Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Khương Từ bị anh kéo như vậy không kịp phòng ngừa suýt chút nữa làm đổ cháo trên tay, hàm răng cắn
nhẹ đầu lưỡi, ổn định lại bản thân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh nói: “Anh làm em sợ
đấy, Phó Thời Lễ.” “Xin lỗi.” Miệng người đàn ông nói như vậy, nhưng giọng nói ôn hòa không có ý
xin lỗi.
Khương Từ tiếp tục đút cháo vào trong miệng anh: “Em ăn không hết.”
Ăn không hết sẽ nhét vào miệng anh, không nên lãng phí đồ ăn.
Một nửa khay cháo đều vào bụng Phó Thời Lễ, đầu ngón tay Khương Từ sờ lên lông mày mệt mỏi, khẳng
định đau lòng nhưng lại không nói gì.
Về tình cảm, Khương Từ có cách hiểu của riêng mình, cô trước sau luôn cho rằng không phải mình cứ
đối xử càng tốt với một người thì người đó sẽ càng yêu mình, điều này sẽ chỉ khiến cô thiệt thòi,
yêu anh đến không thể kiềm chế.
Giống như Phó Thời Lễ đã dành 4 năm đầu tư tình cảm cho cô, anh chỉ có hai lựa chọn, yêu cô hoặc là
lỗ vốn.
Khương Từ để tay lên ngực tự thấy anh đã đối xứ với cô bằng một trái tim chân thành, không có gì có
thể khiến Phó Thời Lễ dừng lại hành vi có thể sẽ bị tổn thương này.
Đầu ngón tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, lại cúi đầu hôn anh: “7h50p bay, 5 rưỡi anh đã phải ra cửa,
bây giờ……”
Khương Từ cầm điện thoại đang sạc lên, nhìn thời gian, tính nhẩm: “10 giờ, anh còn 7 tiếng ở với
em.”
Ánh mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ đối diện đôi mắt đen nhánh của cô, thấy người phụ nữ phun ra hai
chữ: “Làm — tình.”
Trong căn phòng kín, ánh đèn bị tắt, chỉ chừa lại một ngọn đèn bàn chiếu sáng đêm đen.
Khương Từ bị
bàn tay anh bế lên đặt trên chiếc giường trắng tinh, dây áo ngủ bị cởi ra, theo đường cong mê người
của người phụ nữ trượt xuống đất, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn chằm chằm làn da trắng nõn của
cô.
Khương Từ nâng tay mảnh khảnh lên chủ động câu lấy cổ anh.
Phó Thời Lễ cũng cúi xuống, đè cô xuống, chiếc chăn bông gọn gàng bắt đầu lộn xộn, chiếc giường đơn
tiêu chuẩn kêu cót két như thể không chịu được sức nặng.
Đôi môi đỏ mọng của Khương Từ thở nhẹ, chịu đựng động tác vuốt ve của anh, nói: “Anh bế em lên,
đừng làm trên giường.”
Cô sợ Phó Thời Lễ sẽ làm gãy giường giống lần phá tường bên Mỹ.
Không nên, nếu lần này giường bị
hỏng vì làm chuyện xấu thì làm sao bây giờ?
Ngày mai cả đoàn phim khẳng định sẽ bí mật truyền tin đồn chồng Khương đạo đến ở qua đêm làm sập
giường.
Phó Thời Lễ ôm eo cô dễ dàng bế lên, độ ấm trên đôi môi mỏng nóng ẩm in lên vành tai trắng nõn của
cô: “Đứng sẽ khiến em khó chịu?”
Đôi mắt Khương Từ lộ ra mấy phần mê ly, còn chưa bắt đầu đã bị hơi thở nóng bỏng của người đàn ông
hoàn toàn xâm chiếm, cắn môi nói: “Sô pha, tường, phòng vệ sinh đều được.”
