Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chung Tình 2



Ngôn Cảnh Tắc ở Ngự Thư Phòng chạy vòng quanh, đồng thời, cũng có chút mờ mịt.

Hắn không biết mình vì sao lại muốn làm như vậy.

Hắn thậm chí không rõ…… mình vì sao lại chọn một thân thể phiền toái như vậy.

Hắn sinh ra trong hỗn độn, từ khi có ý thức vẫn luôn nhìn một đám thế giới ra đời trong hỗn độn.

Sau đó, nhìn thấy thế giới nào trong đó sắp hỏng mất, hắn liền tiến vào những thế giới đó, tu bổ thế giới.

Hắn tiến vào những thế giới đó là có hạn chế, chính là chỉ có thể lựa chọn thân thể đã tử vong, mà bình thường mà nói, hắn sẽ lựa chọn sinh vật không thân không thích không có vướng bận tiến vào.

Không sai, sinh vật.

Thật ra đại đa số thời điểm, hắn sẽ lựa chọn trở thành động vật trong tiểu thế giới, rốt cuộc giữa loài người với nhau thường thường sẽ có rất nhiều gút mắt, động vật lại không giống vậy.

Chẳng hạn như nếu hắn tiến vào thân thể một con hổ vừa mới chết, vậy sau khi sống lại thì sẽ lần quần trên núi, ngẫu nhiên đi săn lấp no bụng mình là được, không có những chuyện phiền toái khác.

Mà chờ hắn tu bổ thế giới xong cũng có thể lập tức rời đi.

Nhưng lần này…… Hắn không biết vì sao, thế nhưng lựa chọn tiến vào một thân thể nhân loại.

Tiến vào thân thể nhân loại còn chưa tính, hắn thế mà còn đáp ứng rồi nguyên chủ thân thể này, muốn giúp hắn ta hoàn thành một nguyện vọng, đó chính là…… sống lâu trăm tuổi.

Thật · sống lâu trăm tuổi.

Nguyên chủ thân thể này yêu cầu hắn ít nhất sống đến một trăm tuổi!
Này còn chưa tính, nguyên chủ thân thể này thế mà còn là một hoàng tử! Một hoàng tử liên lụy vào việc tranh đấu ngôi vị hoàng đế!
Sau khi hắn tiếp thu ký ức thân thể này thì ngốc ra.


Chuyện hắn gặp phải, quá phiền toái!
Hắn cũng không muốn liên lụy vào chuyện như tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bèn định dao sắc chặt đay rối, trực tiếp nói rõ ràng với phụ hoàng, nói hắn không muốn ngôi vị hoàng đế, sau đó bị giam cầm cũng được, bị đuổi đến thủ hoàng lăng cũng được, để hắn ở một mình, sống đến một trăm tuổi, cũng dễ làm thôi.

Nhưng là……
Sau khi hắn nhìn thấy phụ hoàng, sao lại đột nhiên hoạt bát như vậy?
Hắn thậm chí còn nói mình thích nam nhân…… Hắn đương nhiên sẽ không thành thân, hắn sẽ không ở tiểu thế giới lưu lại người có ràng buộc với mình, nhưng hắn cũng không có khả năng cùng nam nhân ở bên nhau.

Người hoặc là sinh vật trong tiểu thế giới, với hắn mà nói…… Không phải cùng một loại với hắn!
Đương nhiên…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi nhất Ngự Thư Phòng kia.

Người tên Tô Mặc Tu này lớn lên phá lệ mi thanh mục tú, làm hắn có điểm muốn mang đi cất giấu.

Nhưng vậy thật sự thực không đúng.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, chính mình cũng có chút không giống mình rồi.

Hắn rốt cuộc vì sao không lựa chọn làm một con hổ?!
Còn có, hắn vì sao đột nhiên cảm thấy mình tên là Ngôn Cảnh Tắc?
Hắn rõ ràng không có tên!
Hiện tại xuyên thành Chu Trăn, hắn hẳn là tên Chu Trăn, nếu là xuyên thành con hổ, hắn nên gọi là con hổ.

Ừm, làm hổ cũng không tốt, làm hổ mà bói, gặp gỡ một người thuận mắt trong tiểu thế giới, chẳng lẽ muốn ăn luôn sao?
Thất thần một cái, Ngôn Cảnh Tắc liền phát hiện mình bị Triệu Vọng Chi ngăn chặn đường đi, hắn xoay người muốn chạy, kết quả Thừa Đức Đế đoạt cây phất trần của Hồ Trung Thuận, quật về đầu của hắn!
Cũng may hắn phản ứng nhanh nhạy.

