Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Trước khi Khương Từ đặt bát đũa xuống, đã thấy Tự Bảo đang cầm điện thoại trên tay, khuôn mặt vô
cùng ân cần, chạy đến đưa cho cô.
“Mami, đây.”
Tự Bảo tuổi còn nhỏ không biết nhiều lắm, cũng không biết ai gọi đến.
Khương Từ nhìn xuống màn hình
thì thấy là Kiều Doãn Yên, hơi ngạc nhiên.
Dù bình thương hay chuyện riêng tư, cô và Kiều Doãn Yên đều ngầm kết thù không giải thích được,
quan hệ kém đến mức không muốn nhìn thấy
mặt nhau, đừng nói gọi điện thoại, ngay cả chạm mặt nói chuyện cũng không vượt quá 3 câu.
Tự Bảo vẫn đang ngẩng đầu nhỏ nhìn cô, khi Khương Từ trả lời, đè nặng thanh âm: “Alo.”
“Khương Từ.”
Giọng nói Kiều Doãn Yên truyền đến, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngày hôm qua là Cao Viện sai, tôi
thay cô ấy xin lỗi cô, mong cô có thể tha thứ cho cô ấy.”
Lông mày Khương Từ hơi nhíu lại, ngạc nhiên khi Kiều Doãn Yên gọi đến lại càng ngạc nhiên lời nói
của cô.
Cái gì thay Cao Viện xin lỗi, mong cô tha thứ?
Kiều Doãn Yên cũng không giấu diếm, đằng nào cũng biết: “Buổi sáng dự án của công ty nhà Cao Viện
bị đàn áp, phía trên có người cố ý gây khó dễ, còn có mấy vị danh viên nói ra nói vào chuyện của cô
trong bữa tiệc tối hôm qua cũng bị liên lụy.
Tôi biết đây là bút tích của ai, trừ Phó Thời Lễ ở
phía sau tính sổ cũng không có người nào gây khó dễ bọn họ như vậy.” Khương Từ hạ thấp lông mi
nghe, ánh mắt dừng trên người Tự Bảo.
Anh chàng nhỏ bé ăn vạ bên người cô như một chú chó nhỏ, đôi tay nhỏ bé dang rộng như muốn ôm.
Khương Từ cúi người ôm con trai lên đùi, trọng lượng không nhẹ, lại được dưỡng béo thêm rồi.
Kiều Doãn Yên ở đầu dây bên kia vẫn nói: “Các cô ấy lần sau sẽ không dám khua môi múa mép như vậy
nữa.”
(*) Khua môi múa mép: ăn nói bẻm mép, ba hoa, khoác lác, cốt để phô trương.
Thân phận của Khương Từ trong một đêm truyền khắp giới hào môn, mọi người ai cũng quan tâm đến thân
thế của cô, nhưng Phó gia lại cố tình giữ kín như bưng chuyện này, có hỏi thăm cũng không được gì.
Bởi vì chuyện này lại càng không dám đắc tội Khương Từ.
Đêm hôm qua Kiều Doãn Yên mất ngủ nửa đêm, hôm nay còn phải ăn nói khép nép với Khương Từ qua điện
thoại, có thể thấy được tâm tình của cô.
“Nhà Cao Viện đã xảy ra chuyện gì, tôi quản sao được?”
Giọng nói Khương Từ nhàn nhạt, giống như chuyện này không liên quan đến mình, nói: “Cô ấy nếu muốn
xin lỗi, đó cũng là việc nên làm.”
Kiều Doãn Yên: “……”
“Nếu cô muốn làm người hòa giải, có thể trực tiếp gọi điện cho Phó Thời Lễ.” Lời nói của Khương Từ
có chút mỉa mai: “Dù sao tôi cũng chỉ là phụ nữ, sẽ không mua sự dịu dàng, hào phóng của người
khác.”
Cô nói xong lời muốn nói liền không có tâm tư nói tiếp với Kiều Doãn Yên.
Khương Từ cúp điện thoại,
cúi đầu nhìn cậu nhóc ngồi trên đùi mình.
