Thời gian có thể vuốt phẳng rất nhiều thứ.
Triệu Nghiên Quy đã từng vô cùng thích Cố Thời Hạo, cô thích tài hoa của Cố Thời Hạo, thích sự hài hước của Cố Thời Hạo, thích diện mạo của Cố Thời Hạo.
Nhưng hiện tại, tình yêu này sớm đã bị mài mòn.
Lại qua chút thời gian, lúc cô nhớ lại Cố Thời Hạo, có lẽ trong đầu chỉ biết hiện lên một câu —— ai tuổi trẻ mà không từng yêu một tra nam?
Hôm nay, Triệu Nghiên Quy đang cùng bạn bè ở thẩm mỹ viện thì nhận được WeChat Cố Thời Hạo gửi tới.
Cô hơi hơi sửng sốt, sau đó liền nghe được người bạn đang ở bên cạnh chơi điện thoại kinh hô lên: "Nghiên Quy, anh đạo diễn mà bà rất thích đó, hóa ra không có dùng ma túy, là bị oan uổng, cảnh sát đã giúp anh ta làm sáng tỏ!"
"Phải không phải không?" một người bạn khác của Triệu Nghiên Quy thò qua tới, "Nghiên Quy rất thích anh đạo diễn này á, mấy ngày nay bởi vì anh ta dùng ma túy mà không vui, giờ tốt rồi, Nghiên Quy bà không cần thương tâm nữa!"
Triệu Nghiên Quy có chút thất thần, cô cười cười đứng lên: "Tôi đi WC chút."
Vào WC, cô ổn định cảm xúc, nhìn nhìn tin tức trên mạng trước.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đăng lên tờ giấy chứng minh không dùng ma túy kia xong, cảnh sát cũng giúp hắn làm sáng tỏ, nói hắn không có dùng ma túy.
Lúc này, dưới Weibo hắn đang có người nghi ngờ.
"Cố Thời Hạo bộ dáng như vậy, rõ ràng chính là dùng ma túy!"
"Sao hắn không dùng ma túy chứ?"
"Có phải kiểm tra đo lường bị lỗi rồi không?"
"Bức ảnh Cố Thời Hạo bị cảnh sát mang đi kia, hắn cạo đầu trọc, có phải không làm kiểm tra đo lường lông tóc được không?"
……
Đương nhiên, có người nghi ngờ thì cũng có người tin tưởng: "Cảnh sát đều nói đạo diễn Cố không dùng ma túy, vậy anh ấy chắc chắn là không dùng."
"Tui biết đạo diễn Cố sẽ không làm loại chuyện này mà."
"Trước đó trên mạng tất cả đều nói đạo diễn Cố xài mai thúy, tin tức truyền bá nhanh như vậy, rõ ràng có mờ ám."
"Có phải đạo diễn Cố đắc tội với người nào không?"
……
Triệu Nghiên Quy xem qua tin tức trên mạng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới click mở video Ngôn Cảnh Tắc gửi tới.
Đây là một đoạn video từ camera, quay đến rất rõ ràng, chỉ là không có âm thanh, hai người trong video cô cũng đều biết, đúng là trợ lý của Cố Thời Hạo và Chu Lịch Minh.
Hai người ở gần nhau nói một hồi lâu, Chu Lịch Minh lại đưa cho trợ lý Cố Thời Hạo thứ gì đó.
Triệu Nghiên Quy không biết Cố Thời Hạo vì sao lại gửi cho mình video như vậy, khó hiểu mà trả lời: "Đây là cái gì?"
Ngôn Cảnh Tắc đáp: "Triệu Nghiên Quy, tôi biết tôi không xứng với cô, tôi cũng đã từ bỏ, cô và Chu Lịch Minh hà tất đuổi tận giết tuyệt tới hãm hại tôi?"
Triệu Nghiên Quy đều ngốc ra, cô cầm lấy di động, bèn gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Tắc: "Anh gửi video và những lời này với là có ý gì?"
"Cô không biết sao? Vậy khá tốt," Ngôn Cảnh Tắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Triệu Nghiên Quy, thật xin lỗi, ban nãy tôi nói chuyện có chút quá mức, tôi cho rằng cô biết chuyện Chu Lịch Minh làm."
