Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Khương Từ đã mở miệng, Hòa Sanh cũng không thể từ chối.
Phó Thời Lễ tự mình lái xe đến đợi bên ngoài sự kiện tuyên truyền.
Sau khi kết thúc, hai người tạm
biệt nhân viên đoàn phim, cùng nhau rời đi.
Khương Từ mở cửa xe, để Hòa Sanh ngồi ở ghế sau, cô cũng theo đi vào.
Ghế lái phụ không có ai ngồi,
Phó Thời Lễ nhàn nhạt nhìn phía sau.
Hòa Sanh có chút câu nệ, chủ động chào hỏi : “Phó tổng.” Phó Thời Lễ gật đầu, khởi động xe rời đi.
Không khí trên đường về rất yên tĩnh, chỉ có Khương Từ thi thoảng nói chuyện với Phó Thời Lễ, dù
sao cũng có người ngoài, cũng không nói lời thân mật giữa vợ chồng.
Hòa Sanh lặng lẽ nhìn cảnh đêm
ngoài cửa sổ, tận lực trở thành người thông suốt.
Khương Từ vừa dứt lời, Phó Thời Lễ đột nhiên nói: “Quý Hàn Phong gần đây thế nào?”
Khương Từ hơi kinh ngạc nhìn về phía chồng mình, hiển nhiên không phải hỏi cô.
Mà đôi mắt Hòa Sanh run lên, không thấy ai trả lời, cô nói: “Tôi không biết.”
Phó Thời Lễ suy nghĩ điều gì đó, cũng không nói.
Anh đưa Hòa Sanh đến cổng tiểu khu, đợi cô đi, anh nói với Khương Từ đang ngồi ở ghế sau: “Coi anh
là tài xế?”
Khương Từ dứt khoát đổi chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai: “Không dám
không dám.”
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Thời Lễ dừng trên mặt cô, vươn ngón tay dài ra véo.
“Đau.” Khương Từ cau mày.
Ngữ khí của người đàn ông không có nửa phần tức giận: “Khó chịu.” Trên đường về nhà Khương Từ hỏi
anh: “Anh mua bất động sản có căn hộ chung cư nào thích hợp để sống một mình không? Gần công ty em
một chút.”
Phó Thời Lễ nheo mắt nhìn cô: “Em còn muốn chuyển ra ngoài sống một mình?”
“…… Không phải.” Khương Từ giải thích nói: “Cho Hòa Sanh ở.”
Cô không biết rõ bất động sản đứng tên mình, nói: “Không thì lúc về em phải kiểm tra hợp đồng bất
động sản.”
Phó Thời Lễ lại nhàn nhạt nói: “Có một căn hộ hai phòng ngủ.” “Ừm, được rồi.” Khương Từ không nghi
ngờ anh.
9h50p mới về đến nhà.
Khương Từ nhìn thấy con Husky đang co ro trong ổ chó nhỏ trong góc liền lên lầu tìm Tự Bảo.
Cô thấy
Phó Thời Lễ cầm di động đi vào thư phòng cũng không nghĩ nhiều.
Cửa phòng bị đóng chặt, ngăn cách động tĩnh bên ngoài.
Dáng người cao lớn, đĩnh bạt của Phó Thời Lễ đứng trước cửa sổ sát đất, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm
chú màn đêm phủ đầy tuyết bên ngoài, cầm điện thoại gọi cho Quý Hàn Phong.
Nói chuyện với nhau được vài câu, cuối cùng Quý Hàn Phong nói: “Bây giờ tôi mang chìa khóa căn hộ
cho cậu.”
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ cong lên: “Nóng vội như vậy?”
Không phải Quý Hàn Phong không nghe ra lời chêu chọc nhưng anh cũng lười so đo.
Sau khi cúp điện
thoại, cầm áo khoác lập tức đi ra ngoài.
Bên này, sau khi Phó Thời Lễ mật báo xong, chậm rãi ra khỏi thư phòng.