Tự Bảo không hiểu mẹ đang nói gì trong điện thoại, lực chú ý đều tập trung trên bàn cơm, bàn tay
mũm mĩm muốn lấy bát canh của Khương Từ, rất thèm: “Mami, con cũng muốn uống.”
Khương Từ hôn lên mặt cậu, trên môi nở nụ cười: “Đừng nóng vội, mẹ đút cho con.”
Chuyện quan trọng nhất bây giờ của cô là ăn no, cộng thêm đút con trai ăn.
Chuyện khác, đều bị gạt
sang một bên.
Khương Từ cũng không gọi điện thoại hỏi Phó Thời Lễ chuyện sau lưng tính sổ Cao Viện, cô tin tưởng
biết người đàn ông này có chừng mực.
Mà điều khiến Khương Từ ngạc nhiên chính là vào buổi chiều.
Khương Thuấn Ngôn gửi một tin nhắn cho
cô nói đang ở sân bay đưa
Khương Giang Nguyên về Bắc Kinh.
Cuối cùng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi cô về việc tham dự
tiệc mừng thọ của lão gia tử.
Khương Từ không trả lời, gửi tin nhắn cho Phó Thời Lễ đọc.
*
Trong công ty.
Khi điện thoại của Phó Thời Lễ nhận được tin nhắn của Khương Từ, anh đang họp.
Sau khi kết thúc,
thư ký Mạnh đến báo cáo: ”Phó tổng, Khương Thuấn Ngôn đã đưa Khương Giang Nguyên lên máy bay trở về
Bắc Kinh.” Phó Thời Lễ nhàn nhạt gật đầu, cơ thể cao lớn chân dài đi về phía văn phòng.
Thư ký Mạnh đi theo bên cạnh, tiếp tục nói: “Bên phía Cao thị đã cử người đến muốn xin lỗi phu
nhân.”
Phó Thời Lễ cũng không có ý gặp mặt.
Anh vào văn phòng, lại có một cuộc họp video với các quan sức cấp cao bên nước ngoài, thư ký Mạnh
có ánh mắt không quấy rầy, pha một ly cà phê rồi tay chân nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng.
Nửa tiếng sau, ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ chống lên mi mắt nghỉ ngơi, lúc này mới nhìn thấy
tin nhắn của Khương Từ trên điện thoại.
Bàn tay to của anh cầm điện thoại lên, nhìn trong chốc lát, chỉ đáp: “Tỉnh dậy còn khó chịu không?”
Rõ ràng quan tâm hỏi nhưng hai má Khương Từ lại hơi đỏ lên, gửi cho anh một nhãn dán hung dữ.
Cô không còn khó chịu nữa.
Ngủ đến giữa trưa mới dậy cũng không thể ở nhà suốt được.
Khương Từ cúi đầu nhìn Tự Bảo đang liếm
miệng nhỏ.
“Mami, con có đẹp không?” Tự Bảo đã chú ý đến ánh mắt của mẹ.
Khương Từ chỉ đang nghĩ cách ném đứa
con trai ngu ngốc của mình ở nhà như thế nào, nhỏ một cục nếu mang ra ngoài giống một cái đuôi nhỏ
không thể không quan tâm.
Tự Bảo hiển nhiên không biết suy nghĩ của mẹ mình, đang ngồi trong vòng tay Khương Từ, hai chân
đung đưa, rất vui vẻ.
Hai giờ chiều, Khương Từ cho con đi ngủ, để bảo mẫu trông, rồi đến công ty.
Cô tìm Thôi Duyệt Duyệt và những người khác đến mở một cuộc họp, Đường Hàm Hàm cũng đến.
Họp xong, mọi người trong phòng họp đều lần lượt rời khỏi, Đường Hàm Hàm cố ý trêu chọc Khương Từ
đang rót nước: ”Chị dâu, trông chị không có chút tinh thần nào, không phải tối hôm qua cùng anh họ
em chuẩn bị sinh đứa thứ hai ấy chứ?”
Cô gái nhỏ càng ngày càng không biết xấu hổ.
Khương Từ uống một ngụm nước, sờ mặt mình: “Khí sắc mặt chị rất kém sao?”
”Quầng thâm.” Đường Hàm Hàm chỉ vào chính mình.
Dưới mắt Khương Từ có một dấu xanh nhàn nhạt.
