Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—–
Sáng hôm sau, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, cả phòng ngủ chính sáng một vùng rộng lớn.
Khương Từ cuộn tròn thân thể trốn dưới chăn bông, không muốn dậy.
Quá buồn ngủ.
Tối hôm qua lăn lộn một hồi, xong việc, cô lại bị Phó Thời Lễ ôm vào trong ngực, không thể ngủ được.
Cũng không biết bản thân ngủ lúc nào, nhưng mí mắt lúc này nặng trĩu.
Thanh âm vệ sinh cá nhân trong phòng vệ sinh dần dần ngừng lại.
Phó Thời Lễ mặc sơ mi trắng, quần tây đen đi ra, anh nhìn Khương Từ vẫn đang ngủ say, bước đến trước mép giường, nhìn chằm chằm vào hàng lông mi đang cau lại của cô, thấp giọng nói: “Dậy thôi.”
Khương Từ mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẫn không phân biệt rõ đây là mơ hay là thực.
Đầu cô nặng trĩu, lại nằm xuống.
Phó Thời Lễ nâng đồng hồ lên, nhìn thời gian, cúi người lặng lẽ vén chăn bông lên một chút, bàn tay thon dài duỗi vào.
Trong chăn bông ấm áp, ngón tay anh đặt lên đôi chân trắng nõn của cô, hơi dùng sức một chút.
Tư thế này như muốn kéo cô ra.
Khương Từ vẫn thờ ơ, nhắm mắt lại không mở.
Cô còn muốn ngủ, chỉ một lúc thôi.
Phó Thời Lễ không kéo cô ra khỏi ổ chăn mà ngón tay anh lại dọc theo chân cô mà đi lên.
Trên người cô mặc một chiếc áo sơmi, bên trong không
mặc quần ngủ, điều này giúp anh dễ dàng hành sự, lòng bàn tay rất nhanh chạm vào mảnh vải mỏng.
Giây tiếp theo.
Ý thức mơ hồ của Khương Từ đột nhiên tỉnh táo.
Cô hoảng sợ mở to mắt, trong tầm mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông gần trong gang tấp, hô hấp đình trệ, thanh âm có chút đứt quãng: “Anh đang làm gì vậy.”
Thực ra, không cần hỏi, chỉ cần nhìn động tác chuyển động trong chăn của anh là có thể nhìn ra anh muốn đẩy áo sơmi lên.
Khương Từ bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa lăn xuống giường, cánh tay dài của Phó Thời Lễ vươn ra ôm lấy cô, khí thế suy giảm: “Em tỉnh rồi?” Không chỉ tỉnh mà tim gần như ngừng đập.
Cô vươn những ngón tay trắng nõn nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông, mặc kệ nó có nhăn hay không, rất tức giận: “Anh làm em sợ!”
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ tràn ra nụ cười nhẹ, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh mặt trời chiếu vài trông tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, thần sắc bị vầng sáng làm nhu hòa, cúi đầu, hôn thật mạnh vào vành tai cô.
Nhiệt độ nóng ẩm cùng giọng nói sạch sẽ, trầm ấm vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Xem ra hiệu quả rất tốt, lập tức khiến em tỉnh.”
Khương Từ thật tức giận.
Thử hỏi có người phụ nữ nào bị sờ soạng lại có thể tiếp tục an tâm thoải mái ngủ?
Lời anh nói đều là vô nghĩa.
Bởi vì có cảm giác ái muội, khuôn mặt nhỏ của Khương Từ lại đỏ lên, đưa tay lau đi hơi thở nam tính còn sót lại bên tai, đẩy anh ra.
Thân hình thon dài của Phó Thời Lễ ngồi ở mép giường, nhìn cô quần áo lộn xộn xuống giường, đeo bừa dép, tức giận chạy về phía phòng vệ sinh, đáy mắt thâm trầm, đôi môi mỏng gợi lên, toàn thân lười biếng cười nhẹ.
Ngày tân hôn đầu tiên bắt đầu vào một buổi sáng đầy nắng.
8 giờ 10 phút, Khương Từ đi theo anh ra ngoài.
Theo kế hoạch hai người về nhà Phó gia trước, chuyện lãnh chứng là hợp pháp hai người cũng không thể tiếp tục dấu diếm.
“Hôm nay chỉ có người trong nhà chúng ta mới có mặt.
Lần sau anh sẽ giới thiệu em với một vài thân thích.” Phó Thời Lễ không để tất cả mọi người đến Phó gia.
Anh hành sự đều cẩn thận, ngay cả chuyện tìm một cô gái để kết hôn cũng như vậy.
