Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Đột nhiên bị cắt ngang, Tô Minh Châu hoảng hốt chọc muỗng vào quai hàm, che nửa bên mặt mà “ui da” một tiếng.

Vốn dĩ Cơ Thập Nhất chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, cuối cùng lại hoảng sợ trước biến cố này, “Sao thế? Đau lắm không?”

Tô Minh Châu đang định nói chuyện, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của cô thì tròng mắt xoay chuyển, đáng thương nhìn cô, nói mơ hồ không rõ chữ: “Đau.”

Dáng vẻ đáng thương này khiến trái tim Cơ Thập Nhất cũng nhăn nhúm lại, cô buông chiếc muỗng trong tay xuống, “Đi bệnh viện kiểm tra xem sao? Em đừng đụng vào.”

Nói Tô Minh Châu hài lòng nhất với kỹ năng nào, vậy đó chắc chắn là kỹ năng giả đau.

Trước đó là đau thật, còn bây giờ là giả vờ đau, từ mười tuổi đến năm mười tám tuổi, ước chừng đã giả đau được khoảng tám năm, hai năm đầu rất thành công, sau đó thì không có phản ứng gì nữa, dù sao thì cũng thay tim rồi.

Mà hiện giờ, anh cảm thấy tốt nhất mình nên đau đớn khắp cả người.

Thấy anh không nói lời nào, Cơ Thập Nhất nghĩ rằng quai hàm bị chọc thủng không thể nói chuyện, lại sợ nhiễm trùng, trực tiếp đứng dậy rồi kéo theo anh, “Đi bệnh viện với chị.”

Thuận tiện kéo luôn Tô Bảo đang ăn uống vui vẻ theo.

Tô Bảo: “Meo!”

Thấy mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng, Tô Minh Châu nhanh chóng hoàn hồn ngăn cản: “Không cần tới bệnh viện đâu!”

Đi bệnh viện chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?

Giọng nói này rất có lực, Cơ Thập Nhất nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau mới lạnh lùng mở miệng: “Có phải em lại giả vờ đúng không?”

Tô Minh Châu chớp mắt, tầm mắt đối diện Tô Bảo, cảm thấy mình như bị trào phúng.

Bầu không khí lập tức hạ xuống, thấy cô tức giận, Tô Minh Châu hơi luống cuống, kéo ngón tay thon gọn của cô, nhỏ giọng nói: “Em không cố ý, lần sau sẽ không…”

Cơ Thập Nhất không nói lời nào.

Tô Minh Châu càng cảm thấy khó chịu, anh sợ nhất là việc cô không để ý tới anh, trái tim co rút khó chịu, bĩu môi, không biết nói gì.

Thấy anh như vậy, Cơ Thập Nhất không khỏi thở dài, khẽ mở miệng: “Chị giận vì em luôn nói dối chị, chẳng lẽ em chưa từng nghe câu chuyện về con sói ư? Nếu có một ngày em thật sự xảy ra chuyện, mà chị lại coi đó là giả, vậy phải làm sao đây?”

Tô Minh Châu mím môi, ngẩng đầu nhìn cô với đôi mắt ướt át.

Đôi mắt màu lam hệt như vùng biển rộng lớn, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, cho dù cơn giận có lớn đến đâu thì cũng tiêu tan chẳng còn gì, Cơ Thập Nhất nói bằng giọng ấm áp: “Sau này không được như vậy, chị sẽ lo lắng.”

Nghe thấy lời này, Tô Minh Châu vốn đang buồn rầu trong lòng bỗng thấy vui mừng, lén lút cúi đầu nhếch miệng cười.

Tô Bảo nhìn thấy vẻ mặt này, kêu “meo” một tiếng.

Thấy anh thật sự không sao, Cơ Thập Nhất cũng yên tâm, chỉ là, vừa rồi cô thật sự hơi tức giận.



Mà ở bên kia.

Vừa bước vào nhà, pháp y đã không nhịn được mà nhíu mày, mùi này thật sự quá quen thuộc, nó khiến anh ấy có cảm giác không hề thoải mái.

