Bạch Doãn Chy tỉnh lại là chiều tối. Cô có cảm giác mình mới từ cõi chết về vậy.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cái mùi thuốc quen thuộc của bệnh viện xộc tới mũi cô, cô khó chịu, nhăn mặt lại.
Bệnh viện? Sao cô lại ở bệnh viện?
Công việc...
" Công việc."
Cô bật dậy, cả người đau nhức đến muốn vỡ ra từng mảnh, cô nhăn mặt lại vì đau.
" Tỉnh rồi."
Quản gia đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô ngồi đó cũng an tâm hơn.
Cũng may tỉnh rồi, nếu phu nhân không phát hiện kịp thời. Có lẽ cô bé này đã bỏ mạng luôn rồi.
" Quản...quản gia..."
Bạch Doãn Chy muốn ngã ngửa xuống giường, trời ạ...
Mới đi làm chưa tới đâu đã nhập viện, trước mặt còn là quản gia nữa. Thôi xong, tiền viện phí, tiền lương tháng này của cô toang thật rồi.
" Cô xém chút đi đến cõi chết luôn đó." Quản gia bảo.
" Ha...hả?."
Bạch Doãn Chy cứ nghĩ mình nghe lầm, cô nhìn quản gia ú a ú ớ hỏi.
Cái gì cõi chết? Đừng bảo vì vết thương dưới chân nên cô...
" Vết thương dưới chân cũng không sao rồi, cô phát sốt cao đến vậy. Cũng may là phu nhân muốn gặp mặt cô nên đã đến nhà tìm cô, cuối cùng lại không thấy cô nên chúng tôi thử vào phòng tìm cô, ai dè thấy cô nằm bất động ở đó, sắc mặt lúc ấy trắng bệch hoàn toàn đấy." Quản gia nói một tràn cho cô nghe.
Bạch Doãn Chy ô lên. Cô không nghĩ mình vừa mới trải qua một chuyện đáng sợ như vậy. Nhưng mà...
Ngủ dậy sau một giấc dài cô thấy cũng khỏe hơn cả rồi.
" Mà...phu nhân quản gia nói là ai vậy?." Cô tò mò hỏi.
Phu nhân?
Có phải mẹ của ông chủ cô không?
" Là ta."
Dạ phu nhân đi vào, vẻ mặt có chút nghiêm nghị nhìn cô.
Bạch Doãn Chy thấy bà liền ngồi thẳng lên, mặt đầy căng thẳng như dây đàn căng sắp đứt vậy.
" Cô gái, xém chút cô mất mạng đấy." Dạ phu nhân nhìn cô, bảo.
" T...tôi..."
Cô chẳng biết nói gì cả. Thời gian dài vừa rồi cô chỉ cứ ngủ say, không hề biết gì đang xảy ra với mình.
" Cảm...cảm ơn phu nhân." Cô nhìn bà, lấp bấp bảo.
Hơi...hơi căng thẳng với cô.
Nhưng mà bảo thật...
Cô chẳng biết cái sất gì cả, chỉ biết mình mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ thật dài...
...
Dạ Phong Lệ ngồi ở phòng khách, anh im lặng thưởng thức ly cà phê nóng.
" Ba..."
Dạ Tâm đi đến,kéo lấy áo anh.
" Làm sao?." Anh nhìn sang con trai mình hỏi.
" Con...muốn gọi điện cho bà nội." Dạ Tâm dè chừng nói.
" Con gọi đi? Ba đâu cấm cản con." Dạ Phong Lệ anh nhìn Dạ Tâm.
Khi không muốn gọi mẹ anh? Bà sẽ mừng muốn rớt nước mắt đấy chứ, vì đứa cháu này cuối cùng cũng quan tâm đến bà nội của nó.
" Vâng."
Dạ Tâm mỉm cười vui vẻ, thằng bé tính quay lưng về phòng lấy điện thoại riêng của mình thì.
" Ông chủ, tiểu thiếu gia...tôi xin lỗi."