Chẳng sợ này thân thể không chịu nổi quá nhiều năng lượng, cũng làm hắn có thể đem thể năng của thân thể này từ từ phát huy đến mức tận cùng.

Ngôn Cảnh Tắc thấp người một cái tránh thoát, chạy ra cửa.

Hắn muốn rời khỏi nơi này.

Hắn theo bản năng biết, vị phụ hoàng kia của hắn sẽ không giết hắn, nếu như vậy…… Chạy trước rồi nói sau.

Hắn không muốn đối mặt một đống chuyện phiền toái này.

Nhưng mà, vào thời điểm Ngôn Cảnh Tắc chạy đến cửa, cửa lớn Ngự Thư Phòng đột ngột bị người mở ra.

Hắn vì trốn cửa này nên lui về sau một cái, đã bị Thừa Đức Đế đánh trúng phần lưng!
Này còn chưa tính, Thừa Đức Đế cũng không biết nghĩ như thế nào, nhào về phía trước, thế mà phác gục hắn xuống mặt đất, cả người đè ở trên người hắn, thở hổn hển phì phì mà nói: “Lão tử cuối cùng bắt được tên khốn kiếp nhà ngươi rồi! Mau giúp ta đè nó lại!”
Trưởng tử Thừa Đức Đế mở cửa vội vã tiến vào, đương kim thái tử điện hạ, ngốc ra.

Đương kim thái tử tên là Chu Chỉ, năm nay hai mươi có chín, đã sớm làm cha.

Hắn và Thừa Đức Đế cũng có chút giống nhau, nhưng không giống đến như Chu Trăn, mặt mày càng giống mẫu thân hắn.

Nhưng hắn lại để râu giống Thừa Đức Đế, nửa khuôn mặt dưới cực kỳ giống Thừa Đức Đế, hơn nữa thân hình cao lớn, nhìn vô cùng uy vũ.

Hôm nay, hắn tiến cung là bởi vì biết được Thừa Đức Đế kêu Chu Trăn vào cung.

Từ khi Thái tử có ký ức, đó là hoàng hậu dẫn dắt hắn, tuy khi hắn bảy tám tuổi đã biết hoàng hậu không phải thân sinh mẫu thân, nhưng vẫn rất kính yêu hoàng hậu như cũ.

Đối với đệ đệ nhỏ hơn tám tuổi Chu Trăn này cũng vô cùng yêu thương.

Một năm nay, cũng không biết vì sao, phụ hoàng luôn răn dạy đệ đệ, nhìn đệ đệ không vừa mắt.

Khi còn nhỏ đệ đệ là một người rất hoạt bát, sau khi lớn lên càng ngày càng âm trầm, chọc đến mẫu hậu vô cùng lo lắng, hắn cũng có chút lo lắng.

Bởi vậy, biết được hắn phụ hoàng đột nhiên cho người gọi đệ đệ tiến cung, hắn cũng vội vội vàng vàng đuổi vào trong cung.


Chỉ là, còn không đợi hắn tiến cung, hắn đã bị mưu sĩ của mình gọi lại.

Mưu sĩ nói với hắn, nói đệ đệ hắn bị phụ thân hắn kêu tiến cung là bởi vì cậu hắn - Thái Đình Hòa sở dĩ hàm oan bị bỏ tù, tất cả đều là bởi vì đệ đệ âm thầm hãm hại, ngoài ra, trước kia hắn gặp được những phiền toái cũng đều có quan hệ với đệ đệ.

Chỉ là phụ hoàng yêu thương đệ đệ, liền giúp đệ đệ mạt bình chứng cứ, chỉ ngầm răn dạy vài câu cho xong việc.

Chu Chỉ cả kinh trong lòng, nghĩ chuyện một năm này phát sinh, đối với lời mưu sĩ nói bán tín bán nghi.

Lúc này, mưu sĩ hắn lại bảo hắn chú ý đương kim hoàng hậu, nói là đệ đệ thật muốn có tâm tư gì, hoàng hậu tất nhiên sẽ giúp đệ đệ.

Chờ mưu sĩ nói cho hết lời, trong lòng Chu Chỉ tràn đầy cảm giác đau tim mất mát.

