Triển Nha cố gắng lờ đi, xem như hai người bên ngoài kia không hề tồn tại mà chạy lên phòng thay đồ
Cô ăn mặc đơn giản như thường ngày, áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc buộc gọn, giày thể thao năng động, sáng sủa và không khác gì một học sinh Cao Trung, sau lưng còn mang theo một chiếc cặp nhỏ
Đặng Tâm Minh nhìn cô, tâm tình tựa đám mây bồng bềnh, nhìn về phía cô
"Không đi cùng sao?"
Trầm Mộng Nhi kinh ngạc nhìn anh, cô cũng ngạc nhiên không nói nên lời
"Ách..."
Là vậy!
Dì Lâm Nguyệt bảo anh phải chăm sóc cô mà, chỉ là đơn giản như vậy không có một ý gì khác
Triển Nha mỉm cười nhìn anh, lắc đầu
"Không cần đâu, em có thể tự đi xe buýt."
Anh nghe cô nói vậy chỉ hơi gật đầu không nói gì, anh mắt thâm trầm gần như giấu sau làn sương mỏng
Sau khi thấy cô ăn mặc chỉnh tề, Trầm Mộng Nhi đúng là phải nhìn cô bằng con mắt khác, không thể nói cô không đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô không theo kiểu bình hoa mà là một vẻ đẹp hồn nhiên, hoạt bát, rất ngây thơ thuần khiết. Trầm Mộng Nhi siết chặt tay, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Đặng Tâm Minh đối xử với ai tốt như vậy
Đi cùng xe?
Cô ta muốn cũng chưa được đây này, ánh mắt cô ta đỏ rực như muốn xé nát cô, nhưng nghĩ tới người bên cạnh, cô ta cố nén cơn giận xuống sau đó nở nụ cười yếu ớt
"Tâm Minh, chúng ta đi thôi, cũng sắp trễ rồi."
Đặng Tâm Minh không nói gì chậm rãi đứng lên, thấy Trầm Mộng Nhi gọi anh thân mật như vậy không hiểu sao lòng cô có chút bực bội mơ hồ vô cớ, vội mở cửa đi ra ngoài, lại đúng lúc cô gặp phải Cố Thiếu Hàng đi ra từ phòng bên cạnh. Triển Nha vô thức đưa tay vuốt mũi, cô cũng đoán được một tên công tử bột ăn chơi trác táng như anh ta cũng bằng tuổi Đặng Tâm Minh, lại đang học đại học A năm cuối
Bỏ đi, cô cũng chả hứng thú điều tra anh ta, cười gượng, cô gật đầu với anh ta
"Cố Thiếu, buổi sáng vui vẻ."
Nhìn thấy cô ăn mặc rất đáng yêu, máu trêu chọc trong người anh ta lại nổi lên
"Ồ! Đổi cách gọi rồi sao?"
Cô không nói gì miễn cưỡng gật đầu, bước vào trong thang máy, cánh cửa sắp khép lại, một bàn tay đưa ra Cố Thiếu Hàng vội bước vào trong. Triển Nha cũng không nói nhiều ghi nhớ những thứ mình vừa học lúc sáng
Cảm thấy cô trở mặt cũng thật nhanh Cố Thiếu Hàng bỗng bật cười
"Làm sao vậy? Mới sáng sớm tiểu bạch thỏ đã bị ai chọc giận rồi?"
Cô ngước mắt nhìn anh ta, hung hăng lườm một cái.
"Có thể gọi tôi bằng biệt danh khác có ý nghĩa hơn không? Cảm ơn!"
Cố Thiếu Hàng "..."
Đúng là nhất thời bị cô làm cho á khẩu!
Ha! Cô đúng là học được khẩu khí của anh ta rồi, đúng là rất có tố chất.
Đưa tay xoa trán, anh ta quyết định không nói gì nữa, anh ta đâu phải đồ ngốc đâu mà không biết cô đang xù lông y như nhím vậy. Ra khỏi cầu thang, cô dứt khoát nhanh rời khỏi Thượng Uyển, đứng đợi một lát rồi lên xe buýt
Đại học A nếu có thể hình dung đơn giản là rất to lớn, rất đẹp, rất đông người, đặc biệt là các mỹ nam mỹ nữ. Một ngôi trường với lịch sử lên tới cả trăm năm, các toà nhà có xây dựng theo kiểu phương Tây hiện đại, khuôn viên trường rộng lớn, ký túc xá cũng rất tốt, các vật dụng, công cụ, phòng dạy học đều đạt chuẩn theo yêu cầu quốc tế, giảng viên trường có khi cũng là những sinh viên tốt nghiệp và kẻ lại đau giảng dạy, sinh viên trường rất đông, đa phần đều là nhũng nhân tài, Triển Nha không thể không cảm khái, đây quả thực là một ngôi trường trong mơ của bao nhiêu người!
- -----