So với cảnh sát, từ mùi hôi thối này, bọn họ có thể phán đoán đại khái được ngày tử vong, đặc biệt là bây giờ đang ở trong mùa hè, mức độ thối rữa sẽ càng nghiêm trọng hơn, khác với mùa đông không dậy mùi.

Mức độ thối rữa khác nhau, mùi hương tất nhiên cũng có sự khác biệt.

“Mức độ biến dạng quá kinh khủng.” Gần như ngay khi nhìn thấy ngăn tủ, pháp y đã không nhịn được mà mở miệng.

Anh ấy đã từng khám nghiệm đủ các loại xác chết, có người bị chặt thành vô số mảnh, có người bị đứt lìa tay chân, có người thiếu nội tạng, có người thối rữa đến độ không ra hình dáng gì, nhưng vặn vẹo tới mức này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Không thể thực hiện được đến mức độ này khi nạn nhân còn sống, cũng không thể thực hiện khi xác chết cứng ngắc, vậy nên anh ấy suy đoán đại khái, chỉ sợ nạn nhân vừa tử vong không bao lâu thì bị gấp lại.

Toàn bộ ngăn tủ chưa đầy một mét khối, nhưng từ trên xuống dưới đều vương vãi đầy vết máu, chẳng qua là đã khô cạn từ lâu rồi, chỉ còn lại vết tích tàn nhẫn.

Pháp y gọi trợ thủ tới đưa thi thể ra ngoài, đặt trên nền đất lát đá.

Liên Diệc nhìn thi thể dị dạng, hỏi: “Có thể đoán được bao nhiêu?”

“Bước đầu phỏng đoán khoảng một tuần, thực ra mức độ phân hủy không tệ, so với những thi thể không còn nhìn ra hình dạng con người thì khá hơn nhiều, có thể nhìn thấy, sau gáy cô ấy có dấu vết bị vật cùn đập vào, hiện tại vẫn chưa xác định được đó có phải vết thương trí mạng hay không.”

Pháp y xoay vòng, quan sát kỹ lưỡng, lại nói tiếp: “Từ sự biến dạng này, tôi thấy nó được tạo thành khi nạn nhân mới tử vong, thế nên mới để lại dấu vết.”

Anh ấy chỉ vào một số chỗ cọ xát với ngăn tủ, cẩn thận chọc chọc.

“Vì lý do mùa hè nóng nực, rất có thể đã phát sinh sự thay đổi, cụ thể thì vẫn phải khám nghiệm rồi mới nói tiếp được, cất cô ấy vào đi thôi.” Pháp y đứng dậy, không hề bị ảnh hưởng bởi mùi hương khó chịu này.

Chiếc túi đựng xác dài, sau khi đóng gói, thi thể chỉ chiếm một phần diện tích nhỏ, nhưng lại phình thành một cái bao thật lớn, khiến mọi người phải hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ nhanh chóng rời đi, mà nhóm người Liên Diệc phải ở lại nơi này tìm các manh mối liên quan.

Từ nãy đến giờ bà nội Dương Dương vẫn luôn im lặng, lúc này sắc mặt bà ta tái nhợt, còn dám nói gì nữa đâu, hận không thể biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Một mình bà giết Lý Tú Hồng?” Liên Diệc hỏi.

Bà nội Dương Dương vốn đang đờ đẫn, sắc mặt đột ngột biến đổi, vội vàng gật đầu: “Một mình tôi giết!”

Liên Diệc không tra hỏi nữa, nếu một người đã quyết tâm che giấu điều gì, hiện giờ anh ta có tra hỏi cũng không hỏi ra được gì, chỉ đơn giản là thay đổi câu hỏi: “Bà giết Lý Tú Hồng bằng cách nào?”

Bà nội Dương Dương ngậm miệng không nói.

Vương Hạo ôm Dương Dương ngồi trong góc, kể từ lúc bước vào căn nhà này, anh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, đặc biệt là khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, trái tim bị dọa đến nỗi mỗi ngừng đập.

Anh nhìn Dương Dương đang bị mình che lỗ tai, vội ôm lấy cậu bé, sau khi xác định cậu bé không nhìn thấy hình ảnh khủng b0 kia thì anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh thật sự không ngờ mình sẽ gặp phải loại chuyện này.

