Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor

Nam Vô Tâm sau đó kể cho Mạn Thiên nghe về câu truyện của oán hồn Lưu Thanh cũng như về mảnh đất bị vong ám này.

Mạn Thiên nghe xong cảm thấy tội nghiệp cho Lưu Thanh nhưng càng căm ghét và ghê tởm hơn là về tên thiếu gia Florentino.

Từ trước Mạn Thiên đã sớm đoán tên Florentino này không phải hạng người tốt lành gì, ai ai cũng biết hắn ăn không ngồi rồi, tham tiền háo sắc và là một tên phá gia chi tử đích thực

Nhưng Mạn Thiên không ngờ rằng con người của Florentino lại dơ bẩn và xấu xa đến mức độ như vậy, quay sang Nam Vô Tâm nói: "May là ta trước đây không tham gia vũ hội của hắn ta, cũng không giao du với tên đó, nếu không cứ nghĩ đến lại thấy ghê tởm!"

Nam Vô Tâm gật đầu đồng ý, từ việc này hắn lại có thêm được một kết luận nữa đó chính là tiểu sử của các anh hùng trong Liên Quân chưa chắc đã kể hết về họ, như Florentino, con người dơ bẩn độc ác của hắn không được thêm vào cốt truyện, mọi người khi đó chỉ biết hắn là một công tử phong lưu cùng với một tay kiếm hào hoa!

Nhớ đến điều gì đó, Nam Vô Tâm thú vị lẩm bẩm: "Không biết nữ Bá Tước Astrid khi biết con người thật của Florentino sẽ có biểu cảm gì đây?"

Trong cốt truyện, Astrid và Florentino có một đoạn liên quan, khi đó Astrid cùng với binh lính của Gia tộc Hoa Hồng nhà mình đang hộ tống một xe chở hàng, không may tai ngộ cướp bóc.

Astrid khi đó chưa trưởng thành được như bây giờ, nàng không chống đỡ nổi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Florentino xuất hiện và thể hiện ra kiếm thuật phi phàm tiêu diệt lũ cướp, thành công lấy được thiện cảm trong lòng Astrid.

Từ đó mà Astrid ngưỡng mộ kiếm thuật của hắn, lấy Florentino làm hình tượng mà phấn đấu. Nhưng bây giờ xem ra câu chuyện không có đơn giản như vậy, Nam Vô Tâm thắc mắc vì sao gia tộc Floren và gia tộc Hoa Hồng luôn không có thiện cảm với nhau lại giúp đỡ nhau như vậy.

Vì sao Florentino lại có mặt kịp thời cứu giúp Astrid như vậy, mọi chuyện dường như đang có một bàn tay vô hình sắp đặt.

Mạn Thiên thấy hắn lẩm bẩm gì đó hiếu kì hỏi: "Đệ nói gì vậy?" Nam Vô Tâm lắc đầu cười nói: "Không có gì, chỉ là đang nói chuyện với Lưu Thanh tiểu thư thôi!"

"Lưu Thanh tiểu thư, cô ấy đâu?" Mạn Thiên hiếu kì hỏi, nàng không có Vũ Trụ Chi Nhãn như Nam Vô Tâm, không thể nhìn thấy được Lưu Thanh mà chỉ cảm nhận được một đợt không khí lạnh lẽo xung quanh mình.

Nam Vô Tâm chỉ vào trước mặt không khí, Mạn Thiên dơ tay ra như muốn vuốt ve gì đó, an ủi nói: "Lưu Thanh muội đừng buồn, ta sẽ trả thù cho muội, sẽ đem tội ác của tên khốn đó ra ánh sáng trả lại trong sạch cho muội!"

Lưu Thanh tuy không thể chạm vào Mạn Thiên nhưng nàng lại nghe thấy lời Mạn Thiên nói, nàng muốn biểu thị cảm ơn nhưng khi nói thành lời chỉ giống tiếng kêu vang vảng ghê rợn trong không khí, đành phải quay sang Nam Vô Tâm tìm trợ giúp.