"Anh ấy làm cái gì?" Triệu Nghiên Quy hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Từ khi gã biết tôi thích cô liền bắt đầu chèn ép tôi…… Lần này càng quá mức, gã cho người bỏ ma túy vào thức ăn của tôi, muốn tôi nhiễm nghiện ma túy, lại tìm người báo cảnh sát tôi."
"Chuyện này không có khả năng!" Triệu Nghiên Quy nói.
"Ha." Ngôn Cảnh Tắc cười khẽ một tiếng, nghe như là tự giễu.
Tim Triệu Nghiên Quy thắt lại, gian nan mà mở miệng: "Có phải có cái gì hiểu lầm rồi không?"
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Không phải là hiểu lầm, mấy năm nay Chu Lịch Minh vẫn luôn nhằm vào tôi, mới đầu tôi không phát hiện, mấy tháng trước lúc kế hoạch quay phim mới, gã một hai phải bảo tôi quay một kịch bản lung tung rối loạn, còn muốn nhét vào chỗ tôi nam chính lung tung rối loạn, tôi mới ý thức được không đúng."
Hô hấp Triệu Nghiên Quy dồn dập hơn vài phần.
Ngôn Cảnh Tắc thở dài: "Phim mà năm ngoái tôi chiếu kia cũng không phải tôi muốn quay, là gã vẫn luôn xúi giục nên tôi mới quay.
Tôi đã bị một lần rồi, lần này tất nhiên sẽ không mắc mưu, cho nên cự tuyệt, lại tránh gã rời khỏi thành thị này, đi quay phim mà tôi muốn quay.
Nhưng tôi không nghĩ tới gã ra tay tàn nhẫn đến vậy, thế mà muốn vu oan tôi sử dụng ma túy."
Triệu Nghiên Quy trầm mặc.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Thật ra gã đã nói với tôi rất nhiều lần, nói tôi không xứng với cô…… Tôi đã từng nỗ lực, hy vọng có điều thành tựu để có thể theo đuổi cô, nhưng tôi đã thất bại.
Hiện tại tôi đã nghĩ thông, cũng có người mà mình thích, sẽ không lại dây dưa cô nữa, chúc cô hạnh phúc."
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền cúp điện thoại.
Hắn liên hệ Triệu Nghiên Quy là muốn thử một chút Triệu Nghiên Quy, cũng là muốn chấm dứt với Triệu Nghiên Quy.
Nếu Triệu Nghiên Quy có quan hệ với chuyện nguyên chủ bị hại, sau đó vẫn ở bên Chu Lịch Minh, như vậy cũng là một trong những kẻ thù của hắn.
Nếu Triệu Nghiên Quy không liên quan gì với chuyện nguyên chủ bị hại, sau khi hắn nói như vậy, chắc chắn sẽ phân rõ ranh giới với Chu Lịch Minh….
Bị hắn uy hiếp, bên Triệu Nghiên Quy lại xảy ra vấn đề, Chu Lịch Minh nhất định sẽ tức giận vô cùng.
Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa tắt chuông điện thoại nguyên chủ, gác một bên mặc kệ.
Mấy tháng này, hắn từng ngầm điều tra Chu Lịch Minh, cũng lặp lại những hồi ức nguyên chủ có liên quan đến Chu Lịch Minh, đại khái biết Chu Lịch Minh là một người như thế nào.
Cha Chu Lịch Minh có thể làm giàu, dựa vào chính là một ít thủ đoạn xấu xa, Chu Lịch Minh ước chừng là mưa dầm thấm đất, đem thủ đoạn của cha gã học đến mười trên mười.
Con người gã nhìn có vẻ dễ ở chung, thật ra nội tâm cao cao tại thượng, từ ngay từ đầu, gã đã không đem nguyên chủ để trong lòng, cũng chướng mắt nguyên chủ.
Cũng chính là nguyên chủ có tài hoa, gã mới có thể đầu tư cho nguyên chủ.