Khương Từ vừa sang phòng trẻ
em thì thấy Tự Bảo đã ngủ say, khẽ đóng cửa lại, xoay người lại nhìn thấy thân ảnh của người đàn
ông, cô nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Anh tìm chìa khóa căn hộ cho em trước đã, ngày mai đến công ty em
muốn đưa cho Hòa Sanh.”
Phó Thời Lễ đợi cô đến gần, vươn bàn tay to nhẹ nhàng ôm vai cô: “Sáng mai đưa cho em, đi ngủ?”
Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ nhìn anh, ngây thơ chớp chớp mắt.
Hai người bây giờ cũng không bận
rộn công việc, con trai cũng ngủ, đêm khuya biệt thự yên tĩnh vô cùng.
Thời gian có vẻ còn khá sớm?
Khương Từ nghĩ nghĩ, chủ động vươn tay lên ôm lấy cổ người đàn ông, kiễng mũi chân lên, môi đỏ bật
hơi: “Ừ.”
Trong biệt thự trừ con Husky dưới lầu thỉnh thoảng kêu ngao một tiếng thì chỉ có không khí trong
phòng ngủ chính nóng lên.
Sợi tóc Khương Từ ướt đẫm mồ hôi dính trên má và cổ, đầu ngón tay nắm lấy góc chăn, mềm yếu nằm
trong ổ chăn, cũng may có máy sưởi, nên cho dù lộ một vùng da lớn sau lưng mảnh mai cũng không cảm
thấy lạnh.
Ý thức mơ hồ, người đàn ông nhấc chăn lên xuống giường, mơ hồ giống như đi ra ngoài.
Khương Từ không còn khí lực xem Phó Thời Lễ đi đâu, hàng mi khép hờ, chậm rãi bình phục cảm xúc
kịch liệt trong lồng ngực.
Khi ý thức của cô trở nên rõ ràng mới nghe thấy tiếng bước chân ổn định từ cửa truyền đến.
Khi mở mắt ra, nhìn anh mặc áo ngủ màu xanh đậm.
Phó Thời Lễ đi tới, theo tầm mắt của cô dường như đang đặt thứ gì đó lên trên tủ đầu giường, cúi
người, đưa tay sờ lên tóc cô: “Để ở đây?”
Khương Từ mệt muốn chết, cũng không kịp nghĩ ra cái gì.
Sau khi Phó Thời Lễ vén mái tóc xinh đẹp của cô sang một bên, môi mỏng hôn dọc theo chiếc cổ trắng
nõn của cô một lúc rồi tắt đèn, sống mũi cao chống lên vầng trán thanh tú, giọng nói từ tính dễ
nghe truyền đến: ”Biết em mệt, mau ngủ đi.”
Khương Từ rất mệt, lăn lộn trên giường với anh còn mệt gấp đôi so với công việc, chính là thử thách
thể lực cô.
Vào đêm đông tuyết rơi, có ổ chăn mềm mại và khuôn ngực rộng lớn, ấm áp của người đàn
ông khiến cô nhanh chóng lâm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng.
Trong trạng thái ngái ngủ, dường như cô cảm giác Phó Thời Lễ rời giường, hôn cô lần nữa mới đi vào
phòng vệ sinh rửa mặt, giọng nói vẫn dễ nghe như cũ còn mang theo tia lười biếng mới tỉnh dậy sáng
sớm, ở bên tai cô nói mấy câu.
Khương Từ co ro trong ổ chăn, nhắm mắt ngủ cũng không để ý đến anh.
Chờ khi bị tiếng chuông điện
thoại đánh thức thì đã gần 12 giờ trưa.
Cô mờ mịt ngồi dậy, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối bù, đôi mắt nhìn về phía ánh mắt trời tươi đẹp
ngoài cửa sổ.
Thất thần một lúc, Khương Từ mới nhận ra mình đi làm muộn, ngay cả trợ lý cũng gọi điện hỏi, cô lập
tức rời giường đi rửa mặt.