Chờ hắn vội vàng tiến cung, tới gần Ngự Thư Phòng rồi lại bị người ngăn đón không được đi vào……
Hắn càng thêm hoài nghi —— trước đó hắn gặp phải rất nhiều phiền toái, hay thật sự là đệ đệ mang đến? Mà phụ hoàng…… Đây là đang âm thầm giáo huấn đệ đệ?
Đúng lúc vào lúc này, Ngự Thư Phòng truyền ra một vài động tĩnh không quá thích hợp, dường như có người đang đánh nhau…… Hắn bất chấp có người ngăn cản, liền mở cửa ra.

Sau đó liền thấy phụ hoàng phác gục đệ đệ trên mặt đất, còn kêu hắn đè đệ đệ lại.

Chu Chỉ năm nay gần 30 thật sự không biết mình rốt cuộc có nên động thủ hay không: “Phụ hoàng……”
Thừa Đức Đế lúc này mới phát hiện trưởng tử tới, động tác nhất thời cứng đờ, nghĩ nghĩ mới nói: “Ngươi mau mau đóng cửa lại, xuyên cài chốt cửa!”
Chu Chỉ không dám cãi lời, lập tức đứng dậy đóng cửa gài chốt, lại vô cùng khó hiểu: “Phụ hoàng, Ngũ đệ đây là phạm vào chuyện gì? Sao ngài lại tự mình động thủ?”
Dù đệ đệ hãm hại cậu hắn, phụ hoàng cũng không đến mức tự mình động thủ chứ?
Còn có…… đệ đệ sao lại dám…… Đánh nhau với phụ hoành?!
Ngôn Cảnh Tắc sau khi bị Thừa Đức Đế một cái “Thái sơn áp đỉnh” đè trên mặt đất, liền bất động.

Thừa Đức Đế một phen xương cốt già, chung quy hắn không thể ném Thừa Đức Đế ra được.

Người này nếu là không cẩn thận té bị thương thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng hắn vẫn luôn cảm thấy sinh linh trong tiểu thế giới và chính mình không phải đồng loại, nhưng hắn cũng sẽ không đi thương tổn những sinh linh đó.

Hắn không có hình thể, chỉ có linh hồn cường đại, bất tử bất diệt, vô dục vô cầu, nhưng những sinh linh này có được hình thể, sẽ sinh lão bệnh tử, có vui buồn tan hợp của bọn họ, trải qua cuộc sống độc đáo của bọn họ…… Hắn thường sẽ không đi quấy rầy bọn họ.

Ngôn Cảnh Tắc an tĩnh mà quỳ rạp trên mặt đất, nhịn không được lại đi nhìn Tô Mặc Tu.

Nguyên chủ không thích Tô Mặc Tu, người được phụ hoàng hắn yêu thích này.

Nhưng hắn cũng không biết sao lại thế này, càng nhìn người này càng thích.

Ngôn Cảnh Tắc không nói lời nào, lúc này, Thừa Đức Đế lại là từ trên người hắn dậy, sửa sang lại quần áo của mình, ho nhẹ một tiếng, lại triển lộ ra uy nghiêm đế vương uy.

Chính là vị đế vương uy nghiêm này, giờ phút này giận đỏ một khuôn mặt, lúc nói chuyện cũng có chút thở không nổi: “Nghịch tử…… nghịch tử này……”
Thừa Đức Đế ngầm gọi Chu Trăn tới chính là không muốn Chu Trăn và Chu Chỉ anh em bất hoà.

Trước đó nghe xong lời Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, hiện tại đã thấy Chu Chỉ gãi đúng chỗ ngứa mà đến……
Hắn đột nhiên nghĩ đến, có thể là có người đang châm ngòi quan hệ giữa huynh đệ bọn họ!
Thừa Đức Đế thở hổn hển nói: “Ngươi cũng không biết quản đệ đệ ngươi một chút! Nó năm lần bảy lượt nói với ta nó thích nam tử, không chịu cưới vợ!”
Chu Chỉ sửng sốt.

Thừa Đức Đế nhấc chân liền phải đi đá Ngôn Cảnh Tắc: “Nó còn nói với ta, nói nó muốn đoạn tử tuyệt tôn……”
Ngôn Cảnh Tắc lăn một cái trên mặt đất, né tránh một chân này của Thừa Đức Đế: “Con thích nam tử, nam tử sẽ không sinh con, con đoạn tử tuyệt tôn không phải rất bình thường sao?”
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc lại nhịn không được âm thầm thở dài.

Hắn hiện tại thật sự có điểm không bình thường, loại lời nói này thế mà lại buột miệng thốt ra.