Hơn nữa cô ra ngoài lại không trang điểm nên rất dễ bị nhìn ra.
“Chị dâu, tối hôm qua em nghe mẹ em nói…… chị.” Đường Hàm Hàm cũng nghe tiếng gió, cô đến công ty
chính là vì tìm Khương Từ tám chuyện: “Mẹ em nói anh họ em có đôi mắt tinh tường hoặc chính là gà
tặc.” 【K hiểu lắm nhưng mà tặc là trộm chắc là trộm gà ý】
“……” Gà tặc là cái quỷ gì?
“Ha ha, lúc trước khi anh họ kết hôn với chị, không ít người trong giới hào môn không hiểu được
cuộc hôn nhân này, còn nói anh em bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc.
À đúng rồi, còn có người nói anh
họ bị chị bắt ép kết hôn.” Đường Hàm Hàm hừ hừ hai tiếng: “Mấy người kia trong nháy mắt, còn chưa
biết thân phận thật của chị, sau khi nghe xong tiếng gió lại bắt đầu khen chị và anh họ là duyên
trời tác hợp.”
Giới hào môn thường chú ý đến thân phận, địa vị và quyền thế, hơn tiền bạc.
Khương Từ thực sự biết rõ lúc trước cô gả cho Phó Thời Lễ, là trèo cao.
Nếu không phải Phó Thời Lễ
từng bước ép sát theo đuổi cô, cô nhất định cũng không dám gả cho anh.
Bây giờ trong lòng Khương Từ đã không còn nhiều cảm giác, cô mặc kệ là con gái nhà ai.
Giống như Phó Thời Lễ đã nói, tương lai thân phận duy nhất của cô chỉ là Phó phu nhân.
“Chị dâu, chị thật sự có gì với Khương gia sao?” Đường Hàm Hàm vẫn khá tò mò.
Cô vẫn cho rằng chị dâu mình là tinh nhị đại, nay lại biến thành hồng tam đại, cái này quả làm
người khác tỉnh mộng.
(*) Hồng tam đại: là những hậu duệ đời thứ 3 của thế hệ hệ cách mạng đầu tiên.
Khương Từ không giải thích quá nhiều, ngược lại làm Đường Hàm Hàm cảm khái: “Cho nên nói, câu
chuyện cô bé lọ lem xinh đẹp, tốt bụng, hiểu chuyện gả cho hoàng tử chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết
mà thôi.”
“Em gần đây cảm khái không ít?”
Đường Hàm Hàm đáng thương vô cùng, nói tiếp: “Mà câu chuyện thiên kim nhà giàu ngốc nghếch gả cho
chàng thư sinh nghèo sẽ xảy ra trong đời thực, hơn nữa, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.”
Cô đang nói mình và Triển Tín Giai, hận muốn cắn một chiếc khăn tay.
Khương Từ nói: “Triển Tín Giai
không nghèo, là đạo diễn giá trị con người hàng trăm triệu.”
“Hừ, hàng trăm triệu cũng đâu có liên quan đến em.” Đường Hàm Hàm nói: “Chị dâu, em đã mở rồi…… anh
ấy muốn chơi, em sẽ chơi với anh ấy, đến lúc đó cùng lắm thì xảy ra chuyện.
Bản công chúa còn chưa
xuống tay trước, những kẻ yêu diễm, đê tiện kia nghĩ cũng đừng nghĩ muốn bò lên, kẻ nào dám tới, em
sẽ hành chết kẻ đó.”
Khương Từ nghe những lời nói của cô, đáy lòng rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được.
Dù thế nào, nên khuyên cô vẫn khuyên vài câu: “Hàm Hàm, trong mắt Triển Tín Giai em vẫn còn quá non
nớt, tuổi lại nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa nhìn lại khẳng định em phải cảm ơn cậu ấy.”
Đường Hàm Hàm nghe không vào.
Nhưng lần gặp này cô thật sự hào hứng, cũng không đề cập đến việc thụ tinh nhân tạo hay kết hôn
nữa.
“Chị dâu, phim mới của chị khi nào bắt đầu quay?” Khương Từ lật xem văn kiện trên bàn, nói: “Tháng
sau.”