Trước đó, khi mẹ anh nói mẹ của Dương Dương đã bỏ trốn, anh cảm thấy có khả năng rất cao, bị chồng bạo hành, mẹ chồng chán ghét, ai mà không muốn thoát khỏi cuộc sống này đâu, nhưng anh tuyệt đối không ngờ sự thật lại như thế này.

Thân là mẹ chồng mà lại đi giết con dâu của mình? Nhất là khi lý do bởi vì mấy chuyện vặt vãnh?

Anh cảm giác toàn bộ thế giới quan của mình đang bị bóp nghẹt lại.

Vì chuyện này nên Dương Dương mới mơ thấy ác mộng sao?

Vương Hạo không khỏi nhìn về phía Dương Dương, phát hiện thằng bé đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, không chút phản ứng, trống rỗng tột cùng, anh có phần lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, không khỏi trào dâng nỗi xót xa.

Còn nhỏ đã gặp phải chuyện như vậy, sau này biết phải làm sao đây, bà nội Dương Dương chắc chắn sẽ phải ngồi tù vì tội giết người, không biết bố của Dương Dương có làm gì hay không nữa.

Cho dù không làm gì thì cũng không thể yên tâm được, dù sao thì ai biết được người say rượu sẽ làm ra chuyện gì đâu. Dương Dương còn nhỏ thế này, nếu cứ sống với người đó, chắc chắn sẽ để lại bóng ma, nói không chừng sẽ phát triển thành thứ gì đó trong tương lai.



Bà ta giết Lý Tú Hồng bằng cách nào ư?

Đối mặt với vấn đề này, bà nội Dương Dương vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm đó.

Bà ta đưa Dương Dương đến đây sống gần một tháng, khó chịu nhất là làm gì thì con dâu Lý Tú Hồng cũng bắt bẻ, hơn nữa, cô ấy còn muốn xen vào việc con trai bà ta uống rượu.

Chai lọ trên bàn không biết dùng để làm gì, bà ta không cẩn thận làm vỡ một chai thì bị con dâu mắng mỏ, còn bắt bà ta phải đền năm trăm tệ, thần kinh mới bỏ ra năm trăm tệ chỉ để mua một cái chai lớn bằng bàn tay như vậy.

Ngày hôm đó, bà nội Dương Dương đưa cậu bé đến công viên giải trí, kết quả là, khi trời gần tối, bà ta nhìn thấy Lý Tú Hồng đi cùng một người đàn ông vào tiểu khu, bà ta để Dương Dương chơi đùa vui vẻ ở đó, còn mình thì bám theo con dâu.

Rõ ràng hai người không chỉ quen biết ngày một ngày hai, nói cười vui vẻ như vậy thật sự rất đáng nghi, chưa kể đến người đàn ông kia còn đưa cho cô ấy một thứ, không biết là thứ đồ vật đáng xấu hổ gì nữa.

Cuối cùng, khi đến trước tòa nhà hai người cũng tách nhau ra, dù vậy, dáng vẻ nói nói cười cười của hai người vẫn khiến bà ta nghi ngờ không thôi.

Thấy Lý Tú Hồng có tâm trạng tốt, bà ta khó chịu tiến lên chất vấn, kết quả là Lý Tú Hồng còn dám tranh cãi với bà ta, đây là thái độ một người con dâu nên có hay sao?

Hai người tranh cãi mấy tiếng đồng hồ, trời cũng tối rồi.

Bị nói suốt mất tiếng, cho dù là tượng đất cũng sẽ không chịu nổi.

Lý Tú Hồng rất ghét bà mẹ chồng này, thật sự không nhịn được nữa, bèn nói: “Con chỉ nói chuyện với đồng nghiệp thôi, có phải mẹ có vấn đề gì không, chẳng lẽ sau này con không thể nói chuyện với người khác?”

“Cô làm gì mà phải nói nói cười cười với một người đàn ông, có phải định quyến rũ người ta, muốn bỏ trốn với người ta đúng không?”