Chỉ cần tha cho chiếc giường đơn kia cô đều tùy anh muốn nơi nào cũng được.
Phó Thời Lễ nhìn quanh phòng, cuối cùng đặt người phụ nữ lên ghế sô pha, quỳ gối từ phía sau, bàn
tay to ấn eo cô cong xuống.
Khương Từ cúi đầu xuống, mái tóc đen nhánh chặn lại gò má ửng đỏ.
Cô nhắm mắt lại có thể cảm nhận
rõ ràng anh …
Nhưng cơ thể Phó Thời Lễ căng chặt, đột nhiên không tiếp tục làm, anh chỉ dùng cánh tay ôm chặt cô,
tiếng hít thở nặng nề truyền vào tai cô.
“Làm sao vậy?” Khương Từ hỏi.
Phó Thời Lễ nghiến răng: “Không mang.” Quần đã cởi, bây giờ lại nói không mang? Khương Từ không
biết nên cười hay nên nói gì.
“Anh ngàn dặm xa xôi đến đây lại không nghĩ đến chuyện này sao?” Phó Thời Lễ tiếp tục dán vào phía
sau cô, trầm mặc.
Khương Từ im lặng vài giây, đành phải nói: “Anh vào đi.”
Bàn tay to của người đàn ông đột nhiên bóp eo cô dường như có chút kích động.
Cô hít sâu, nói xong nửa câu sau: “Ngày mai em sẽ uống thuốc.”
*
5 giờ, trời bên ngoài vẫn còn tối.
Khương Từ vẫn đang ngủ, cảm giác chăn bông lướt qua má, có mùi thơm quen thuộc, cô theo bản năng
vươn tay sờ bên cạnh, đầu ngón tay chạm vào cơ bụng cường tráng của người đàn ông.
“Em ngủ tiếp đi.” Phó Thời Lễ cầm bàn tay trắng nõn của cô đặt lên môi mỏng hôn lên.
Ý thức mơ hồ của Khương Từ càng rõ ràng hơn, có lẽ vì nhớ anh dậy để lên máy bay, trong lòng có
chút bất đắc dĩ, cả người đều dựa sát bám vào người anh: “Đừng đi.”
Bàn tay to của Phó Thời Lễ ôm lấy cơ thể bóng loáng, tối hôm qua sau khi làm xong Khương Từ cũng
không mặc quần áo, lúc này dán vào người anh, còn vươn tay ôm cổ anh không bỏ, môi đỏ nhẹ nhàng ở
bên tai anh gọi: “Chồng, chồng, chồng.”
“Đừng nghịch.” Anh nhăn mày.
Khương Từ mới không sợ, càng muốn.
Có thể là do không dùng biện pháp tránh thai, Phó Thời Lễ lo lắng sợ làm cô có thai, vội vàng làm
xong liền ôm cô ngủ.
Khương Từ luyến tiếc anh.
Phó Thời Lễ bị cô ôm không có biện pháp, bàn tay ôm lấy đầu cô, hôn một cái thật sâu.
“Ở đoàn phim phải ăn cơm no, mấy hôm nữa anh đi công tác về, nếu em gầy đi, chờ về nhà bị anh dạy
dỗ, ân?” Anh dặn dò nói, lời dừng ở bên tai, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cảnh cáo: “Anh bảo trợ lý em
trông trừng 24/7.”
Sắc mặt Khương Từ có chút cảm xúc nhỏ, sớm biết thế cô đã không dậy quấn lấy anh.
Phó Thời Lễ hôn xong liền đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vẫn mặc lại bộ quần áo tối hôm
qua.
Khương Từ ôm chăn lăn đi lăn lại, nghiêng người về phía anh nằm, độ ấm đã không còn nhưng vẫn còn
hơi thở mát lạnh của người đàn ông, cô thở nhẹ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, mặt trời bên ngoài cửa sổ đã chiếu sáng cảnh vật.
