác nhỏ của bọn họ, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương.
Tô Mặc Tu mở to hai mắt, khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, dưới ánh sáng thoạt sáng thoạt tối có vẻ đặc biệt câu nhân, y không có sức lực rút tay mình về.