Gia tộc Bách Hoa,
Nhìn Mạn Thiên cùng Bình Minh Dung đều không cho mình sắc mặt tốt, ăn xong bữa cơm vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên tầng 2, Nam Vô Tâm chép miệng thở dài.
Liếc mắt nhìn về phía xung quanh lãnh địa, nơi mà hắn cảm nhận được nhiều đạo khí tức đang dòm ngó, Nam Vô Tâm âm điệu lãnh lẽo nói ra:
“Nhìn cũng lâu đủ rồi, đến lúc chết!”
Hắn biến mất tại chỗ, đồng thời hoá thành một đạo tàn ảnh về phía vắng vẻ bên ngoài lãnh địa mà phóng đi.
...
Cùng lúc đó, đang có mấy tên hắc y nhân đang đứng từ bên ngoài lãnh địa gia tộc Bách Hoa ánh mắt dòm ngó vào bên trong.
Đám này có khoảng chừng hơn 10 tên, không những vậy trên người khí tức đã đạt đến Đại Cao Thủ cảnh giới, trong đó chủ yếu vẫn là sơ kì đến trung kì, một tên đầu lĩnh đạt đến Đại Cao Thủ hậu kì.
Hương Ưng chính là thủ lĩnh của đám này, hắn là một trong những người được gia tộc Floren nhận nuôi từ nhỏ, sau này lớn lên làm sát thủ chuyên diệt trừ những kẻ thù trong tối của gia tộc Floren, độ trung thành đã đạt đến mức độ tuyệt đối.
Hương Ưng ánh mắt chưa hề rời khỏi toà lâu đài nguy nga tráng lệ của gia tộc Bách Hoa, hắn được lệnh phải cẩn thận theo dõi, mỗi khi có ai ra vào phải đặc biệt chú ý, nhất là một thiếu niên trẻ với dung mạo tuấn lãng, Hương Ưng được lệnh của thiếu gia trong gia tộc phải giết được thiếu niên kia ngay khi thời cơ thích hợp.
Điều làm hắn nghi hoặc nhất chính là, toà lâu đài phía trước mặt này tuy hùng vĩ tráng lệ nhưng thoạt nhìn chỉ được xây bằng chất liệu bình thường, bên ngoài càng không có đại trận phòng hộ, nhưng mỗi lần hắn muốn dùng thần thức thăm dò vào bên trong thì ngay lập tức bị ngăn trở.
Điều này là tất nhiên rồi, toà lâu đài này chính là do Nam Vô Tâm dùng Vô Hạn Thứ Nguyên Châu diễn hoá mà thành, không những vậy còn không làm mất đi công năng vốn có của món pháp bảo này.
Đừng quên Vô Hạn Thứ Nguyên Châu đã được Nam Vô Tâm nâng cấp lên thành Cực cấp trang bị, làm cho nó có thể ngăn chặn thần thức lên đến Chí Tôn cảnh giới.
Mấy tên sát thủ này mới chỉ là Đại Cao Thủ, muốn nhìn xem tường nhà dày bao nhiêu còn khó nói gì đến việc thăm dò vào bên trong.
Trở lại với Hương Ưng, hắn đang chăm chú quan sát lối cổng chính của lãnh địa, không thể thăm dò bên trong nên đây đã là phương án tốt nhất.
Chợt, Hương Ưng cùng đám đồng bọn thấy từ trong lãnh địa gia tộc một đạo quang ảnh phóng ra, tốc độ không nhanh lắm và phương hướng tiến về khu vực rừng rậm trống vắng.
Mấy tên cấp dưới chưa dám hành động, vẫn đang đợi quyết định của Hương Ưng:
“Lão đại, chúng ta làm gì?”
“Có cần đuổi theo không?”
“...”
Hương Ưng giật mình, cảnh giới của hắn cao hơn đám thuộc hạ cho nên có thể nhìn rõ thân ảnh bên trong đạo quang ảnh kia.
“Là hắn, là thiếu niên mà thiếu gia muốn tiêu diệt!” Hương Ưng trên miệng nở một nụ cười lạnh lẽo nói.
“Đuổi theo hắn!” Vứt lại một câu, cả thân hình của Hương Ưng cũng hoá thành một đạo quang ảnh theo lối của thiếu niên mà đuổi đi.
Đám thuộc hạ cấp tộc đuổi theo, tốc độ của thiếu niên kia cũng không nhanh, chẳng mấy chốc mà đã thấy được hình dáng của hắn.