Còn Triệu Nghiên Quy……
Nhà Triệu Nghiên Quy càng có tiền, càng có nội tình hơn nhà Chu Lịch Minh.
Thay vì nói Chu Lịch Minh thích Triệu Nghiên Quy, còn không bằng nói là thích Triệu thị phía sau Triệu Nghiên Quy.
Cha mẹ Triệu Nghiên Quy chỉ có một đứa con gái là cô.
Sau khi phóng điện thoại nguyên chủ sang một bên, Ngôn Cảnh Tắc lập tức lấy ra điện thoại mình mới mua, gọi điện thoại cho Tô Mặc Tu: "A Tu, tôi ra tới rồi!"
"Ừ." Tô Mặc Tu lên tiếng.
"Xin lỗi, trước đó liên lụy đến em, em không sao chứ?" Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.
"Tôi không sao."
"Vậy…… A Tu, em còn nguyện ý ở cùng với tôi không?" Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.
Hắn nghĩ tới muốn cách Tô Mặc Tu khá xa một chút, miễn cho Chu Lịch Minh vô pháp vô thiên đi tìm Tô Mặc Tu phiền toái, nhưng tưởng tượng sâu hơn, Tô Mặc Tu một mình càng nguy hiểm, còn không bằng hắn để Tô Mặc Tu bên cạnh mà trông.
Hắn hỏi thăm Lưu Nhạc Nhan qua rồi, biết Tô Mặc Tu lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, mẹ là nhà thiết kế, cha là lão sư âm nhạc, ở trong nước không thân không thích.
"Nguyện ý." Tô Mặc Tu đáp.
"Bây giờ em đang ở đâu? Tôi đi đón em, sau đó chúng ta lại đi thuê hai bảo tiêu….
Ừm, hai thì quá ít, thuê nhiều mấy người đi." Ngôn Cảnh Tắc nói lên tính toán của mình.
Hắn là một người rất tiếc mạng.
Tô Mặc Tu đối với chuyện thuê bảo tiêu linh tinh hoàn toàn không ý kiến, chậm rì rì mà nói địa chỉ của mình, là một khách sạn.
"Tôi lập tức lại đó." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu chờ Ngôn Cảnh Tắc cúp điện thoại, liền bắt đầu dọn hành lý của mình.
"A Tu, em muốn đi đâu vậy?" Andrew tò mò hỏi.
Bên này anh không có nhà, sau khi đưa em trai ra khỏi cục cảnh sát thì mang em trai vào ở phòng khách sạn.
Tô Mặc Tu nói: "Cố Thời Hạo ra tới rồi, em muốn ở cùng với anh ấy."
Tuy rằng y không có biểu cảm gì, nhưng nói đến vô cùng thản nhiên.
Andrew có chút bất đắc dĩ mà nhìn y một cái: "Được rồi…… Em nhất định phải dẫn cậu ta đi làm kiểm tra sức khoẻ, xác định thân thể khỏe mạnh, sau đó mới làm chuyện thân mật, biết không?"
Mấy ngày nay, anh trò chuyện với em trai, xác định em trai mình thật sự là thích Cố Thời Hạo kia.
Anh điều tra một chút Cố Thời Hạo, người này không có vấn đề gì, sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, nhưng anh cảm thấy, vẫn là làm kiểm tra sức khoẻ càng thêm bảo hiểm.
Tuy hiện tại có khả năng đã hơi chậm.
Nghĩ đến ảnh chụp trên điện thoại, Andrew cũng không biết là nên cao hứng hay là nên thương tâm.
Em trai anh đã trưởng thành rồi.
Như vậy khá tốt, anh hy vọng em trai có thể sống cuộc sống của người bình thường.
"Dạ." Tô Mặc Tu nghiêm túc gật đầu.
"Cố lên! Em là tuyệt nhất! Đi hưởng thụ tình yêu của em đi!" Andrew ôm lấy em trai mình, "Cục cưng, em đẹp như vậy, bạn trai em nhất định sẽ vô cùng vô cùng yêu em."
Tô Mặc Tu đỏ mặt từ chỗ anh trai rời đi, nhưng khi y lôi kéo rương hành lý rời khỏi khách sạn, bị gió bên ngoài thổi qua, lại đột nhiên tỉnh táo lại.
