Hai người nói chuyện một hồi, đột nhiên Diệp An trở dậy nói: “Này, Tần Minh xấu xa, tớ phải đi tắm rồi.”
Tần Minh nhướng mày cười xấu xa nói: “Được rồi, cùng nhau tắm đi, tớ giúp cậu chà lưng, có trả tiền hay không cũng không sao, chỉ là muốn giúp cậu chút việc.”
???
Diệp An trầm mặc ba giây, sau đó như nghĩ đến điều gì đó khác lạ, gương mặt nhỏ của cô liền đỏ bừng. Giúp chà lưng? Có trả tiền hay không cũng không sao?
Cái tên chó chết, suy nghĩ càng ngày càng ô nhiễm.
Đáng chết, quả đúng là đàn ông!
Nhưng mà cảm giác dựa vào trong vòng tay của Tần Minh lúc sáng lại dần dần hiện lên trong tâm trí của Diệp An. Cơ bụng săn chắc dường như cho cô cảm giác an toàn lại khiến cô có chút mê muội.
Không đúng!
Bà đây sao có thể bị tên chết dẫm đó mê hoặc cơ chứ. Cô lắc đầu nguầy nguậy không dám nghĩ đến những hình ảnh đó nữa. Diệp An kìm nén lại một lúc rồi mới nói: “Cút ! ! !” sau đó nhanh chóng tắt màn hình video call. Sau khi cô tắt màn hình điện thoại liền hít thở sâu mấy cái, lắc lắc đầu rồi vội vàng chạy đi tắm. Bà đây cần bình tĩnh lại chút!
Mà Tần Minh ở một bên khác đang cười rất vui vẻ. Đã nhìn thấy chưa? Tán tỉnh là cái gì, chính là như vậy đó! Muốn tán tỉnh một cô gái thực ra rất đơn giản. Cái quan trọng nhất chính là mặt dày!
……
Dọn dẹp một chút thì cũng đã gần 10 giờ rồi, Diệp An ở trong nhà tắm gần cả tiếng đồng hồ. Dù gì cũng là con gái mà, tốc độ tắm rất chậm, còn cần phải sấy tóc nữa. Tóc của Diệp An rất dài, cô cao 1m7, mái tóc bồng bềnh, nhẹ nhàng trông rất có khí chất của tiên nữ. Không qua bao lâu sau khi Diệp An sấy tóc xong liền gửi cho Tần Minh một tin: “Tớ tắm xong rồi, chuẩn bị đi ngủ đây.”
Tần Minh: “Ừm được rồi , tớ cũng chuẩn bị đi ngủ rồi, ngày mai gặp, ngủ ngon!”
Như thể nghĩ đến ngày mai lại có thể gặp Tần Minh, khóe miệng Diệp An nhếch lên nụ cười nhè nhẹ: “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
……
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa kính ở phòng của Tần Minh. Nhưng anh không hề định ‘nướng’ thêm ở trên giường mà dậy từ rất sớm . Có lẽ là vì thể lực dồi dào, lại thêm tối qua ngủ từ rất sớm, vì vậy buổi sáng Tần Minh không thấy buồn ngủ mà rất tỉnh táo.
Ngồi trên bàn, ăn chiếc trứng ốp la rồi lại uống cốc sữa tươi, sau đó anh mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống lầu. “Mẹ, con đi học đây.”
“Được rồi, đi đường cẩn thận!” Lý Tiểu Lệ trả lời sau đó cười cười nhìn Tần Minh đang chạy mất hút.
Xuống dưới lầu , Tần Minh vội vã chạy thẳng đến dưới nhà Diệp An. Từ xa đã có thể nhìn thấy cô đang đứng dưới lầu. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cùng quần thể thao màu đen . Tuy rằng mặc rất đơn giản, nhưng khí chất xinh đẹp của cô có thể bù đắp lại tất cả.
Ánh trăng sáng chính là ánh trăng sáng, là bởi vì bản chất ánh sáng lấp lánh của nó, dù cho những con đom đóm có bao quanh như thế nào thì cũng không có cách nào có thể so sánh được. Mái tóc cô nhẹ nhàng lay động trong cơn gió, cơn gió mùa hạ, rất ấm áp!
