Nam Vô Tâm đương nhiên không biết bên ngoài kia Nữ Bá Tước đang không ngừng quan sát nhất cử nhất động của hắn, lại càng không biết lão xử nữ này đang muốn bày ra âm mưu gì đó đối với mình...
Gọn gàng tiêu diệt xong hơn mười tên sát thủ, dù cho bọn chúng có là Đại Cao Thủ cảnh giới nhưng đứng trước mặt Nam Vô Tâm vẫn là như thế yếu ớt, không có sức chống cự.
Từ bỏ ý định đưa lưỡi kiếm dính máu tươi lên liếm cho ngầu, Nam Vô Tâm dùng ánh mắt âm tàn nhìn tên Hương Ưng, cười gằn nói:
“Khặc, cho ngươi cơ hội cuối, chính miệng nói ra người đứng sau, lão tử không những cho ngươi toàn thây mà còn giúp người hoả táng!”
Hương Ưng khoé miệng co giật, con mẹ nó, đời này Hương Ưng hắn làm sát thủ bao giờ chịu qua nỗi nhục như thế này, tức giận nói: “Hừ, có chút bản lĩnh, vậy giết được đám thuộc hạ của ta, rất khá, bất quá ngươi hiện tại đã tiêu hao không ít đi, thế nên.. hôm nay ngươi phải chết dưới tay ta!”
Nói là vậy nhưng kì thực hắn đang vô cùng sợ, thiếu niên trước mặt này có thể giết được đám thuộc hạ của hắn một cách nhẹ nhõm, điều mà hắn thậm chí còn không làm được, Hương Ưng cũng hiểu được những tên trẻ tuổi yêu nghiệt như này cực kì quái thai, không những vượt cấp chiến đấu như cơm bữa mà sức mạnh trong người lại không thể dùng cách bình thường để hình dung.
Sở dĩ hắn biết được điều này chính là vì Hương Ưng đã không thiếu lần được gia tộc phái đi trừ khử thiên tài xuất hiện của các gia tộc khác, mặc dù chưa gặp qua thể lại quái thai như Nam Vô Tân trước mặt nhưng hắn đã không thiếu lần nếm phải quả đắng từ những tên thiên tài đó.
Hiện tại Hương Ưng đã dường như xác định được lí do mà thiếu gia Florentino của mình là phái đi ám sát tên này, căn bản thiếu niên trước mặt đã không thể dùng từ con người để hình dung, hắn chính là một con quái vật đội lốt người...
Mà Hương Ưng hay thậm chí là Nam Vô Tâm cũng không biết suy nghĩ này của hắn là đúng, bởi vì Ma Thần tộc bản thể thật sự trông vô cùng...
Nam Vô Tâm nghe không lọt tai bất kì lời nào mà tên này nói, giữ lại cuối cùng kiên nhẫn trầm giọng nói:
“Đừng để ta đổi ý, ngươi sẽ chết rất khó coi đấy.”
Hương Ưng xiết chặt lòng bàn tay, nếu có thang đo sẽ thấy được độ trung thành của hắn với gia tộc Floren là 100/100, nhưng đứng trước bờ vực tử vong, ranh giới sinh mệnh giữa sống và chết, dù là ý chí kiên định đến đâu cũng bị ít nhiều lung lay phần nào.
Hương Ưng là con người chứ không phải phật sống, đã là con người ắt sẽ có dục vọng, dục vọng được sống.
Nhưng hắn cũng không dễ bị lung lay như vậy, Hương Ưng từ nhỏ gia tộc Floren từ bãi rác nhặt về, lo cho cơm ăn áo mặc, ban cho tài nguyên tu luyện, hưởng thụ bổng lộc, ân trạch của gia tộc không biết bao nhiêu năm, hiện tại bảo hắn phản bội lại gia tộc, hắn không làm được.
Ánh mắt dần trở nên âm tàn quyết tuyệt, Hương Ưng bỏ qua một bên nỗi sợ hãi bên trong bản thân mình, toàn thân hoá thàng một đạo quang ảnh nhanh như chớp lao đến tấn công Nam Vô Tâm:
“Ta liều với ngươi!!!”
Nhìn Hương Ưng trước bản thân sinh tử cũng không muốn bán đứng gia tộc, Nam Vô Tâm nhíu mày tức giận, âm thanh hàm chứa nộ khí quát: “Thật đúng là một con chó trung thành.”
Không dây dưa dài dòng, Diệt Vực được mở ra, Bất Hủ Thánh Quang lập tức hộ thể, Nam Vô Tâm cầm theo Diệt Tinh Ma Kiếm bắt đầu lần nữa lao vào chém giết.
Hương Ưng không những cảnh giới cao hơn mà còn mang sức chiến đấu không tầm thường so với đám sát thủ thuộc hạ kia.
Phành...