Cố Thời Hạo…… Nguyện ý làm bạn trai của y sao?
Y luôn nói một vài lời làm người ta không vui, có khi nào Cố Thời Hạo không thích y không?
Ngôn Cảnh Tắc đánh xe lại đây, thì thấy Tô Mặc Tu kéo rương hành lý, có chút mờ mịt mà đứng trước cửa khách sạn, như là…… tiên nhân tùy thời sẽ đón gió mà đi.
Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.
Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng*.
(Nhẹ nhàng như chim hồng bay, Uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu, Tươi rạng như tùng mùa xuân.
Bài thơ của Tào Thực, Cảm Chân phú 感甄賦, sau đổi tên thành Lạc thần phú, bài phú về nữ thần sông Lạc)
Lạc Thần chắc chắn cũng cứ như vậy.
"A Tu." Ngôn Cảnh Tắc kêu một tiếng.
Tô Mặc Tu lấy lại tinh thần, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: "Đạo diễn Cố, chúng ta đi làm kiểm tra sức khoẻ đi."
"Em không thoải mái sao?" Ngôn Cảnh Tắc có chút lo lắng.
"Không phải." Tô Mặc Tu nói, "Muốn làm kiểm tra sức khoẻ trước, xác định thân thể không có vấn đề mới có thể làm chuyện thân mật nhất."
Ngôn Cảnh Tắc: "!!!" trước đó hắn bận quá, hơn nữa chuyện Chu Lịch Minh nên cũng không có thổ lộ với Tô Mặc Tu…… Kết quả Tô Mặc Tu…… Chủ động thổ lộ với hắn?
Từ từ, tình huống Tô Mặc Tu không đúng lắm.
Tô Mặc Tu thế giới này, cảm tình là phong phú, nhưng có thứ gì đó bao bọc y lại, làm y và thế giới này cách một tầng.
Lý giải của y với thế giới không quá giống người thường.
"Ai nói với em?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
"Anh trai tôi." Tô Mặc Tu đáp.
Anh vợ vảo hắn đi làm kiểm tra sức khoẻ…… Vậy chắc chắn phải làm rồi! Ngôn Cảnh Tắc nói: "Anh hẹn trước một chút, ngày mai chúng ta liền đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ."
Lúc bọn họ về nhà, thời gian đã không còn sớm.
Mà chuyện đầu tiên Ngôn Cảnh Tắc làm sau khi về đến nhà chính là đổi khóa, cùng với xin bất động sản đổi thẻ.
Vào ra của tiểu khu, ngồi thang máy… đều phải dùng thẻ, theo lý thì vô cùng an toàn, nhưng nguyên chủ từng đưa thẻ vào nhà cho trợ lý.
Còn khóa cửa….
Nguyên chủ mua căn hộ này là nội thất hoàn thiện, sau khi hắn mua còn không có xíu tiền nào, nên không đổi khóa cửa, dùng khóa có sẵn, loại dùng chìa khóa mở cửa.
Chìa khóa này thật ra nguyên chủ chưa cho trợ lý, nhưng thực hiển nhiên, trợ lý có chìa khóa.
Hiện tại…… Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp bảo người giữ cửa khóa đổi thành khóa thông minh, đưa vào vân tay của mình và Tô Mặc Tu, còn có mật mã.
"Sau này, nhà anh chính là nhà em." Chờ những việc này đều xong xuôi, Ngôn Cảnh Tắc nói với Tô Mặc Tu.
"Nhà anh không phải nhà của tôi, trừ phi chúng ta kết hôn." Tô Mặc Tu nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền hỏi: "Vậy em nguyện ý kết hôn với anh không?"
"Nguyện ý." Tô Mặc Tu thật khẳng định, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, trong lòng ấm áp, hắn tiến lên một bước, định hôn Tô Mặc Tu.
Nhưng mà Tô Mặc Tu dùng tay chặn miệng hắn lại: "Kiểm tra sức khoẻ còn chưa làm."
Ngôn Cảnh Tắc: "……" Cục cưng à, thật sự không cần tích cực vậy đâu!.