Hương Ưng trong lúc đuổi theo còn không ngừng mở miệng cười châm chọc:
“Ha ha, thằng ngu, không ngờ mày lại tự đi ra tìm chết, làm ông đây đỡ phải tốn công tốn sức.”
Thiếu niên vẫn giữ tốc độ vừa phải mà phóng đi, không thèm để ý đến tên kia lải nhải, một đường về phía khu rừng vắng vẻ mà phi đến.
Hương Ưng tức giận, tên này vậy mà dám không chú ý đến hắn, trầm giọng quát:
“Tiểu tử, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi mau đứng lại quỳ xuống dập đầu, tuy không thể tha cho ngươi tội chết nhưng ông đây sẽ cho người toàn thây.”
Nam Vô Tâm trầm mặc, mẹ nó, sát thủ gì mà nói nhiều vậy, hắn tiếp tục mặc kệ không quan tâm, dù sao cũng là mấy tên sắp chết, cho bọn chúng nói thêm vào câu cũng không sao, Nam Vô Tâm hắn thế nhưng là người nổi tiếng hào phóng lương thiện.
Hương Ưng lần này thật sự giận điên người, tức tối nhìn Nam Vô Tâm mắng lớn:
“Thằng nhãi con, hôm nay mày chết không yên lành.”
Nói rồi điên cuồng vận sức dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Nam Vô Tâm, nhưng càng đuổi, Hương Ưng càng phát hiện vậy mà tiểu tử này bằng một cách vô lí nào đó vẫn luôi cách xa hắn một khoảng không đổi, giống như ngay tại trước mặt mà như xa tận chân trời.
Hương Ưng đến bây giờ mới cảm thấy không ổn, tiểu tử này đột nhiên vì sao chạy ra ngoài, vì sao đối mặt với bọn hắn mà không tỏ ra sợ hãi, vì sao lại luôn tránh thoát được một đám Đại Cao Thủ như bọn hắn truy đuổi, Hương Ưng nghĩ thế, nhìn đến bóng lưng của thiếu niên kia càng thêm phần e ngại.
Nhưng hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, bởi vì chẳng mấy chốc đám người đuổi bắt nhau đã đến khu rừng vắng vẻ.
Đến đây, Nam Vô Tâm rốt cục dừng lại, kéo theo là đám người Hương Ưng cũng dừng theo, nhưng lần này Hương Ưng không còn ngông nghênh phách lối nữa mà dùng ánh mắt dè chừng cẩn thận nhìn Nam Vô Tâm, chỗ đứng vẫn bảo trụ một khoảng cách với hắn.
Che dấu nội tâm thấp thỏm của mình, Hương Ưng trầm giọng đối với Nam Vô Tâm nói:
“Tiểu tử, sao không chạy nữa đi, chấp nhận chịu chết rồi sao?”
Nam Vô Tâm không trả lời hắn, từ từ quay người lại, lộ ra ánh mắt âm tàn đối với đám người nói:
“Nói ra kẻ đứng sau, cho các ngươi toàn thây!”
“Thằng nhãi cuồng vọng!” Hương Ưng tức giận quát, hắn không thể tin nổi một tên chỉ mới Cao Thủ cảnh giới dám nói ra lời ngông cuồng đến thế.
Cho dù là Hương Ưng hắn đứng trước hơn mười tên Đại Cao Thủ cảnh giới như thế này cũng không có tự tin chiến thắng chứ đừng nói đến thiếu niên trẻ như Nam Vô Tâm.
“Vậy là người tuyển chọn cái chết, vẫn không chịu nói?” Nam Vô Tâm đã rút ra Ma Kiếm, sát khí lạnh tanh tràn ngập mà ra làm cho đám người Hương Ưng ướt đẫm mồ hôi, không tự chủ mà lui về sau vài bước, ánh mắt sợ hãi xen lẫn e dè đối với Nam Vô Tâm.
Hương Ưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhớ ra bọn hắn mới là người đi săn, còn thiếu niên kia chỉ là con mồi, hắn hít sâu một hơi đối với đám người phía sau nói: “Các ngươi lên cho ta, không được khinh địch, tiểu tử này có phần cổ quái, nhưng hắn chỉ có một người, chúng ta đông hơn, không phải sợ!”
“Vâng, lão đại.”
