Edit: Nấm Beta: Ru
——-
“Cô ấy là ai? Cậu có nói rõ điều này không?”
Đáy mát của Phó Thời Lễ có chút không vui, anh hất tay Quý Hàn Phong để trên vai mình, còn phủi phủi tây trang giống như có bẩn.
Cử chỉ ưu nhã mang theo chút ý tứ ghét bỏ.
Lông mày của Quý Hàn Phong cong cong, cũng biết hiện tại không nên lấy vị này ra nói giỡn.
Nhưng mà ai bảo hai người có giao tình sâu đậm, hai năm đầu thì còn có một số việc thấy không quen.
Thật vất vả lắm mới thấy một người phụ nữ mới xuất hiện bên người Phó Thời Lễ, không nhịn được muốn nói vài lời: “Đàn ông chúng ta tới tuổi này, cậu cũng đừng có tiếp tục rụt rè với phụ nữ, cứ trực tiếp xé nát quần áo của cô ấy, cô ấy mới có thể ngoan ngoãn nghe cậu.”
Nói đi nói lại, là sợ Phó Thời Lễ ngụy trang quân tử, quên mất cái bộ mặt cầm thú sẵn có, thế thì lại chả phí công nuôi con dâu cho người khác.
Phó Thời Lễ không rảnh nghe anh giáo huấn, ánh mắt thấy thân ảnh quen thuộc trong đám người, đôi môi mỏng anh nhẹ nhấp: “Tôi đi chào hỏi.” Quý Hàn Phong nhún nhún vai, cầm ly rượu trên khay người phục vụ, cà lơ phất phơ dựa vào một chỗ, kéo kéo cà vạt màu đỏ rượu của chính mình.
Anh khác với Phó Thời Lễ, mặc kệ là tham dự trường hợp gì, đều tận tâm đem dáng vẻ phong lưu phóng khoáng của mình mang ra.
Nói thẳng ra là, giống như một con khổng tước khoe khoang thân hình xinh đẹp của nó, chỉ cần đứng chỗ nào đó một lúc là liền thu hút nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của phụ nữ.
Một dáng vẻ đào hoa.
Đây có lẽ là ấn tượng thứ hai Khương Từ nhìn ra từ trên người Quý Hàn Phong.
Cô đi đến bàn ăn trước mặt, cầm một miếng bánh kem nhỏ lên để ăn, một bên lẳng lặng mà đánh giá mấy người trong đại sảnh yến hội, khi nhìn đến Quý Hàn Phong, người đàn ông này lập tức tươi cười nhìn cô, không chút che giấu gì cả.
Khương Từ mỉm cười lịch sự, sau đó lực chú ý lại đặt trở về trên chiếc bánh, cảm thấy quá ngọt.
Vừa định tìm một chỗ trộm để xuống, lại thấy Quý Hàn Phong đi tới, không để ý người khác mà cùng cô nói chuyện: “Khương tiểu thư.”
Khương Từ cầm bánh kem ăn không hết, mỉm cười: “Quý tiên sinh.”
Quý Hàn Phong liếc mắt trên tay cô một cái, tươi cười lại trở về khóe miệng: “Xem ra khẩu vị của Khương tiểu thư và Phó Thời Lễ giống nhau, bánh matcha là hương vị yêu thích của Phó Thời Lễ.”
Khương Từ tươi cười cứng nhắc: “Đúng không?”
Đúng lúc cô lại không thích vị matcha một tí nào, nếm thử liền thấy ngán.
“Khương tiểu thư cùng Phó Thời Lễ thật xứng đôi.”
Những lời này của Quý Hàn Phong, cũng khiến người khác không biết là thật hay giả.
Đầu ngón tay của Khương Từ siết chặt đĩa bánh, bị bạn của Phó Thời Lễ hiểu lầm như vậy làm cô có chút mất tự nhiên, ngẩn người, ra tiếng giải thích: “Quý tiên sinh hiểu lầm, tôi cùng Phó tổng không phải như những gì anh tưởng tượng.”