Bạch Doãn Chy đâu ra xuất hiện, được vệ sĩ đỡ đi vào trong.
Nghe tiếng cô, Dạ Tâm bất ngờ quay đầu lại.
Cô bây giờ không thể đứng vững, chỉ có thể dựa ai đó để duy trì tư thế đứng này.
Bác sĩ bảo tình hình của cô nên ở bệnh viện theo dõi, cũng nên nghỉ ngơi để lành vết thương dưới chân, thế nhưng cô nhất quyết muốn về đây, không muốn ở bệnh viện.
Thật ra...
Cô sợ tốn tiền viện phí. Trong người cô tiền mặt không còn nhiều, tiền lương đi nhiên chưa có rồi, không tiết kiệm thì chỉ có mà toang vãi ra.
" Cô..."
Dạ Tâm tiến tới, nhìn Bạch Doãn Chy.
" Cảm ơn anh, anh có thể về được rồi." Cô nhìn vệ sĩ đang đỡ mình, đây là ý tốt của phu nhân muốn giúp cô về nhà.
" Cô...ổn chứ? Chân của cô..." Vệ sĩ lo lắng hỏi cô.
" Không sao, tôi tự đi được." Cô bảo.
" Được rồi...vậy tôi xin phép."
Cậu vệ sĩ buông cô ra, cúi đầu chào Dạ Phong Lệ và Dạ Tâm ra về.
Một tay chống lên thành sofa, cô gượng cười nhìn anh:" Anh...và tiểu thiếu gia ăn cơm tối chưa?."
" Ăn rồi." Dạ Phong Lệ anh đáp, đầy lạnh nhạt đứng dậy quay người đi.
Dường như chẳng muốn quan tâm đến chuyện hôm nay, cũng như chuyện cô bị thương.
" Vậy...vậy sao."
Bạch Doãn Chy nhìn anh rời đi, sau đó quay sang nhìn Dạ Tâm:" Tiểu thiếu gia, đợi tôi khỏe lại rồi cậu từ từ bày trò được không?."
Cô thẳng thắng nói với thằng bé. Mấy cái mảnh vỡ đó không phải vô duyên mà nằm đó đâu, cô biết là do tiểu thiếu gia này rải mới đúng.
" Tôi..."
Dạ Tâm ngập ngừng, thấy bộ dạng của cô nỗi ân hận lại càng lớn, muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không dám, cứ bị cứng ở họng vậy.
" Được rồi, thiếu gia đi ngủ sớm đi. Tôi xin phép."
Cô buông tay ra khỏi sofa, cà nhắc đi về phòng, chân của cô không thể bị hở vết thương hay chảy máu nữa, nếu không lại tốn tiền bệnh viện.
Dạ Tâm nhìn dáng đi khập khiễng một bên của cô, thằng bé liền đi đến, một tay đỡ lấy cô.
Do cô không quá cao, nên Dạ Tâm vẫn có thể đỡ lấy cô để đi lại.
" Tôi...tôi đỡ cô về phòng."
Tuy Dạ Tâm còn rất nhỏ, nhưng cậu cũng giúp cô một tay, có thể đi nhanh hơn.
Về phòng, Dạ Tâm bây giờ mới nhìn thấy căn phòng này tồi tàn như vậy. Bên cạnh đó là những vĩ thuốc nằm trên sàn nhà, cậu nhìn cô:" Thuốc..."
" À cái này sao? Là thuốc tôi hay uống thôi." Cô vội cất vào túi, để thuốc linh tinh trước mặt trẻ nhỏ không tốt đâu.
" Cô...có ghét tôi không?."
Dạ Tâm bất ngờ ngồi xuống, nhìn cô, đôi mắt đen tròn không ngừng hướng về phía Bạch Doãn Chy, chằm chằm đợi cô trả lời.
Bạch Doãn Chy bật cười, cô đưa tay lên xoa đầu Dạ Tâm:" Tôi làm gì ghét tiểu thiếu gia chứ."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!