" Tiểu thiếu gia, cậu không phải đứa trẻ hư. Nhưng những chuyện cậu làm, không tốt với một đứa trẻ đâu."
Bạch Doãn Chy dịu dàng bảo, cô xoa xoa đầu Dạ Tâm một cách từ tốn, không hiểu sao Dạ Tâm lại thích thú cô xoa đầu mình như vậy, không ngừng mỉm cười. Gương mặt thằng bé cũng đang rất hạnh phúc.
" Xin...xin lỗi..."
Dạ Tâm nắm lấy tay cô lần nữa, miệng lên tiếng.
" Cậu chủ, mặc dù tôi là người làm. Nhưng tôi lớn hơn cậu, nói chuyện với có xưng hô, biết trên biết dưới." Cô bảo.
" Vậy...vậy sao?." Dạ Tâm chớp mắt nhìn cô.
" Đúng vậy, sau này cậu có thể gọi tôi là dì Chy cũng được."
" Cậu chủ...cậu tên gì?." Cô hỏi lại.
" Dạ...Dạ Tâm.." Dạ Tâm đáp.
" Ô, vậy tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Tâm, cậu chủ chịu chứ?."
" Đồng ý." Dạ Tâm liền gật đầu.
Đúng là trẻ con, dù sao đứa nhỏ này cũng đang trong tuổi trưởng thành, việc gì phải đầu độc những thứ xấu vào đầu chứ?
Bạch Doãn Chy nhớ ra trong túi mình còn vài cây kẹo, cô đưa tay lấy, sau đó đưa cho Dạ Tâm.
" Cho Tiểu Tâm, nhưng bây giờ đã trễ, để sáng mai ăn nhé." Cô ân cần bảo.
" Cho...cho Tiểu Tâm sao?." Dạ Tâm bất ngờ.
Cô gật đầu. Coi như là quà gặp mặt làm quen của cô và cậu nhóc này đi.
Dạ Tâm vui vẻ nhận lấy.
" Cậu chủ, ai đó cho cậu thứ gì đó, phải nói cảm ơn, đó là phép tắc lịch sự tối thiểu." Bạch Doãn Chy cô từ tốn nói tiếp.
Đứa nhỏ này, phải chỉ bảo nhiều rồi.
" Cảm...cảm ơn dì Chy." Dạ Tâm ôm lấy cô, cọ cọ má mình vào má cô.
Bạch Doãn Chy đưa tay ôm lấy Dạ Tâm. Đấy, bây giờ có phải đáng yêu hơn không? Cần gì phải trưng bộ mặt hống hách khiến người khác có ác cảm chứ?
" Vậy tới đây thôi, tiểu thiếu gia về phòng ngủ sớm đi, nhớ đó, kẹo này sáng mai rồi hãy ăn."
Dạ Tâm gật đầu, sau đó nhanh chân quay lưng chạy đi, trông thằng bé cầm cây kẹo có vẻ rất vui.
Bạch Doãn Chy thở nhẹ ra, xong rồi.
Đứa nhỏ này đã tốt hơn hôm qua rồi, cô nẻn đi ngủ sớm thôi. Chỉ mong có thể hòa hợp với Dạ Tâm dài lâu, không bày trò phá cô nữa.
Dạ Tâm về phòng với tâm trạng đầy vui vẻ. Để cây kẹo lên bàn, thằng bé đi đến tủ lục lọi gì đó.
Ôm cái mền vừa lớn vừa dày trên tay, Dạ Tâm một lần nữa đi ra khỏi phòng.
" Con đi đâu vậy?." Dạ Phong Lệ đang đi lên hỏi.
" Đem mền...cho..."
" Cho cô ta sao?." Anh hỏi.
" Vâng." Dạ Tâm đáp.
" Tùy con." Anh nói xong đi qua Dạ Tâm.
Thằng bé thấy ba mình vẫn không phản đối gì, hớn ha hớn hở ôm mền đi xuống phòng cô.
" Ngủ nhanh vậy sao?."
Dạ Tâm bất ngờ nhìn Doãn Chy đã nhanh chóng say giấc. Cậu mới về phòng thôi mà đã ngủ mất rồi, có phải dì ấy quá mệt không?
Dạ Tâm phủ mền lên Bạch Doãn Chy, thằng bé đã biết chiếc mền của cô rất mỏng, ở đây lại không có lò sưởi, trời gần đây mưa lớn như vậy, ngủ thế này thì lại rất lạnh nữa.
" Dì...ngủ ngon."
Dạ Tâm cúi xuống, hôn lén lên má cô, coi như đánh dấu chủ quyền, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Cậu vừa đi, cô mở mắt ra.
" Thật là..."
Cô mỉm cười, đứa nhỏ này, chẳng qua là tạo vỏ bọc cho mình thôi.
Bây giờ thì không cần nữa rồi, Bạch Doãn Chy cô hoàn toàn thật lòng đối xử tốt với Dạ Tâm như người thân của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, không thấy mẹ của Dạ Tâm đâu.
Thằng bé...không có mẹ sao?
...
Dạ Phong Lệ nhìn Dạ Tâm ngủ say, từ c cô về, tâm trạng của Dạ Tâm vui vẻ hơn hẳn.
Đến cả đi ngủ cùng mỉm cười như kẻ ngốc thế này.
Xem ra, Dạ Tâm gặp trúng và đúng người với mình rồi.
Vậy cũng tốt, thằng bé thiếu thốn tình cảm của mẹ mà, bây giờ lại bất ngờ thích cô giúp việc Doãn Chy kia.
Hy vọng cô gái đó đối xử thật lòng hoàn toàn với Dạ Tâm.
Không dã tâm ác ý làm hại đến thằng bé.
Anh đứng dậy, đóng cửa sổ kéo rèm lại, rồi im lặng trở về phòng của mình.
Hy vọng...có thể thay đổi mọi chuyện trước kia.
...
Ngày hôm sau.
Bạch Doãn Chy khó khăn chống tay ngồi dậy, cô cứ cà nhắc đi một chân ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, Dạ Tâm đã đứng trước mặt cô.
" Cậu chủ, sao cậu chưa thay đồng phục nữa?." Đứa nhỏ này không phải đến trường sao?
" Dì Chy, hôm nay là cuối tuần." Dạ Tâm nắm lấy tay cô, đầy đáng yêu bảo.
Xem ra Dạ Tâm thật lòng thích cô rồi, cảm động trước những lời đêm qua cô đã nói với mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!