Lòng bát quát trong người Quý Hàn Phong che dấu từ lúc nãy lập tức nổi lên: “Các người còn chưa có gì sao?”
“……” Khương Từ bất đắc dĩ nhìn anh.
Lời này nói ra cũng thật dễ dàng quá rồi đó!
Nụ cười trên mặt Quý Hàn Phong nhiễm vẻ nghiền ngẫm, ám chỉ cô: “Số lượng phụ nữ có thể xuất hiện bên người cậu ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.” “Chuyện này đáng được ăn mừng sao?” Khương Từ cảm thấy cô không cần phải có quan hệ đặc biệt gì với Phó Thời Lễ.
Lời nói đến miệng của Quý Hàn Phong bị đình trệ, nhìn đôi mắt đen nhánh của cô bình tĩnh, không chút tự mãn.
Nhất thời nổi lên tâm tư, ngón tay dài vươn lên sờ cằm chính mình: “Trước khi đến đây, cô biết chủ nhân bữa tiệc hôm nay là ai không?”
Khương Từ nhướn mày, mơ hồ đoán được cô sẽ không muốn biết.
Quý Hàn Phong cố tình dơ ngón tay chỉ cho cô nhìn: “Bên trái, cô gái có khuôn mặt trái xoan, cô ấy tên Kiều Doãn Yên.”
Ở khoảng cách hai, ba mét, không bị cản trở tầm nhìn, dễ dàng thấy được một cô gái vô cùng diễm lệ trước mắt, khí chất đoan trang, ưu nhã đứng trong đám người, một thân mang lễ phục toát ra vẻ đẹp cao sang, hơi thở không chút thấp kém, so với mấy cô gái xung quanh đúng là một sự tương phản rõ nét.
“Cô ta là vị hôn thê trước đây của Phó Thời Lễ.” Lời Quý Hàn Phong nói nhè nhẹ dừng bên tai cô.
Khương Từ đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn theo hướng tay Quý Hàn Phong chỉ.
Trong khoảnh khắc nghe thấy Phó Thời Lễ có vị hôn thê, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên khó chịu.
Lời nói Quý Hàn Phong còn chưa hết, câu tiếp theo chính là: “Cũng là em dâu cũ.”
Khương Từ ngẩn người, kinh ngạc buột miệng thốt lên: “Anh ta bị cô ấy đội nón xanh?”
Lời này đổi lại khiến Quý Hàn Phong sửng sốt, cười không khép nổi miệng: “Đúng vậy, lời nói này cũng không có gì sai.”
Khương Từ hơi cau mày, không phải là Phó Thời Lễ bị cô gái đó đội nón xanh rồi cố ý đưa cô đến đây để giữ cho mình chút thể diện?
Mặc kệ có phải hay không, tâm tình của cô đều vô cùng phức tạp, cảm khái câu: “Thật đúng là…”
Quý Hàn Phong cho rằng cô đang đồng tình, buồn cười không thôi.
Khương Từ ngước mắt, tầm mắt lại một lần nữa nhìn về phía
trước, bỗng nhìn thấy thân ảnh Phó Thời Lễ, dáng người cao lớn mặc bộ âu phục, một mình đứng trong đám người đã thu hút được rất nhiều ánh mắt, dường như cảm nhận được cái gì, ánh mắt thâm thúy nhìn qua.
Hai người đối diện nhìn nhau, thời gian một giây, cô rũ mắt tránh đi.
Đôi mắt Phó Thời Lễ hơi hơi nheo lại, anh thấy Quý Hàn Phong tươi cười thoải mái cùng Khương Từ nói chuyện.
Ly rượu vang đỏ trong tay đặt lên khay của người phục vụ đứng cạnh, ưu nhã thấp giọng cùng người cáo từ, đang chuẩn bị cất bước đi đến chỗ cô.
“Thời Lễ.”
Kiều Doãn Yên đi đến, khuôn mặt trái xoan sắc xảo khéo léo mỉm cười: “Vừa rồi bác Hứa tìm anh, nghe nói mẹ hôm trước đưa Hứa tiểu thư đến nhà chơi?”