Cô đã chuẩn bị gần như đầy đủ… “Ồ, dù sao em cũng rảnh.”
*
Khương Từ đã chọn xong diễn viên cho phim mới của mình, nhưng không để lại một vai phụ cho Cố Cảnh
Châu.
Lý Diệp Na cũng không đến tìm, sau khi cô về nước, hai người dường như chỉ có một bữa cơm bàn công
việc đó, liền không có quan hệ.
Nhiều năm trôi qua, chuyện bất bình lớn đến đâu, giờ cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đêm nay Khương Từ không về nhà mà về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Cô không muốn để Khương Thuấn Ngôn nói thân phận của mình cho mọi người biết là vì cô sợ mẹ mình.
Khương Từ may mắn, khi cô đến, Từ Uyển Nghi vừa lúc có nhà.
Nhìn người mẹ quyến rũ của mình, trong
lòng Khương Từ thở dài.
“Mẹ.”
Từ Uyển Nghi năm nay đã 50 tuổi, đã dần già.
Nhưng được bảo dưỡng tốt, từ mái tóc mượt mà đến móng tay, tất cả đều tinh tế không chê vào đâu
được.
Bà giương mắt nhìn con gái.
“Con về rồi.”
“Ừ.”
Khương Từ tiện đường mua một ít trái cây tươi, đưa cho người làm rồi ngồi trên ghế sô pha.
Không khí yên lặng, Từ Uyển Nghi vừa uống trà vừa đọc báo.
Một lúc sau Khương Từ chủ động nói: “Hôm nay Khương Thuấn Ngôn về Bắc Kinh.”
Từ Uyển Nghi nhìn sang, đối với Khương gia, đó vẫn luôn là nút thắt trong lòng bà.
“Trước khi lên đường, anh ta đã ném rất nhiều chuyện rắc rối.”
Khương Từ nhấn đến trọng điểm, Từ Uyển Nghi cũng đoán được, môi đỏ mọng cười: “Trách không được hôm
nay có người ám chỉ hỏi mẹ có quen ai ở Bắc Kinh không.”
Lão gia tử tuổi lớn, tuy không kết thù gì với Từ Uyển Nghi, không giống lão phu nhân năm đó đã làm
quá nhiều chuyện.
Nhưng Từ Uyển Nghi không qua lại nổi với Khương gia.
Bà uống một ngụm trà, cười lạnh một tiếng: “Lúc trước bọn họ trăm phương nghìn kế muốn nhìn mẹ ngã,
tìm cớ đưa con về nhận tổ quy tông, chỗ nào là tâm nguyện của ba con? Nhưng người già rồi, sợ sắp
chết, đến thời điểm không có mặt mũi nào đối mặt với ba con.”
Khương Từ vẫn luôn biết Khương gia năm đó đã làm gì, nếu không mạnh mẽ tách ba mẹ ra.
Mẹ cũng không khúc mắc cả đời, bề ngoài sống thảnh thơi, phóng khoáng nhưng trong lòng vẫn không bỏ
xuống được.
Từ Uyển Nghi vẫn đang uống trà, thư thái thờ ơ giống như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến
bà.
Chính là lời ít ý nhiều.
Khương Từ lẳng lặng ngồi trong phòng khách, hai mẹ con không ai mở miệng.
Lúc người làm đến gọi ăn cơm, đã là 7,8 giờ, Từ Uyển Nghi nhìn cô đang ngồi trên sô pha xem TV,
liền hỏi: “Tối nay không về?”
Khương Từ ngồi khoanh chân, trong tay ôm gối quay lại lắc đầu.
Từ Uyển Nghi cũng lười quản cô, xoay
người lên lầu.
Một lúc sau, bên Khương gia Khương Thuấn Ngôn hẳn đã trở về, nói tình huống.
Từ Uyển Nghi nhận được điện thoại từ Khương gia.
Nói đến nói đi, vẫn là vì chuyện mong Khương Từ về nhận tổ quy tông.
Năm đó Từ Uyển Nghi không cho
Khương Từ trở về thừa kế tài sản, chỉ cho cô đến dự tang lễ của ba mình.