Thay quần áo đi ra, cô nhìn thấy chiếc chìa khóa đặt trên tủ đầu giường, như thể mơ hồ nhớ ra những
gì Phó Thời Lễ nói.
Khương Từ vươn tay cầm lấy chìa khóa, xoay người rời khỏi phòng ngủ chính.
*
Khương Từ đưa chìa khóa cho Hòa Sanh xong cũng không hỏi đến.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đến cuối năm công ty đều bận rộn tổ chức những buổi tuyên truyền.
Làm bà chủ kiêm đạo diễn, phim còn chưa chính thức công chiếu, Khương Từ yêu cầu các diễn viên
trong đoàn tuyên truyền ở nhiều buổi khác nhau.
Cô tranh thủ Phó Thời Lễ ở nhà chăm con nên bớt
thời gian đi đến những nơi khác công tác, đi một chuyến tầm bốn năm ngày.
Khi đó, trước khi đi cô
đã nói với Phó Thời Lễ sẽ trở về trước hôm giao thừa ba ngày, rồi ở nhà với chồng và con.
Sau khi ước hẹn, Khương Từ không ngờ hành trình đã sắp xếp ổn thỏa của cô sẽ có thêm một ngày khác.
Cuối cùng, sau khi kết thúc quá trình quảng bá phim, cô tạm biệt một số diễn viên trong đoàn, chuẩn
bị thu thập hành lý trở về thành phố S để ăn Tất Niên với chồng con nhưng lại không ngờ đến còn
chưa bước ra khách sạn đã nhận được một cuộc gọi từ Bắc Kinh.
Bước chân về nhà của Khương Từ cũng vì cuộc điện thoại này mà bị cản lại.
Hệ thống máy sưởi trong phòng cung ứng đầy đủ, cô không mặc áo khoác, ngồi trên sàn nhà, trước mặt
còn mở vali hành lý chưa được thu xếp xong, quần áo lộn xộn đặt ở một bên, cũng chưa dọn dẹp xong
mà lẳng lặng nghe Khương Thuấn Ngôn ở đầu dây điện thoại bên kia đang nói: “Ông nội sắp không qua
khỏi, muốn gặp em lần cuối.”
Lúc trước đại thọ của lão gia tử, Khương Từ khăng khăng không trở về Bắc Kinh.
Bây giờ không giống như khi cô còn nhỏ, Khương gia không thể cưỡng ép đưa cô về.
Khương Thuấn Ngôn trừ bỏ mặt lạnh thì chỉ có bất lực.
Lần trước tan rã trong không vui, lần này chủ động gọi điện tới, ngữ khí trầm trọng: “Bác sĩ nói
ông nội chỉ còn chút hơi thở, chỉ sợ không chịu nổi ba ngày nữa.”
Khương Từ trong điện thoại cũng chưa nói gì.
Sau khi cúp máy, cô gọi điện cho mẹ mình trước.
Cuối năm Từ Uyển Nghi cũng bận rộn tham dự các hoạt động thảm đỏ, khi nhận được cuộc gọi, bà đang
xem một sàn catwalk hoành tráng, lấy chăn do trợ lý đưa cho rồi choàng qua vai, đi đến một nơi yên
tĩnh, nói: “Trở về nhìn xem, kẻo lỡ lão gia tử chết không nhắm mắt một đám dùng đạo lý trách mắng
con.”
Từ Uyển Nghi đời này sẽ không bao giờ bước chân vào Khương gia một bước, còn Khương Từ thì khác.
Trên người cô chảy dòng máu Khương gia, đời này không thể xóa bỏ.
Khi mẹ nói như vậy, Khương Từ
liền đồng ý.
Cô đối với Khương gia không có chút tình cảm nào, ký ức tuổi thơ cũng không tốt, nếu không phải
Khương Thuấn Ngôn 5 lần 7 lượt nói đi nói lại chuyện lão gia tử thì Khương Từ có lẽ cũng không muốn
trở về.