Khương Từ nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô mặc một chiếc áo len rộng màu xanh dương, hơi lệch vai, cổ tay áo rất lớn khiến đôi tay trở nên càng tinh tế, đẹp mắt.
Cô nắm chặt dây an toàn, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn về phía người đàn ông như không có chuyện gì,
cô cũng không phát giác gì cả, còn cố ý nói với anh: “Có vẻ như chúng ta vẫn chưa hiểu rõ tình huống gia đình của nhau …”
Lúc trước cô không hề nhắc đến chuyện này nên nhân tiện trên đường đi đến Phó gia cô chủ động nói với người đàn ông: “Mẹ em chỉ có một đứa con là em, ba em qua đời khi em mới sáu tuổi.
Mấy năm nay, em có năm người cha dượng, có hai người sau khi ly hôn với mẹ em quan hệ khá căng thẳng.
Còn những người khác, bây giờ vẫn là bạn tốt, vẫn còn chiếu cố em.” Ánh mắt Phó Thời Lễ quét qua, mở miệng hỏi: “Tống Y Thần là người cha dượng thứ năm của em?” “l
“Ừ.” Khương Từ gật đầu nói: “Quan hệ của em với ông ấy là kém nhất bởi vì năm trước mẹ em mới kết hôn với ông ấy cho nên bình thường cũng không có liên lạc gì.
Ông ấy cũng chỉ có một cô con gái đang sống ở nước ngoài với vợ cũ.”
Thực ra, Khương Từ cảm thấy người thân trong gia đình cô rất đơn giản, ngoại trừ nhóm cha dượng thì cũng chỉ có Từ phu nhân là người thân.
[Liên tưởng đến 5 ông lập box chat ]
Còn có một chuyện, cô rất thành thật nói với anh: “Địa vị hiện tại của mẹ em là do bà ấy đã làm việc chăm chỉ, tranh đấu mà có, khi còn trẻ không có họ hàng giàu có.
Em theo mẹ lớn lên, họ hàng thân thích của ba em đã sớm cắt đứt, không lui tới.
Khoảng cách giữa gia thế, của cải và tiền bạc nhà em và nhà anh chênh lệch quá lớn.”
Phó Thời Lễ khiêm tốn đáp lại lời nói của cô: “Ba anh kinh doanh buôn bán nhỏ, mẹ anh là một người nội trợ toàn thời gian, em trai anh là bác sĩ khoa phụ sản, anh bình thường đầu tư một số tiền, nếu may mắn có thể kiếm được chút tiền sau này dưỡng già, lo cho con cái.”
Khi tự giới thiệu mình và các thành viên trong gia đình, Phó tiên sinh đã kéo hình tượng mình xuống giai cấp công dân bình thường.
Anh còn nói: “Em hẳn đã nghe qua nhà anh có tiền, nhưng thực ra đó chỉ là tài sản do tổ tiên để lại.”
Không hiểu vì sao, cảm xúc lo lắng, khẩn trương trong lòng Khương Từ vì những lời anh nói mà đột nhiên biến mất, đôi mắt cô cười cong cong.
Cô biết ý tứ trong lời nói của Phó Thời Lễ là gì.
Trong mắt anh, quan hệ giữa hai người là bình đẳng.
Khi xe chạy vào khu biệt thự, Phó Thời Lễ không vội xuống xe, ngược lại còn nắm bàn tay mềm mại của cô, nhiệt độ và sức lực của lòng bàn tay anh lớn hơn cô nhiều: “Bên ngoài nói Phó gia thâm sâu khó đoán, nhưng bọn họ chỉ biết một phần nhỏ, gia đình của anh kết cấu rất đơn giản, cũng chỉ có một ít anh chị em họ hàng, họ đều đoàn kết.”
Tay Khương Từ bị anh nắm đến nóng lên, ngay cả trong lồng ngực cũng tràn đầy cảm giác ấm áp.
Đôi mắt cô nhìn Phó Thời Lễ lúc này đen nhánh, mềm mại, giống như nai con, tin tưởng anh: “Em không có kinh nghiệm ở cùng các vị trưởng bối, anh phải âm thầm cộng điểm cho em.”
“Ừm.” Phó Thời Lễ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, xúc động muốn làm chuyện người lớn.
Bất quá trước cửa biệt thự anh vẫn muốn duy trì hình tượng cô gái nhà mình, ngón tay dài siết chặt lòng bàn tay cô: “Em cứ ngoan như vậy chắc chắn mẹ anh sẽ rất thích em.”
Khương Từ được anh dỗ dành khiến nội tâm không còn thấp thỏm, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười.
Phó Thời Lễ nhìn cô, duỗi tay lấy từ ví tiền một tấm thẻ, đưa cho cô.
“Hả?” Mắt Khương Từ mờ mịt.