Có lẽ…… Không phải hắn không bình thường, là hắn bị Chu Trăn ảnh hưởng?
Chắc chắn là vậy!
Lại nói tiếp…… Chu Trăn xác thật thích nam tử, không thích nữ tử, bởi vậy mới ra sức khước từ, không chịu thành thân.


Chỉ là Chu Trăn thích là kiểu nam nhân thân hình cao lớn như thái tử vậy, để râu, nhìn vô cùng vĩ ngạn, hắn không giống vậy, hắn cảm thấy Tô Mặc Tu mặt trắng không râu kia lớn lên phá lệ mà hợp khẩu vị hắn.

Ngôn Cảnh Tắc tới thế giới này, kỳ thật đã nửa tháng.

Nguyên chủ một tháng trước bị Thừa Đức Đế răn dạy, bảo hắn đóng cửa ăn năn, hắn tâm tình hậm hực, lại không cẩn thận ăn sai đồ, bị tiêu chảy kéo chết.

Đương nhiên, hắn tới, cho nên trong mắt người khác xem ra, Ngũ hoàng tử hắn chính là ăn hư bụng kéo hai ngày, sau đó thì chuyện gì cũng không có, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.

Còn chuyện nguyên chủ hại thái tử…… Vậy thật không có.

Nhưng nguyên chủ đối với thái tử cũng không có hảo cảm gì.

Đương kim hoàng hậu đối với thái tử vô cùng tốt, có vài thời điểm thậm chí tốt vượt qua nguyên chủ, ngoài ra…… Thừa Đức Đế tuy rằng yêu thương nguyên chủ, nhưng ông càng coi trọng thái tử.

Nguyên chủ từ nhỏ đã ghen ghét thái tử.

Đương nhiên, bởi vì thái tử đối nguyên chủ không tồi, nguyên chủ tuy rằng ghen ghét, nhưng cảm tình với thái tử vẫn không tồi, thậm chí còn có điểm sùng bái.

Chỉ là…… Chờ tới tuổi dậy thì, nguyên chủ đột nhiên phát hiện, mình thích nam tử.

Càng đáng sợ chính là, hắn thích chính là loại như thái tử vậy.

Nguyên chủ cảm thấy bản thân mình có bệnh, hậm hực không vui, cả ngày âm u, cứ như vậy qua đã nhiều năm.

Rốt cuộc, nguyên chủ hai mươi tuổi, dọn ra ngoài cung.

Nam nhân ngoài cung rất nhiều, nguyên chủ vô cùng cao hứng, không thiếu được cả ngày đi ra ngoài, nhìn cái này nhìn cái kia một cái, lại trò chuyện với người hắn để mắt…… Kết quả cũng không biết sao lại thế này, phụ hoàng hắn thế mà lại hoài nghi hắn kết bè kết cánh.

Sau đó, phụ hoàng hắn càng năm lần bảy lượt mà tìm hắn, cảm thấy hắn yếu hại đại ca.

Đại ca nhân sinh hoàn mỹ như vậy, không có tật xấu như hắn, còn được cha mẹ sủng ái…… Hắn càng nghĩ càng giận, nổi lên tâm lý nghịch phản, cuối cùng thật sự dâng lên ý niệm muốn cùng đại ca đoạt ngôi vị hoàng đế.

Chỉ là không đợi hắn làm cái gì, hắn đã chết.

Trước khi chết, hắn còn đột nhiên tỉnh ngộ lại —— ngôi vị hoàng đế có ích lợi gì? Quan trọng nhất vẫn là thân thể!
Có được ngôi vị hoàng đế mà chết sớm, còn không bằng không làm hoàng đế sống được lâu!
Hắn lại là uống rượu lại là thu buồn thương xuân, thương tổn thân thể của mình, sớm chết đi thật sự quá mệt!
Cho nên yêu cầu của hắn chính là muốn sống lâu trăm tuổi.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy yêu cầu này muốn hoàn thành không khó, chỉ là hiện tại rõ ràng có người muốn hại hắn, làm hắn đấu lên với thái tử!
Hắn đối với việc tranh ngôi vị hoàng đế không có hứng thú, cũng không muốn cuốn vào vào, việc cấp bách chính là muốn người khác tin tưởng, hắn không muốn làm hoàng đế.

Hắn nói hắn thích nam nhân, chính là vì việc này!.

Truyện Bách Hợp
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn thoáng qua Tô Mặc Tu.

Hết chương 96..


Nhấn Mở Bình Luận