Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Dung Thập chỉ nghiêng đầu quan sát chứ không quay hẳn ra, thoáng thấy bóng dáng mơ hồ của người kia giữa đám đông nhộn nhịp. Tới khi Tưởng Hạc Dã tới gần, Dung Thập còn ngửi được cả mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
Tưởng Hạc Dã không chín chắn như anh trai mình. Anh có gương mặt đẹp đẽ đậm chất lưu manh, một đôi mắt sâu hun hút ngông nghênh vô cùng, đến cả áo khoác vắt bên tay cũng vắt một cách hết sức tùy tiện.
Anh cao hơn Tưởng Tri Trầm một chút, không hiểu sao Dung Thập lại có cảm giác anh chững lại nhìn mình mấy giây.
Tới khi cô ngước lên, ánh mắt anh đã dời sang hướng khác, hành động rất đỗi tự nhiên, không có gì là cố ý tránh né. Lát sau lúc hai người chạm mắt, anh còn thản nhiên cười với Dung Thập một cái.
“Đây là em trai tôi, mới về nước mấy ngày trước.” Bọn họ nghe không ra thái độ của Tưởng Tri Trầm với em trai. Hàn Việt cũng không tùy tiện tiếp lời, cứ thế uống rượu với nhau.
Chuyện anh em bất hòa trong các gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu là chuyện hết sức bình thường. Nếu không nắm chắc phần chốt, vậy thì không được hành động hấp tấp, lỗ mãng.
Tưởng Hạc Dã kiên nhẫn đứng cạnh nghe mấy phút. Cuộc trò chuyện giữa Tưởng Tri Trầm và Hàn Việt chỉ xoay quanh công việc, còn người phụ nữ đứng cạnh không nói gì trong suốt cả quá trình.
Tưởng Hạc Dã bật cười, nghĩ đến bóng lưng khiến người khác nhìn một lần khó quên tối qua. Từ vai xuống eo, đường xương bướm hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Anh lại muốn hút thuốc lá.
Thấy Hàn Việt trả lời xong một vấn đề lại nhìn cô, Tưởng Hạc Dã hơi không vui. Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người này là gì?
Trong các buổi tiệc xã giao, bạn nữ tới cùng các khách mời nam thường là nửa kia của họ.
Nếu không phải là bạn gái thì chắc chắn là đối tượng mập mờ.
Khi cả hai nhắc tới Tưởng Hạc Dã lần thứ ba, người trong cuộc mới đổi áo khoác sang tay khác, ngẩng đầu trầm ngâm nhìn ly rượu còn một nửa của Dung Thập, mở miệng nói: “Bạn gái Hàn tổng rất đẹp.”
Một lời khen bâng quơ nhưng lại có chủ đích.
Hàn Việt sững người mất mấy giây, sau đó bật cười xoa dịu bầu không khí lúng túng, giải thích rằng: “Tiểu Tưởng tổng hiểu nhầm rồi, đây là Dung tổng của chúng tôi.”
Nghe vậy, ánh mắt Tưởng Hạc Dã chuyển từ ly rượu sang gương mặt cô, dịch thêm chút nữa là ngắm trọn cả phần cổ nõn nà.
Dung Thập vẫn thản nhiên như không, đưa tay ra lịch sự giới thiệu đơn giản: “Dung Thập.”
Tưởng Hạc Dã mới ở bên ngoài hút điếu thuốc, đầu ngón tay bị gió thổi hơi lạnh, trong lúc lơ đãng anh cầm tay cô trước, đầu ngón tay đụng lòng bàn tay cô một cái, tê tê như có luồng điện chạy qua. Cô sững người, ánh mắt sa sầm.
“Tưởng Hạc Dã.”
Anh đè thấp giọng khiến lời đến bên tai nghe mạnh mẽ hơn.
Lễ phép bắt tay xong tách ra luôn, hệt như đụng chạm ban nãy chỉ là ảo giác của cô.
Anh không giống bất kỳ ai ở nơi đây. Anh buông thả, sống kiêu ngạo không che giấu, thậm chí còn lười đối phó với nụ cười giả tạo của mọi người.
Tưởng Hạc Dã như một vị khách vãng lai ghé qua.
Mặc dù tính tình kiêu ngạo đã được kìm lại nhưng vẫn có thể trông thấy bóng dáng nó qua lời nói và cử chỉ của anh. Người đàn ông trước mặt này không hề đơn giản như mọi người nghĩ.
Anh chỉ đứng đây một lát, sau đó bị Cố Nhượng kêu qua uống rượu với đám Liễu Nại Nhất. Trước khi đi, anh kéo nới lỏng cà vạt, cười nói: “Xin lỗi, không tiếp chuyện được.”
Ngay cả bóng lưng cũng phóng khoáng buông thả, giống như thoát khỏi trói buộc.
Vừa đi được mấy bước Cố Nhượng đã lên tiếng hỏi anh: “Cậu sao vậy?”
“Ở cạnh anh cậu lâu thế làm gì?”
Không biết còn nghĩ tình cảm hai anh em tốt lắm….