Cô đổi vé đi thành phố S thành đi Bắc Kinh.
Cuộc gọi thứ hai, Khương Từ gọi cho Phó Thời Lễ.
Lão gia tử bệnh nặng, lần này trở về Khương gia cũng chưa biết lúc nào mới trở về.
Phó Thời Lễ trong điện thoại cũng không nói gì.
Sau khi Khương Từ cúp máy, ngón tay cầm điện thoại, trong ngực có một loại cảm xúc không giải thích
được.
Trưa hôm đó, cô lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Theo đám người đi ra khỏi sân bay, gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến Khương Từ phải quấn chặt áo
khoác trên người.
Cô kéo vali, Khương Thuấn Ngôn đã sớm lái xe đứng chờ ở ven đường.
Anh bước xuống xe, mặc tây trang phẳng phiu đi thẳng đến gần.
Đã liên tục hai ngày hai đêm không
chợp mắt, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đỏ ngầu, đưa tay cầm lấy vali của cô: ”Ông nội đang phẫu
thuật, tình hình không tốt lắm, anh đưa em đến bệnh viện trước…”
Khương Từ đang có ý này, cô nghĩ cũng không muốn quay lại Khương gia.
Dọc theo đường đi, Khương
Thuấn Ngôn cố ý nhắc tới thân thể của lão gia tử.
Khương Từ ngồi trong xe cũng chỉ nghe anh nói: “Cho dù ông nội có thể sống qua Tết, thời gian cũng
không còn nhiều, về sau Khương gia đoàn viên sẽ không bao giờ đầy đủ thành viên nữa.
Năm nay em ở
lại đây ăn Tết, sau Tết Âm lịch anh sẽ đưa em về Phó gia, được không?”
Trong lời nói của Khương Thuấn Ngôn chính là muốn lão gia tử yên tâm đi, Khương Từ nghe xong cũng
không nói gì.
Cô nhìn những tòa nhà xa lạ ngoài cửa kính xe, lần cuối cùng cô đến Bắc Kinh là 7,8 năm trước, cảnh
sắc trong trí nhớ cô cũng từ từ trở lại, tuy rằng đây là quê hương của ba cô nhưng không phải của
cô.
Bệnh viện ở trung tâm, ngoài phòng phẫu thuật.
Những người thuộc trực hệ của Khương gia hầu như đều đến đông đủ, bao gồm cả bác trai, bác gái,
chú, dì và anh em họ mấy năm không gặp đều ở đây.
(*) Trực hệ: những người có quan hệ máu mủ; giữa cha mẹ với con; ông bà với cháu nội, cháu ngoại.
Khi Khương Từ xuất hiện, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Có những ý nghĩ không rõ, cũng có đánh giá ——
Năm đó Từ Uyển Nghi quyết liệt nháo với Khương gia quá khó coi, lại gắt gao đưa con gái đi không
muốn cô quay lại Khương gia, quan hệ gần như tan vỡ, bây giờ mặc dù gặp mặt, thái độ chưa nói tới
sẽ háo hức như thế nào.
Bác gái cả Khương gia nhìn thấy Khương Từ, hai mắt nóng rực tiến lên nắm lấy bàn tay hơi lạnh của
cô: “Đến là tốt, trên đường ngồi máy bay có mệt không?”
Khương Từ lắc đầu, tầm mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Khuôn mặt ai cũng u sầu, sợ lão gia tử nằm bên trong xảy ra sơ xuất.
Bác gái hai nói: “Lần trước đại thọ lão gia tử, đợi thật lâu không thấy cháu đến, suýt nữa đã không
chịu nổi muốn đi, lần này chỉ sợ……”
Chưa nói hết lời nhưng lại nói hết ý mấu chốt.
Tầm mắt Khương Từ chuyển sang người bác gái hai, cũng chính là mẹ Khương Thuấn Ngôn.
Cô mím môi không nói, có người hỏi: “Khương Từ, nghe nói cô đã kết hôn ở thành phố S, chồng cô
đâu?”.