Sau đó quần quật trở nên
nổi tiếng trong giới giải trí, nói gì cũng không muốn đưa con gái về Khương gia, bây giờ làm sao
lại có thể đồng ý.
Đối mặt với lý do của ba Khương Thuấn Ngôn, Từ Uyển Nghi cũng không cãi cọ với ông, chỉ đưa ra một
yêu cầu: “Năm đó các người một đám mắt chó xem thường người khác, cho rằng tôi sẽ dựa vào Khương Từ
để vào Khương gia các người, nhiều năm như vậy, con gái tôi do tôi tự nuôi, các người lấy tư cách
gì đến đưa Khương Từ đi?”
“Muốn đưa Khương Từ trở về cũng có thể, các người phải để lão gia tử tự mình đến đón, hoặc con cháu
hiếu thảo nào đó mang bài vị của lão phu nhân đến đón, nếu không không cần bàn nữa, con gái Từ Uyển
Nghi tôi không phải để con cháu các người đến dỗ vài câu là có thể chạy về.”
Ngữ khí Từ Uyển Nghi sắc bén, thái độ cứng rắn.
Lời này, điện thoại bên kia á khẩu không trả lời
được.
Dưới lầu, Khương Từ lấy trái cây từ người làm, cũng không biết nội dung cuộc nói chuyện của mẹ mình
và Khương gia.
Cô ăn một quả việt quất, khuôn mặt vì chua mà nhăn lại.
8 giờ còn chưa về, Tự Bảo lấy điện thoại của Phó Thời Lễ gửi cho cô một tin nhắn thoại: “Mami, khi
nào mami về.”
Khương Từ nghe xong hai lần, mới trả lời: “Mami đang ở với bà ngoại.” “Vậy, vậy mami không dỗ Tự
Bảo ngủ sao?”
Cậu nhóc không biết đánh chữ nhưng gửi tin nhắn thoại lại rất lợi hại.
Cậu càu nhàu gửi mấy tin
nhắn qua: “Tự Bảo nhớ mami lắm, nhớ người.” Khương Từ vốn định ngủ ở đây một đêm, nghe thấy con
trai nói nhớ cô, người làm mẹ lòng mềm ngay lập tức.
Cô nghĩ nghĩ một chút nói: “Vậy được rồi…… mami sẽ về.” “Vâng, baba đến đón mami.”
“……” Khương Từ.
Phó Thời Lễ đang ở trên đường, Khương Từ tính thời gian, xem xong tập phim này cô lên lầu chào mẹ
về.
Từ Uyển Nghi đang ở trong phòng tẩy trang chuẩn bị tắm rửa, nghe vậy cũng không kinh ngạc.
“Mẹ, hôm khác con lại đến.”
Trong phòng không có gì động tĩnh, Khương Từ đứng yên một lúc mới xoay người xuống lầu.
Khi đi ngang qua phòng khách, cô thấy quả việt quất chua đặt trên bàn trà, nghĩ chắc mẹ cô cũng
không ăn nên nhờ người làm lấy một chiếc hộp trong suốt bỏ vào, mang ra cửa.
Ngoài biệt thự, Khương Từ không đợi quá mấy phút đã nhìn thấy xe của Phó Thời Lễ.
Cô cầm chiếc hộp đi đến, ngồi vào ghế lái phụ.
Người đàn ông mặc áo ở nhà và quần tây dài màu xám nhạt, ra ngoài cũng không thay quần áo chỉn chu,
hiển nhiên không nghĩ cô sẽ về, ghé mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn đến: ”Anh còn tưởng đêm nay anh phải
ngủ một mình.” Trong lời nói của anh có ý trêu chọc, Khương Từ vẫn nhớ chuyện xảy ra đêm qua bị lăn
lộn gần cả đêm, tức giận nói: ”Anh còn có một đứa con trai, có thể ngủ một mình sao?”
Đừng nghĩ cô không biết, điện thoại khẳng định là Phó Thời Lễ đưa cho Tự Bảo.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ tràn ra một nụ cười nhẹ, cũng không sợ bị cô vạch trần tâm tư.
Anh đến, cũng không vào biệt thự bên cạnh, quay tay lái, chậm rãi lái xe rời đi..