Đèn sân khấu trong buổi tiệc đúng lúc lia một vòng qua người anh. Ánh sáng yếu ớt nhảy múa trên gò má. Anh nghiêng đầu, ánh mắt nóng bỏng, ẩn chứa khát vọng, khác hẳn vẻ bình tĩnh giả vờ mới vừa rồi.
Anh lấy ly champagne từ người phục vụ đi ngang qua, uống một hớp rồi mới trả lời: “Đang nhìn người.”
Cố Nhượng nhìn theo hướng của anh, trùng hợp thấy Dung Thập đang nghiêng người, phần lưng nõn nà lả lướt đập vào mắt.
Anh phản ứng lại, nói: “Là cô gái ở Túy Sắc đêm đó?”
Cố Nhượng nhận ra rất nhanh, dù sao ánh mắt Tưởng Hạc Dã cũng cao hơn người thường.
“Là cô ấy.” Tưởng Hạc Dã lắc nhẹ ly rượu trong tay.
Cố Nhượng đã nói với anh rằng cô không phải người thường nhưng sau lần gặp tối nay, Tưởng Hạc Dã vẫn thấy hơi không chân thật.
Tối qua lúc ông cụ nói chuyện này với anh, Tưởng Hạc Dã đã biết anh của anh chỉ đơn giản là mượn danh anh làm tiệc rượu xã giao, đa số là đối tác của Tưởng thị đến tham gia.
Những người hôm nay tới không ai là người chỉ biết kiếm vài đồng tiền lẻ, tất nhiên cũng bao gồm cả Dung Thập.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.” Lúc trông thấy Dung Thập, sắc mặt Cố Nhượng hơi khó coi, anh nhỏ giọng nói, “Cách xa cô ấy một chút.”
Tưởng Hạc Dã điềm nhiên như không, cười nói: “Nghiêm trọng thế sao?”
Anh mới về nước, rất nhiều chuyện không kịp nắm bắt.
Nhưng Cố Nhượng chưa kịp trả lời, hai người đã đi đến chỗ Liễu Nại Nhất và Trình Thành. Bốn người uống một hớp mới tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Giám đốc điều hành của Kỳ thị đấy. Cậu biết cô ấy có bao nhiêu cổ phần trong công ty không?” Lúc Cố Nhượng nhắc đến Dung Thập, vẻ mặt hai người bên cạnh cũng thay đổi rõ ràng.
Cố Nhượng và cô đều ở cùng vị trí quản lý cấp cao trong công ty. Cổ phần Cố thị hơn nửa nằm trong tay anh và cha anh, cổ phần thường xác định quyền của người quản lý trong việc thực thi các hạng mục.
Nhưng mà Dung Thập không hề giống với những người cùng cấp.
Không đợi Tưởng Hạc Dã mở miệng, Cố Nhượng đã nói thẳng: “Cô ấy không hề có một chút cổ phần nào của Kỳ thị.”
Ấy thế mà lại có thể ngồi vững ở vị trí đó suốt mấy năm qua. Chỉ cần vậy thôi là có thể tưởng tượng được nội bộ công ty tranh đấu gay gắt như nào.
Kỳ thị được như ngày hôm nay không thể không kể tới công của cô, nhưng người thường khó có thể tưởng tượng được cô đã trả giá những gì.
Dung Thập là người có dã tâm.
“Nghe nói là vì con trai của Kỳ tổng không được như sự kỳ vọng của ông nên mới thuê người ngoài quản lý công ty.” Trình Thành không biết sao bọn họ lại trò chuyện chủ đề này, cơ mà trước kia anh cũng được nghe cha đề cập chút ít, “Không biết sao lúc trước Dung tổng lại đụng chạm đến nhà họ Ôn ở thành Đông. Dù vậy Kỳ tổng vẫn mạo hiểm nâng đỡ, cô ấy không lấy cổ phần chắc là vì báo ơn.”
Không ai biết được bản lĩnh của cô đến đâu.
Cuối cùng, Cố Nhượng thở dài, coi như nhắc nhở Tưởng Hạc Dã một lần nữa: “Vì vậy, cô ấy thật sự không hợp với cậu.”
Vậy mà, anh lại không lo lắng như mấy người kia. Bình thản nghe nốt mấy câu không liên quan đến mình xong anh lại quay qua nhìn Dung Thập.
Có lẽ do đứng một chỗ trong thời gian dài nên chân cô hơi tê, lúc nhấc chân bị vướng váy, may mà cô khoác tay Hàn Việt nên không việc gì. Người đàn ông đằng xa ấy hơi cúi người, giống như hỏi cô có chuyện gì.
Tưởng Hạc Dã lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu lấy bật lửa từ trong túi ra, buông ly rượu xuống, lơ đãng giơ tay lên, giọng trầm đến mức đóng băng: “Lên cơn nghiện thuốc lá.”
Nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen dần xa khỏi tầm mắt, Liễu Nại Nhất mới nhiều chuyện hỏi một câu: “Sao đấy, Dung tổng cũng là bạn gái cũ của anh Dã?”
Cố Nhượng tức giận trả lời: “Cậu ta tưởng bở.”