Nam Vô Tâm thấy thế quay sang nói với Mạn Thiên: "Lưu Thanh tiểu thư muốn cảm ơn tỷ."

Mạn Thiên nghe thế lại tiếp vục xoa xoa trong không khí nói: "Lưu Thanh muội thật ngoan, vậy có thể cho ta và đệ ấy sử dụng khu đất này chứ?"

Lưu Thanh nhìn Nam Vô Tâm liên tục gật đầu, nàng biểu thị đồng ý, Lưu Thanh hiện tại đã hoàn toàn không còn ác niệm trong linh hồn, tính tình của nàng là vô cùng lương thiện, cho nên không còn muốn ám hại khu đất này nữa.

Nam Vô Tâm đặt tay lên vai của Lưu Thanh, nhưng lại sượt qua vì nàng là thể linh hồn, không chạm vào được nên chỉ có thể nói: "Lưu Thanh tiểu thư, chúng ta sẽ giúp cô báo thù tên Florentino đó, đến lúc đó cô muốn ta tịnh hóa cho cô hay không thì tùy cô!"

Lưu Thanh nghe vậy vô cùng cảm động, hai người trước mặt tuy không có quan hệ gì với nàng nhưng lại vô cùng tử tế và tốt bụng với bản thân, nàng lại quỳ xuống trước mặt hai người nói: "Cảm ơn ân nhân, nhưng Lưu Thanh hiện tại không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể trong thời gian này giúp ân nhân trông coi khu đất này!"

Nam Vô Tâm gật đầu, thêm một cái linh hồn Kim Cương I cấp thủ vệ lãnh địa lúc không có nhà cũng không tệ.

Lưu Thanh sau đó cũng biến mất, nàng có thể tùy thời hiện hồn trở lại, chỉ là không muốn làm phiền Nam Vô Tâm khi lúc nào cũng bắt hắn nhìn một cái vong hồn trong nhà.

Nam Vô Tâm quay sang nhìn Mạn Thiên cười nói: "Ha ha, Thiên tỷ thấy sao, chỉ với 24000 vàng đã mua được khu đất này, không tệ chứ?"

Mạn Thiên nhìn Nam Vô Tâm nể phục gật đầu nói: "Đúng vậy, lần này đệ kiếm lời rồi, tiếp theo bây giờ sẽ là xây dựng lãnh địa chứ, việc này ta nghĩ cũng phải mất một đoạn thời gian!"

Hắn cười cười lắc đầu nói: "Không cần lâu như vậy, một cái phẩy tay là xong!"

Mạn Thiên không tin nói: "Đệ nói phét cũng vừa thôi chứ, như biệt thự kia của tỷ được xây dựng bởi đội kiến trúc sư đại tài nhưng nhanh lắm cũng phải hơn 2 tháng mới xong!"

Nam Vô Tâm nhìn Mạn Thiên thần bí nói: "Nói ta làm được thì sao, Thiên tỷ hôn ta một cái nhé!"

Mạn Thiên không tin hắn làm được, quả quyết nói: "Nếu đệ làm được, đừng nói là hôn, đệ muốn làm gì ta cũng được!"

Muốn làm gì cũng được, câu này vào tai khiến Nam Vô Tâm lập tức hưng phấn, xác nhận lại nói: "Muốn làm gì cũng được ư, Thiên tỷ không được nuốt lời đấy!"

Mạn Thiên có chút hối hận rồi, nàng biết tên này vô cùng thần bí, lắm chiêu nhiều trò nhưng lời đã nói ra không thể thu lại, gật đầu xác nhận nói: "Tất nhiên, là muốn làm..làm gì cũng được!"

Nam Vô Tâm lập tức nghiêm túc, hắn bay bên trong không trung sau đó thi triển Diệt Vực, không phải để đánh nhau mà chỉ để che khu đất khỏi tầm mắt từ bên ngoài.