Khương Từ đột nhiên mở
mắt ra, nếu không phải nhìn chiếc ghế sô pha di chuyển và bộ quần áo ngủ của cô bị ném xuống đất,
cô cho rằng Phó Thời Lễ hôm qua xuất hiện chỉ là một giấc mộng xuân.
Nghĩ đến đây, lông mi cô cong cong, mỉm cười.
Phim trường bên ngoài đã bắt đầu quay, Khương Từ nhanh chóng rửa mặt một chút, cũng đi ra ngoài.
Thôi Duyệt Duyệt không đến, nhưng cũng gửi một tin nhắn xin cô nghỉ.
Khương Từ nghĩ đến chuyện cô
và Cố Cảnh Châu lãnh chứng, giữa bọn họ còn có Lý Diệp Na, có lẽ cũng chưa ổn, cũng không nói gì,
chỉ bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.
Thôi Duyệt Duyệt trả lời: “Khương đạo, tôi và Cố Cảnh Châu sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối năm, đến lúc
đó cô nhất định phải đến.”
Sau khi mang thai, nhanh chóng lôi ảnh đế đi làm đám cưới.
Hôn lễ được công bố cuối năm tổ chức, chứng thực thân phận của mình.
Khương Từ thấy thủ đoạn của
Thôi Duyệt Duyệt, nghĩ thầm tuổi cũng không lớn, từ một tác giả dưới tầng chót trở thành một nhà
biên kịch nổi tiếng khẳng định có bản lĩnh rất lớn bằng không nếu không có tầm nhìn đã sớm chết
trên con đường cạnh tranh này.
Thôi Duyệt Duyệt chủ động thể hiện lòng tốt của mình, cho dù kết hôn với Cố Cảnh Châu cũng không
muốn mất việc.
Khương Từ trả lời câu chúc mừng, liền bắt đầu quay phim.
Bên này, Thôi Duyệt Duyệt không ở đâu dễ dàng như việc nhắn tin với Khương Từ.
Cô ngồi trong phòng khách bên ngoài dãy phòng, thường xuyên nhìn Cố Cảnh Châu và Lý Diệp Na nói
chuyện với nhau trong phòng.
Nếu muốn hủy bỏ hợp đồng, giấy trắng mực đen cũng đã viết lên vì vậy
buộc phải nói chuyện.
Bây giờ là thời điểm Cố Cảnh Châu nổi tiếng, Thôi Duyệt Duyệt không cho rằng một người phụ nữ ham
lợi như Lý Diệp Na lại có thể dễ dàng buông tha một cây rụng tiền, hợp đồng có thể thương lượng,
phải xem hai bên nhượng bộ như thế nào.
Mà cô ghê tởm nhất chính là Lý Diệp Na một bên lợi dụng Cố Cảnh Châu kiếm tiền, một bên còn thèm
muốn anh.
【Vcl k thích LDN nhm bà này bị đéo nào :)) đấy là giá phải trả và là điều CCC phải chấp nhận thôi,
kinh tởm cái mẹ j, kinh tởm thì thì tởm ck m ý
:))】
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, động tĩnh khiến dây thần kinh của Thôi Duyệt Duyệt
thắt lại, giương mắt nhìn, rốt cuộc vẫn có chút không tự tin.
Lý Diệp Na bước ra trước với vẻ mặt lạnh như băng.
Sắc mặt Cố Cảnh Châu không tốt, không nói một lời nhìn Lý Diệp Na rời khỏi căn phòng, sự u ám trong
đáy mắt gần như tràn ra.
“Cảnh Châu.” Thôi Duyệt Duyệt nhỏ giọng gọi.
Cuộc giằng co này với Lý Diệp Na, cô nghĩ đến đứa con trong bụng và tờ giấy đăng ký kết hôn trong
túi mới có thể tự tin hơn chút, đôi mắt chứa ánh nước nhìn anh.