“Diệp An!” Tần Minh đứng cách đó không xa lên tiếng gọi cô , tay Diệp An nghe thấy liền quay đầu nhìn Tần Minh, trên mặt cũng nở một nụ cười để lộ ra 2 chiếc răng hổ nhỏ nhắn.
Khi Diệp An vừa quay đầu lại, Tần Minh liền sững sờ. Nếu mà phải miêu tả chỉ có thể dùng Một bài thơ của Lý Duyên Niên để miêu tả.
“Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành giữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc”
* 佳人歌: bài thơ ‘giai nhân ca’ của Lý Duyên Niên chỉ những tuyệt thế giai nhân, Ca ngợi một vẻ đẹp vô song và lộng lẫy bằng ngôn ngữ súc tích nhưng không đơn điệu.
Thật sự đó, thế này cũng quá đẹp rồi!
Diệp An đi qua nhìn thấy Tần Minh có chút lơ đãng, 2 tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?”
Tần Minh định thần lại, thấy Diệp An đang ngẩng đầu lên với mình liền nghiêm túc nhìn cô nói: “Tớ đang nghĩ, tại sao mà cậu lại có thể xinh đẹp tới vậy.”
Hả ???
A cái này, mới sáng sớm đã bắt đầu thả thính rồi sao? Đột nhiên trong lòng Diệp An không thể lấy lại được bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ càng thêm ửng hồng. Cái tên đáng chết này, sao đẹp trai như vậy còn biết thả thính nữa chứ!
A chết tiệt! Cho dù đã ở bên Tần Minh hơn mười năm nhưng lúc này trái tim Diệp An không thể bình tĩnh lại được. “Ui da, nhanh…đi nhanh lên, thêm chút nữa là đến muộn đó.”
Để che giấu những hoảng loạn trong lòng, khuôn mặt Diệp An đỏ bừng quay đầu lại, bước chân ngày càng nhanh, cố gắng kéo xa khoảng cách với Tần Minh. Cái tên chó chết này, mặt thì đẹp như vậy lại còn biết trêu chọc người khác, sau này sẽ có bao nhiêu cô gái rơi vào móng vuốt của cậu ta chứ. Không được, mình nhất định phải ngăn cậu ta lại! Bước đi xa rồi, suy nghĩ Diệp An bắt đầu bay xa.
“Diệp An, đợi tớ với.” Tần Minh cười nhẹ một tiếng sau đó vội vàng chạy theo đến bên cạnh Diệp An. Hai người cứ vậy bước đi, rất nhanh đã đến cổng trường.
“Đàn anh Tần Minh!”
“Chào buổi sáng đàn anh.”
“Đó không phải đàn chị Diệp An sao, thật xinh đẹp!”
“Trời ơi, đàn anh đẹp trai quáaa !!!”
“……”
“…”
Khi Tần Minh và Diệp An bước đến cổng trường đã gặp không ít các em khoá dưới chào hỏi. Tần Minh nở nụ cười đáp một tiếng.
Tiết học sáng hôm nay Tần Minh không hề nghe giảng mà vẫn luôn cúi thấp đầu đọc sách, điểm của anh cũng đang tăng lên nhanh chóng, một buổi sáng đã tăng lên hơn 100 điểm. 12 giờ trưa, tiếng chuông tan học vang lên, sau khi thầy giáo giảng hết bài học, vài bóng người bước ra từ lớp 12/3.
“Tan học rồi, ăn trưa thôi, ăn trưa thôi!”
“VL, ăn trưa thôi, đợi tớ với.”
Ngay lập tức hành lang và cầu thang chật kín người. Đối với những chuyện ăn trưa như thế này, bọn họ tuyệt đối nghiêm túc đó!
Diệp An không vội vàng chạy đi mà duỗi lưng lẳng lặng nhìn Tần Minh. Góc mặt đẹp đẽ đó được ánh nắng bao trùm, quả thật quá đẹp trai rồi. Diệp An xuất thần, mắt long lanh chăm chú nhìn góc nghiêng Tần Minh một hồi. Tần Minh vẫn đang nghiêm túc đọc sách, qua một lúc anh liền cảm giác được có người đang nhìn mình khiến bản thân nổi da gà.
“Chết tiệt, Diệp An, cậu cứ nhìn tớ như thế để làm gì, nhìn đến nỗi chảy nước miếng rồi kìa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!