Cho nên bên trong lĩnh vực bao trùm Mạn Thiên không bị ảnh hưởng gì cả, nếu không với Cao Thủ sơ kì cảnh giới của hai người, Mạn Thiên chắc chắn bị tổn thương không nhẹ.

Người bên ngoài khu đất không thể nhìn thấy gì vào bên trong, Nam Vô Tâm từ trong túi áo lấy ra Vô Hạn Thứ Nguyên Châu, lúc này không có ai bên trong cả, Butterfly và Violet cũng không nhàn rỗi, các nàng là người của hội lính đánh thuê nên phải đi làm, Hi Vân và Nam Dạ Nguyệt thì ở lại học viện Ma Pháp tu luyện.

Nam Vô Tâm phóng Vô Hạn Thứ Nguyên Châu ra trung tâm khu đất, trong đầu bắt đầu tưởng tượng hình dáng một tòa lâu đầu nguy nga, hắn đã có ý tưởng cho mình sẵn từ trước.

"Biến!" Nam Vô Tâm hô một tiếng, sau đó Vô Hạn Thứ Nguyên Châu phát sáng lên rồi hóa thành một tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy bao trùm toàn bộ khu đất rộng lớn!

Mạn Thiên đã không còn tin vào mắt mình, không còn tin vào hiện thực.

Khu đất trống bằng phẳng vừa mới khi nãy mà giờ đã tọa lạc một tòa lâu đài rộng lớn bên trên, Mạn Thiên cố trấn tĩnh và dụi mắt liên tục nhưng làm bao nhiêu lần thì tòa lâu đài vẫn còn ở đó.

Nam Vô Tâm hạ xuống bên cạnh Mạn Thiên, đắc ý cười nói: "Thiên tỷ, nhà của ta trông thế nào?"

Mạn Thiên đơ cả người luôn rồi, phải mất một lúc nàng mới bình tĩnh lại, chấp nhận hiện thực rằng có một tòa lâu đài trước mặt mình, khó tin nhìn sang lắp bắp nói: "Là đệ làm sao, sao có thể..."

Nam Vô Tâm đến gần nàng, đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Mạn Thiên vào người mình, một tay nâng cằm nàng lên nói: "Đương nhiên là ta làm, trên đời này không có chuyện nào làm khó được ta!"

Mạn Thiên nhìn Nam Vô Tâm gương mặt đẹp trai, trên người tỏa ra một cỗ khí chất khó nói hết bằng lời lập tức mê mẩn, những thứ mà hắn làm được không thể diễn tả bằng lời, thậm chí đến nàng là người có kiến thực uyên bác còn thấy khó tin.

Nàng không kìm được mà nhón chân lên hôn Nam Vô Tâm, điều này làm hắn bất ngờ, tách nhau ra Nam Vô Tâm cười nói: "Cái này là Thiên tỷ chủ động nên không tính đâu nhé!"

Mạn Thiên ngượng ngùng nói: "Biết rồi, người ta không chạy mất đâu mà lo."

Nam Vô Tâm quay sang nhìn kiệt tác của mình, tòa lâu đài ba tầng rộng lớn, tầng một gồm một sảnh chính rộng lớn để tiếp khách các phòng nhỏ khác như phòng bếp, phòng ăn...

Tầng hai thì là một dãy nhiều phòng khác nhau, nhưng đặc biệt chính là mỗi phòng trên đó lại là một cái tên được gắn trước cửa, đây chính là các phòng của phu nhân gia chủ, gia chủ ở đây đương nhiên chính là hắn rồi.

Tầng ba thì Nam Vô Tâm tạm thời chưa nghĩ ra nên làm gì, nên vẫn để trống, hắn có thể tùy thời chỉnh sửa bằng Vô Hạn Thứ Nguyên Châu.