“Cô ấy có phải…”
Thôi Duyệt Duyệt nói chưa xong, Cố Cảnh Châu đã bước tới, vươn bàn tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt
của cô, ngắt lời trước: “Không sao, em chăm sóc con thật tốt, chuyện hôn lễ cứ giao cho anh.”
Thôi Duyệt Duyệt không thể nhìn ra điều gì từ vẻ mặt u ám của người đàn ông.
Cô miễn cưỡng nở một
nụ cười, ôm lấy vòng eo của anh, áp mặt vào ngực người đàn ông, khát khao nói: “Cảnh Châu, em muốn
có một gia đình với anh.”
Từ tầng dưới cùng của xã hội, lang thang bên ngoài, trải qua quá nhiều gian khổ, gia đình đã trở
thành nơi họ khát khao nhất trong đáy lòng.
Đây là sự ấm áp mà Cố Cảnh Châu và Lý Diệp Na không thể cảm nhận được khi ở bên nhau, bởi vì người
phụ nữ này từ thể xác đến linh hồn đều lạnh như băng.
Nhưng Thôi Duyệt Duyệt thì khác, cô giống như
một mặt trời nhỏ nóng bỏng, sưởi ấm trái tim lạnh ngắt của anh.
Anh ôm chặt người phụ nữ vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, hứa hẹn: “Anh sẽ không để cô ấy làm
tổn thương em.”
Thôi Duyệt Duyệt nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Bởi vì cô biết Lý Diệp Na sẽ không dễ dàng buông tha cho mình và Cố Cảnh Châu, sau đó quả nhiên, cô
nhận được một số điện thoại xa lạ trên điện thoại mình.
Cố Cảnh Châu còn đang tắm, Thôi Duyệt Duyệt một mình đứng ở mép giường, bấm vào dòng tin nhắn chưa
đọc trên màn hình:〈Phá thai, nếu không 1 tỷ tiền bồi thường hợp đồng cũng đủ để tôi bồi dưỡng một
ảnh đế mới.〉
Chuyện kết hôn đã định, Thôi Duyệt Duyệt không nghĩ đến Lý Diệp Na căn bản không bảo cô và Cố Cảnh
Châu ly hôn mà là đánh chủ ý lên đứa trẻ.
Số tiền bồi thường 1 tỷ đồng khả năng còn phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Lý Diệp Na đối
với sự nghiệp của Cố Cảnh Châu, điều này khiến sắc mặt Thôi Duyệt Duyệt trở nên tái nhợt.
*
Ba tháng tiếp theo.
Phim của Khương Từ đã đến đoạn kết, ở phim trường Hoành Điếm cô không nhìn thấy Thôi Duyệt Duyệt.
Mà Thôi Duyệt Duyệt cũng biết mình sẽ làm chậm trễ tiến độ quay phim nên đã chủ động giới thiệu một
người bạn trong giới biên kịch cho cô, chỉ cần không là chậm trễ công việc, Khương Từ cũng không để
cô vác bụng to đến Hoành Điếm.
Xét cho cùng, thể chất của mỗi người khác nhau, một số người mang thai đặc biệt chú ý đến khía cạnh
này cũng là chuyện bình thường.
Sau cuối tháng 9, việc quay phim cũng đã kết thúc.
Khương Từ theo sát lịch trình ở tổ hậu kỳ vì cô định chiếu phim vào mùng 1 tết, lại tìm các mối
quan hệ trong giới, mấy lần trắc trở, bây giờ cũng chỉ cần kiên nhẫn chờ được phê duyệt.
Hôm đoàn phim đóng máy, trợ lý chờ mong: “Khương đạo, tối nay chúng ta đi ăn mừng ở đâu?”
Khương Từ khép lại văn kiện, cười hỏi: “Tối nay các cô muốn ăn gì? Gọi điện cho Hòa Sanh và mọi
người ở công ty đi.”.