[Gì thân mật giữ ಠ╭╮ಠ ]
Đôi mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ bình thản nhìn cô, ngữ điệu trầm tĩnh, nghe không ra chút cảm xúc: “Đúng vậy.”
Kiều Doãn Yên không quan tâm anh có bài xích với chuyện hôn sự lần trước hay không.
Nhưng mà, cô muốn nhìn ra cảm xúc từ khuôn mặt tuấn mỹ kia, lời nói trên miệng ngừng lại vài giây, ánh mắt chuyển đi nhìn đến thân ảnh đang đi tới, cười cười: “Bác Hứa đến đây, hẳn là có việc tìm anh.” Sắc mặt của Phó Thời Lễ như thường, sau khi nhàn nhạt gật đầu với cô, lập tức cất bước đi đến, cùng Hứa tổng nói chuyện với nhau.
Kiều Doãn Yên đứng tại chỗ, sau khi nhìn theo thân ảnh của nam nhân tuấn mỹ kia, tầm mắt cô chậm rãi chuyển đến nhìn Quý Hàn Phong đang nói chuyện vui vẻ cùng một cô gái.
Từ lức bữa tiệc bắt đầu, kỳ thật cô có chú ý tới cô gái đi cùng Phó Thời Lễ.
Kiều Doãn Yên lẳng lặng đánh giá cô gái ấy vài lần, thấp giọng kêu phục vụ lại, phân phó hai câu.
Đang nói chuyện phiếm cùng với Quý Hàn Phong không được bao
lâu thì thấy không ít phụ nữ tiến đến, rất nhanh cô liền có một mỹ nữ thành thục chủ động bưng rượu tiến đến, mời anh ta uống một ly.
Khương Từ thức thời tìm cớ rời đi, giúp Quý Hàn Phong cùng mỹ nữ có không gian đơn độc ở chung.
Cô một mình đi ra ngoài boong tàu, gió biển nhè nhẹ thổi qua rất thoải mái.
Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, màn đêm buông xuống vô cùng yên tĩnh, cô mơ hồ có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở phía xa, ánh đèn rực rỡ lóa mắt, vô cùng đồ sộ.
Thật đẹp.
Khương Từ thưởng thức, lấy di động ra chụp lại toàn bộ cảnh đêm của thành phố S, gửi bức ảnh vào WeChat cho Tiêu Họa xem.
Chẳng mấy chốc, liền nhận được một tin nhắn mới: 〈ĐM, mấy ngày rồi cuối cùng cậu cũng đã chịu ra khỏi cửa.〉
Đầu ngón tay Khương Từ gõ gõ hai chữ, nhấn gửi : 〈Đẹp không?〉
Tiêu Họa nhắn gửi cô icon gương mặt cười lớn, mấy giây sau lại trả lời: 〈[mắt nhấp nháy] lần sau mình cũng muốn đi nha.〉
〈Ngoan, chờ mình kiếm tiền thật nhiều tiền, bao du thuyền cho cậu đi chơi.〉
〈Cảm ơn đại gia.〉
Khương Từ một bên thưởng thức cảnh đêm, một bên nhàm chán trò chuyện cùng Tiêu Họa, cô nhìn cảnh đêm ở phía xa xa ngày càng mơ hồ, cũng không biết đêm nay liệu cô có thể trở về hay không.
Đang lơ mơ nghĩ ngợi, phía sau, một người phục vụ đi tới cung kính mà nói: “Hứa tiểu thư, chúng tôi đã an bài một phòng VIP ở lầu ba để tiểu thư nghỉ ngơi, xin hãy theo tôi tới đó.”
Khương Từ thu hồi di động, mờ mịt quay đầu: “Tôi không phải họ Hứa.” Người phục vụ cho rằng sẽ không lầm thân phận vị tiểu thư mỹ lệ này, dò hỏi: “Ngài không phải Hứa tiểu thư – vị hôn phu của Phó tổng sao?” Khương Từ sửng sốt, nhưng không có trả lời.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vừa rồi mới biết vị hôn thê trước đây của Phó Thời Lễ, bây giờ, cô lại biết thêm vị hôn thê hiện tại.