Chỉ thấy Hương Ưng cả thân hình bay ngược ra đằng sau, trên miệng không ngừng phốc phốc máu tươi.
“Chiến Tướng cảnh giới lão tử chém qua, ngươi là cái thá gì?” Gác kiếm lên vai, Nam Vô Tâm không nhanh không chậm mà tiến về phía Hương Ưng.
Mỗi bước chân xột xoạt của hắn giẫm trên lá, trong tai Hương Ưng tựa như là tiếng của tử thần dạo bước đến lấy mạng hắn, thở ra một hơi nặng nhọc uể oải, Hương Ưng thân thể thả lỏng, hai mắt nhắm nghiền đón nhận điều tàn bạo nhất xảy ra với hắn.
Nhưng hiện thực diễn ra lại khác, Nam Vô Tâm chỉ đứng từ trên cao nhìn hắn một hồi, cũng không có làm ra cử động gì, trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Lòng trung thành của ngươi ta rất thưởng thức, đáng tiếc, nó đặt sai chỗ, cho nên tội chết không thể miễn, nhưng chỉ cần ngươi đích thân mở miệng nói ra kẻ đứng sau là ai, ta sẽ cho ngươi toàn thây, không những vậy ta còn có thể bỏ qua không giết gia đình vợ con của ngươi!”
Lời này Nam Vô Tâm nói ra khiến cho Hương Ưng nằm bên dưới không nhịn được mà sững sờ mở mắt, nội tâm vô cùng kinh hãi, không thể nghi ngờ, lời Nam Vô Tâm có ý nghĩa rằng nếu sau này hắn đến diệt gia tộc Floren, chắc chắn sẽ bỏ qua vợ và con hắn, còn việc làm sao Nam Vô Tâm biết hắn còn vợ con thì hắn không còn quan tâm.
Hương Ưng lâm vào trầm mặc, một bên là vợ con máu mủ tình thâm, một bên lại là gia tộc có ơn dưỡng dục cưu mang hắn, Hương Ưng đứng trước hai lựa chọn cũng là hai ngọn núi lớn đè lên hắn, im lặng hơn mười phút vẫn không mở miệng, nội tâm đang điên cuồng giằng xé...
Thử hỏi: Bên tình? bên hiếu, bên nào nặng hơn?
“Ngải nhi, tiểu Mễ, ta có lỗi với hai người.” Trong lòng mặc niệm một câu, hai dòng nước mắt buông xuống, Hương Ưng vừa mới đây thôi vậy mà trông già đi thêm mấy phần, ánh mắt vẩn đục bên trong chợt trở nên có thần, trầm giọng nói: “Muốn giết, muốn tra tấn ra ta sao, cứ việc làm đi!”
Nam Vô Tâm ấy vậy mà tức giận, cố nén xuống mà gằn từng chữ nói: “Đó là quyết định của ngươi?”
“Đúng, ta không thể phản bội nơi đã cưu mang mình.” Hương Ưng ánh mắt không hề e sợ đối với Nam Vô Tâm nói.
“Tốt, tốt, tốt...” Liên tiếp ba chữ tốt được Nam Vô Tâm nặng nề nói ra, đối với Hương Ưng âm tàn cười nói: “Kì thực, ta đã biết phía sau ngươi là người nào, không phải là tên thiếu gia Florentino kia sao?”
“Cái gì, sao ngươi biết?” Hương Ưng kinh hãi nói ra, sau đó mới nhận ra mình lỡ lời, hối hận vội bưng kín miệng mình lại, thầm mắng bản thân ngu xuẩn một ngàn lần:
“Cái gì, ngươi nói gì ta không hiểu.”
Nam Vô Tâm ngoài ý muốn nở ra một nụ cười, kì thực khi nãy chỉ là suy đoán có lí luận của hắn, bởi vì hắn mới đến thành Tường Vi này không gây thù với ai, thậm chí dù là tên Florentino kia hắn cũng chưa trêu chọc.
Nhưng gia tộc của hắn thì có, Mạn Thiên liên tục tấn công sản nghiệp của gia tộc Floren trên thương trường, cho nên kết thù là điều tất yếu, cho nên khi bị ám sát, hắn ngay lập tức đã nghĩ đến tên này.
“Không hổ là ta, thông minh như vậy ai chịu nổi, haiz!”
Lấy từ trong người ra một tâm lưu ảnh thạch, Nam Vô Tâm lắc lắc nó trong tay mình, trên miệng nở ra nụ cười lãnh khốc đối với Hương Ưng nói: “Ha ha, ngu xuẩn, có thứ này cùng với lời xác nhận của ngươi, ta đã có thể lên tổng bộ chấp hành quan uống một ít trà, báo cáo một ít chuyện!”