“....”
Nhìn hơn mười tên cũng là hơn mười đầu sinh mệnh đang hằm hằm sát khí lao về phía mình, Nam Vô Tâm thở dài một hơi, hắn nhận ra càng ngày, hắn càng quen thuộc với việc giết người, số sinh mạng chết dưới tay hắn đã đến con số hàng ngàn.
“Là các ngươi tự chuốc lấy.” Mặc niệm một câu, Nam Vô Tân vác theo Ma Kiếm bắt đầu chém giết.
Chiến Tướng cảnh giới còn suýt chết dưới tay hắn, mấy tên Đại Cao Thủ này chẳng lẽ hắn còn không ứng phó nổi sao?
...
Cũng tại lúc này, một ánh mắt khác cũng đang chăm chú quan sát khung cảnh Nam Vô Tâm huyết ngược đám người bên dưới.
Đó là một nữ tử có dung mạo bình phàm, mái tóc đỏ rực được buộc gọn, mặc trên thân quần áo vải thô sơ kín đáo.
Dù vậy, với con ngươi trong trẻo có thần cùng với khí chất anh tư cao quý toát ra từ người nữ tử, không khó để nhận ra nàng có thân phận không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đối với việc này Astrid cũng không có cách nào, dù sao dung mạo hay dáng người còn giấu được, chứ con về khí chất đã tạo thành từ bao nhiêu năm trên người nàng muốn giấu cũng khó.
Nữ tử này chính là Astrid dịch dung mà thành, với cảnh giới như nàng điều này vô cùng đơn giản.
Nàng có mặt tại đây cũng chỉ do nhất thời nông nổi, không kìm lòng được mà muốn đi xem thiếu niên trong miệng đồ nhi rốt cuộc thần thánh đến mức nào mà để tiểu Vũ của nàng chấp nhận chung một chồng với một đám nữ nhân khác.
Khi nãy phát giác thân ảnh của Nam Vô Tâm từ trong lâu đài đi ra, nàng liền đuổi theo, sau đó mới phát hiện hắn đang bị truy sát và dẫn đến cảnh tượng trước mặt.
Astrid hơi lo lắng nhìn thiếu niên đang chuẩn bị đối mặt với hơn 10 người bên dưới, chép miệng nói: “Tên này không phải trêu chọc cừu nhân ở đâu chứ, để người ta đến tận nhà ám sát, haiz, may cho ngươi có ta ở đây, không thể để cho đồ nhi của mình trở thành goá phụ rồi...”
Nhưng cảnh diễn ra tiếp theo lại làm cho Astrid nàng há hốc mồm, chỉ thấy Nam Vô Tâm vác lên Ma Kiếm, một đường tiến đến bộc phát ra khiếp người sức mạnh liên tục đánh lui hơn 10 tên sát thủ, đi đến đâu máu tươi tràn ra lúc đó, đâu có bộ dáng bị chèn ép mà ngược lại còn áp đảo đám người hơn hắn một đại cảnh giới.
Astrid kinh ngạc nhìn Nam Vô Tâm một lúc, sau đó trên miệng nở ra nụ cười vui vẻ nói: “Phải thế chứ, nam nhân của ta.. đồ nhi ta chút ít bản lĩnh này vẫn phải có.”
Nữ Bá Tước không hiểu trong đầu nghĩ gì, nói năng hơi lộn xộn, không phát giác ra nụ cười của mình dần trở nên bệnh trạng cùng với lá hai gò má mịn màng đang chuyển sang màu hồng nhạt.
Không cần lo lắng cho an toàn của tiểu nam nhân, ặc, là nam nhân của đồ nhi, Astrid đầu óc bắt đầu suy tư lên, suy nghĩ xem làm sao và như thế nào tiếp cận hắn.
Nàng không muốn dùng thân phận thật sự của mình gặp hắn, dù sao, sư phụ với nam nhân của đồ nhi, cái này vẫn tương đối là kì quặc, nhưng mà đột nhiên cảm giác hơi kích thích là sao, Astrid hơi có điểm đỏ mặt nghĩ đến.
Đột nhiên nàng phát giác ra trong khu rừng còn có một tên toàn thân hắc y khác, không cùng đồng bọn với đám người, hành động lại còn có chút mờ ám.
Astrid trên miệng nở ra một nụ cười tinh ranh, trong đầu hiện ra một kế hoạch hoàn mỹ...