Người phục vụ nhìn thấy sắc mặt của cô, hơi ngập ngừng nói: “Cô không phải là Hứa tiểu thư sao?”
“Tôi không phải.” Khương Từ mở miệng làm sáng tỏ, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.
Người phục vụ ngay tại chỗ không ngừng xin lỗi, có lẽ cảm thấy việc nhận sai người là việc không lịch sự.
Một lát sau, anh ta còn đưa lên một ly rượu vang đỏ, tỏ vẻ muốn bồi tội.
Khương Từ thờ ơ mỉm cười, tiếp nhận ly rượu.
Cô mím môi, lặng lẽ nhìn khung cảnh đêm xa xăm.
Một bên đem mùi thơm tinh khiết của ly rượu lên môi nhấp một ngụm, một bên hồi tưởng lại những lời phục vụ nói.
Phó Thời Lễ, có vị hôn thê.
Hẳn chính là vị Hứa tiểu thư gặp ở nhà cô Đường một tuần trước, nghĩ kỹ lại thì, kỳ thật một người đàn ông thành thục, kiến thức rộng rãi, tài giỏi, nội tâm sắc sảo như anh ta rất dễ dàng khiến phụ nữ bằng lòng nắm ống quần.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thêm một vị hôn thê mới, tựa hồ cũng không có gì bất ngờ.
Khương Từ mất cảm giác ngon miệng, chiếc bánh matcha vẫn luôn cầm trên tay không thể vứt đi được, chỉ có thể đổ ly rượu vang đỏ xuống sóng biển nhấp nhô.
Cô lặng lẽ làm chuyện xấu, nhưng không nghĩ tới một màn này đã rơi hết vào mắt Phó Thời Lễ.
Sau khi chiêu đãi bạn bè kinh doanh xong, anh liền đi tìm Khương Từ.
Từ xa, liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé, tinh tế của cô dựa vào thành lan can con thuyền.
Chiếc váy đen hoàn mỹ đem cái eo thon nhỏ của cô lộ ra, một cánh tay liền có thể ôm hết.
Mái tóc đen nhánh dài tùy ý để làn gió biển thổi qua, cả khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ được ánh đèn lộng lẫy chiếu xuống, đẹp không tì vết.
Ngay sau khi Khương Từ lén lút đổ rượu trong ly xuống, Phó Thời Lễ chậm rãi xuất hiện, giọng nói trầm thấp xen lẫn vui đùa truyền đến: “Bị tôi
thấy rồi.”
Một câu, làm ly rượu trên tay Khương Từ suýt chút nữa rơi mất.
Cô xoay người nhìn lại, nhìn thấy Phó Thời Lễ cất bước đến gần, có lẽ là do gương mặt tuấn mỹ này đang đeo mắt kính, nên mới đem sự sắc bén, lạnh lùng của bản thân thu lại, tạo cảm giác dễ gần.
Mặc dù như vậy, đáy lòng Khương Từ vẫn có một loại cảm xúc không tên, đối với anh đề phòng càng lớn.
“Dọa sợ?” Phó Thời Lễ nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy ngơ ngác của cô, nhìn chằm chằm mình không hé răng.
Khương Từ phục hồi tinh thần, ngón tay nắm chặt ly rượu, mở miệng vô cùng lãnh đạm nói: “Phó tổng lại không phải là người xấu, còn chưa đến mức dọa đến tôi.”
Đôi mắt Phó Thời Lễ khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm cô một lúc: “Em không sợ tôi mà lại dùng sức dán vào lan can làm cái gì?”
Khương Từ bị anh nhìn ra, lưng phía sau hơi cứng lại.
“Tiếp tục như vậy, muốn rơi xuống biển sao.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, vươn bàn tay to lớn, kéo cô lại..