Nam Vô Tâm hai tay vẫn ôm cơ thể nóng bóng của Mạn Thiên cười nói: "Thiên tỷ thấy nhà sau này của chúng ta thế nào?"

Mạn Thiên hờn dỗi nói: "Nhà nào của ta, ta vẫn còn là đại tiểu thư Mạn gia!" Nhưng trong ánh mắt của nàng vẫn là vẻ si mê, trong đầu tưởng tượng sau này mình chính là vợ của hắn, gia chủ phu nhân của gia tộc hùng mạnh này.

...

Bước đầu xây dựng lãnh địa đã xong, Nam Vô Tâm quyết định sẽ làm bước tiếp theo đó chính là trở thành một gia tộc chính thức, để làm được việc này hắn phải đến ủy ban chấp pháp của thành Tường Vi và đăng kí trở thành một gia tộc dưới cờ của Vương Quốc Romain!

Tiến đến ủy ban thành, Nam Vô Tâm tiến vào quầy tiếp tân, nói với một nhân viên ở đó: "Xin chào tiểu thư xinh đẹp!"

Nữ nhân viên ngước mặt lên, một thiếu niên đẹp trai lịch sử đập vào mắt nàng, mặt đỏ tim đập nhanh nói: "Xin chào công tử, ta có thể giúp gì cho ngài ạ?"

Nam Vô Tâm lập tức cảm thấy bên hông nhói đau, nguyên lai là đứng sau Mạn Thiên lấy tay nhéo hắn một cái, ánh mắt trừng trừng như muốn bảo hắn rằng đến đây là để làm việc, không phải để tán gái.

Nam Vô Tâm ho khan một cái rồi nói: "Khụ, phiền tiểu thư đây cho thể giúp ta đăng kí quyền sở hữu gia tộc!"

Người nhân viên kia hiếu kì: "Quyền sở hữu gia tộc? Ai, là ngài sao?" Sở dĩ nàng hỏi vậy là vì trông thiếu niên trước mặt này quá trẻ, thường thì gia chủ của các gia tộc đều là lão trung niên, chưa thấy ai trẻ như vậy đăng kí làm gia tộc.

Nam Vô Tâm thản nhiên nói: "Đúng, là ta, sao vậy? Có quy định về độ tuổi khi đăng kí gia tộc sao?"

Nữ nhân viên lắc đầu nói: "Không..không có ạ!" Nam Vô Tâm gật đầu nói: "Vậy mời tiểu thư làm theo quy trình đi!"

Nữ nhân viên gật đầu, sau đó lấy lại vẻ nghiêm túc trong công việc nói: "Vậy tên của ngài là gì ạ!"

Nam Vô Tâm lúc này đang lấy thân phận Ayatte của học viện Ma Pháp nên nói: "Ayatte."

"Vậy ngài muốn đăng kí gia tộc hạng gì?" Nữ nhân viên tiếp tục hỏi.

"Sơ cấp gia tộc!" Nam Vô Tâm nói.

Nữ nhân viên nói tiếp: "Ngài muốn đăng kí gia tộc tên là gì ạ?"

Nam Vô Tâm trầm ngâm một lúc lâu, nhớ đến mình có nhiều lão bà ai cũng xinh đẹp như hoa, sau này lại sẽ vào sống chung một nhà, hắn cười nói: "Gia tộc Bách Hoa đi!"

Nữ nhân viên cảm thấy kì quái, còn Mạn Thiên thì khó hiểu nhưng nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của nó, trong tâm lại một hồi ngọt ngào.

Nữ nhân viên sau đó thu thập thêm một số thông tin cần thiết của hắn, làm xong nàng nói:

"Tốt, vậy ngài mai chúng tôi sẽ đến khu vực lãnh địa đã đăng kí của ngài để tiến hành thị sát, nếu cảm thấy đủ điều kiện sẽ phát cho ngài huy hiệu gia tộc chính thức!"

Nhấn Mở Bình Luận