“Thằng khốn, ngươi lừa ta, ngươi là ma quỷ, aaa... phốc!” Hương Ưng hai mắt đỏ ngàu, trên miệng nhiễm đầy máu tươi oán độc nhìn vào Nam Vô Tâm cùng miếng ngọc thạch trên tay, trong lòng tức giận, sợ hãi, điên cuồng, ... mọi loại cảm xúc tiêu cực dồn đến hắn.
Căn bản không nghĩ đến thiếu niên trẻ tuổi, trên gương mặt tuấn mỹ luôn nở ra nụ cười trước mặt này lại tàn độc đến thế...
Hắn không thể không nhận ra, thứ mà Nam Vô Tâm cầm trên tay chính là lưu ảnh thạch, không những vậy bên trong còn có toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, bao gồm cả lúc mà hắn sơ xẩy thừa nhận người phía sau mình...
Hương Ưng biết, nếu thứ này truyền đến tổng bộ chấp pháp quân, dù cao tầng các ông lớn bên trong có ra mặt thì gia tộc Floren vẫn còn có thể bị tổn thất không nhỏ, nhưng nếu làm không tốt, hậu quả căn bản hắn không dám nghĩ đến...
Hương Ưng giờ này căn bản đã gần như mất đi lí trí, mặc kệ thân thể tàn tạ của mình mà nhào đến, muốn từ trong tay Nam Vô Tâm cướp đi lưu ảnh thạch.
Nhưng tiểu động tác này làm sao qua mắt được Nam Vô Tâm, hắn vô hiệu hoá lưu ảnh thạch làm nó không tiếp tục ghi lại ảnh chiếu nữa, nhẹ nhàng né qua một bên, còn không quên đá thêm một phát vào ngực của Hương Ưng, lãnh khốc cười khinh miệt nói:
“Ngu xuẩn, nếu khôn hơn, vợ con của ngươi đã được cứu, hiện tại thì, ha ha ha...”
Hương Ưng ngã quỵ xuống đất, bị lời lẽ lẫn quyền cước của Nam Vô Tâm công kích không nhẹ, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trở nên vô thần, trên miệng chỉ không ngừng nói ra lời xin lỗi.
Đã hết giá trị lợi dụng, Nam Vô Tâm một kiếm đâm xuyên ngực Hương Ưng, kết thúc đi sinh mạng của hắn, trước khi chết, Hương Ưng ánh mắt chỉ có vô tận oán độc đối với Nam Vô Tâm nói:
“Làm ma ta cũng không tha cho ngươi!”
Nhìn thi thể của Hương Ưng đổ ầm xuống đất, Nam Vô Tâm ánh mắt không chút thay đổi, đây là con đường hắn đã chọn, sát phạt và đầy máu tanh, lãnh khốc lẩm bẩm:
“Nếu ngươi dám lần nữa đến, dù là ma ta cũng giết.”
Diệt Thế Thần Điển được hắn vận động, lập tức nhiều nguồn sức mạnh dồi dào bay vào bên trong thể nội Nam Vô Tâm.
Ầm..ầm..
Khí tức trên người tăng lên thần tốc, chẳng mấy chốc đã gần đạt đến Cao Thủ hậu kì cảnh giới:
“Đáng tiếc, vẫn chưa thể đột phá!” Cảm nhận khí tức trong người hắn hơi luyến tiếc một chút lẩm bẩm.
Nếu người khác mà biết hắn tu vi tăng nhanh như vậy đã hâm mộ chết rồi, vậy mà tên này lại giờ giọng tiếc nuối, quả là làm người giận sôi...
Cửu Thiên Tiên Hoả được Nam Vô Tâm phóng ra, lập tức bay đến thiêu rụi nốt đám xác khô quặt của đám sát thủ, sức mạnh này mượn từ Butterfly mạnh đến nỗi dù là xương cốt cũng bị thiêu đến không còn tro.
“Giết người phóng hoả, huỷ thi diệt tích... đó là ta sao?” Nam Vô Tâm nhìn khung cảnh xung quanh đột nhiên tự giễu cười, cười chính bản thân hắn.
Đã từng là thiếu niên địa cầu tâm địa thiện lương, tính tình hiền lành hoà ái, hiện tại lại trở thành một kẻ giết người không ghê tay chớp mắt, mỗi khi thấy máu tươi là tâm tình lại trở nên hưng phấn dị thường...
“Đúng vậy, đó chính là ta, ta phải mạnh lên, có sức mạnh mới có thể bảo vệ được các nàng, có sức mạnh ta mới nhanh chóng gặp lại được cha mẹ, ta phải có sức mạnh...” Nam Vô Tâm xiết chặt lòng bàn tay kiên định nói.
Đang định trở về lãnh địa của gia tộc, chợt Nam Vô Tâm dừng bước, hai mày nhíu lại, nhìn về phương hướng sâu trong rừng tối.
“Cứu ta với, có ai không, cứu ta, aaa...”