Lời này vừa nói ra, quả thực đã chọc giận Lý Tú Hồng, “Đúng vậy đó, con trai của bà kém cỏi như vậy còn không cho tôi tìm người khác ư? Một bà già lẩm cà lẩm cẩm mà suốt ngày quản đông quản tây, những thứ mà bà đang dùng cũng là tôi bỏ tiền ra mua đấy! Nếu không phải vì Dương Dương thic tôi đã ly hôn với anh ta từ lâu rồi!”

Chữ “ly hôn” vừa ra khỏi miệng, bà nội Dương Dương lập tức trừng lớn hai mắt.

Không thể ly hôn, cho dù muốn ly hôn cũng phải do con trai bà ta vứt bỏ cô ấy, nếu việc ly hôn truyền ra ngoài, cả gia đình này sẽ không thể ngẩng đầu lên mà làm người, không được, không thể để cô ấy ly hôn.

Bà ta còn muốn nói gì đó để phản bác, đúng lúc này, cửa phòng bị bố Dương Dương từ bên ngoài đẩy ra.

Theo sau đó, anh ta lê lết cơ thể bước vào, một mùi rượu nồng nặc ập tới trước mặt, cả gương mặt đỏ như mông khỉ, đôi mắt nhỏ xíu híp lại, nhìn hai người.

Bà nội Dương Dương chạy vội tới đỡ, kể lể: “Con trai, con nhìn xem con lấy vợ kiểu gì đây này, nó dám cãi lời mẹ đây này! Còn muốn ly hôn với con nữa cơ!”

Mặc dù thần trí của bố Dương Dương không tỉnh táo gì cho cam, nhưng nghe thấy lời này, hắn ta vẫn ngẩng đầu theo phản xạ, quát: “Ly hôn? Nằm mơ đi! Cô dám nói đến chuyện ly hôn ư!”

Nghe vậy, Lý Tú Hồng tức đến bật cười, “Anh cả ngày uống rượu bài bạc, bao nhiêu chi phí trong nhà đều dùng tiền của tôi để chống đỡ, với dáng vẻ này của anh mà còn mong chờ tôi hòa thuận với anh, anh đang nằm mơ à?”

Cô ấy hận nhất là việc hắn ta uống rượu xong lại giở thói đánh người, mặc dù không bị Dương Dương nhìn thấy, nhưng cô ấy vẫn luôn lo lắng, cứ nghĩ đợi Dương Dương lớn hơn một chút sẽ ly hôn, hiện giờ cô ấy lại muốn thực hiện điều đó sớm hơn.

Bị mắng như vậy, bố Dương Dương đột nhiên nổi giận, trực tiếp đẩy bà nội Dương Dương ra.

Bà nội Dương Dương biết con trai mình lại muốn dạy dỗ vợ, bà ta hài lòng đi vào phòng bếp, chuẩn bị đồ giải rượu.

Đứa con dâu không biết tốt xấu này phải đánh thì mới biết sai, một người phụ nữ lại dám nhắc tới việc ly hôn, cũng không nghĩ xem mình trông như thế nào nữa, nếu không có con trai của bà ta, không biết cô ta phải gả cho loại người rách nát nào đâu.

Mải mê suy nghĩ, bên ngoài truyền tới một tiếng “rầm”, bà ta cũng không để tâm gì, dù sao thì trước kia động tĩnh còn lớn hơn thế này nhiều.

“A ——” Tiếng thét chói tai của Lý Tú Hồng vang lên.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, bà nội Dương Dương mỉm cười, cơn giận dữ khi nãy con dâu già mồm cũng tan biến đi khá nhiều.

Theo tiếng động, âm thanh dần đi xa, cuối cùng bà ta cũng bưng đồ ra ngoài, phát hiện cửa nhà mở toang, người thì không thấy đâu, hình như bà ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài cầu thang.

Vì tòa nhà này không có đồ gì mới, lại cũ kỹ, thế nên chỉ có hai, ba nhà sinh sống, hơn nữa, cả mấy nhà đấy đều là người già, bà ta từng gặp rồi, một là đến nhà con cái, hai là lỗ tai bị điếc.

Bởi vậy bà ta chẳng hề lo lắng gì, ung dung ngồi trong nhà chờ đợi.

————

- -----oOo------
Nhấn Mở Bình Luận