Lúc này ánh mắt Phó Thời Lễ trầm mặc nhìn cô, giọng nói trầm thấp trần thuật lại: “Lúc nói chuyện sính lễ anh đã nói với mẹ em tấm thẻ này để em chi tiêu hàng ngày.”
Khương Từ chưa nhận thẻ của đàn ông bao giờ.
Ngay cả năm đó cha ruột cô qua đời, trong di chúc viết tên người thừa kế là tên cô nhưng mẹ cô kiên quyết không cho cô được hưởng di sản thừa kế, nếu không sẽ ra tòa cắt đứt quan hệ mẹ con.
[Này thì không hiểu nổi]
Trải qua nhiều năm, tính cách cô trở nên nhạy cảm lại quật cường, thậm chí không tiêu một xu tiền nào cha mình để lại.
Huống chi, những người cha dượng đó Khương Từ càng không cần yêu cầu.
Cô nhìn chằm chằm tấm thẻ đen giữa hai ngón tay xinh đẹp của người đàn ông, từ từ lộ ra một chút do dự.
Phó Thời Lễ nhìn vào mắt cô, quan sát biểu tình rất nhỏ của cô, mở miệng hỏi: “Không muốn anh nuôi sao?”
Khương Từ lắc đầu, đồng thời lại gật đầu.
Ngón tay cô siết chặt vào lòng bàn tay, không nhận lấy mà nhẹ giọng nói: “Em có tiền tiêu.”
Nói xong, đối diện đôi mát tò mò của người đàn ông, sợ anh hiểu lầm nên giải thích: “Cha dượng thứ 2 của em là một thương nhân giao dịch chứng khoán, tình cảm của chúng em rất rốt.
Khi em còn học cao trung, ông ấy còn mở tài khoản cho em, bên trong chính là tiền riêng của em.
Ừm, chính là chi phí sinh hoạt ngày thường, còn lì xì tết người lớn cho, học bổng.” Nói đến đây, Khương Từ tin anh thông minh sẽ rõ ràng điều này có nghĩa gì.
Tuy 27 tuổi không có nhà, không có xe, bởi vì cô thấy những thứ đó đều không cần thiết.
Nhà với xe, mẹ cô sẽ chuẩn bị giúp cô.
Khương Từ có tiền tiết kiệm, sau khi tốt nghiệp dù ở nhà cũng không thiếu tiền tiêu.
Chỉ là đã chịu nhiều thất bại trên con đường làm phim.
Lúc bị mẹ phản đối, không coi trọng chuyện cô muốn đi làm phim nên cô đã kiên trì muốn làm một bộ phim đạt doanh thu phòng vé cao để chứng minh giá trị cuộc sống của mình mà không phải dựa vào cái gọi là gả hào môn để phản ánh giá trị của bản thân.
Từ nhỏ có một người mẹ tài giỏi sẽ khiến sự tồn tại của cô có vẻ ảm đạm.
Cho dù lặng lẽ nỗ lực, trong tay đạt được một chút thành tựu, trong mắt người khác cũng là ‘Cuộc sống của bạn thật tốt!’
Bây giờ Khương Từ đã tìm được một người chồng tài giỏi khiến sự nhạy cảm khủng khiếp của cô lại bộc lộ ra.
Chính bản thân vẫn có thể kiếm tiền, cũng không cần sử dụng nhiều.
Anh rút thẻ ngân hàng lại.
“Nếu không nhận thẻ của anh, sau này nếu cãi nhau em nhất định sẽ tự tin hơn.”
Những lời này không nghi ngờ là muốn làm bầu không khí trong xe bớt ngượng ngùng.
Lúc trước khi muốn đầu tư, cô chủ động tiếp cận anh, nhưng giờ kiên trì không cần tiền anh cho cô.
Tâm tư phụ nữ luôn có chút khó hiểu: “Không sợ anh không cho em sao?”
Khương Từ đặt bàn tay trắng nõn lên bụng mình, nhìn anh nói: “Không sợ, con sẽ bảo vệ em.”
Hai người không tiếp tục nhắc đến chuyện này.
Phó Thời Lễ mày kiếm ôn nhu, khí độ nhẹ nhàng cùng cô bước xuống xe.
Trong biệt thự Phó gia, sáng sớm Đường Yến Lan nhận được điện thoại nghe con trai đã lãnh chứng, muốn đưa cô về nhà.
Từ xa đã nhìn thấy Phó Thời Lễ nắm tay Khương Từ, hai người vừa nói vừa cười bước vào.
Bà rất phấn khích, đồng thời lại thở dài cảm thấy tên nhóc này hành động cũng quá nhanh.
“Dì à.” Vì cố tình muốn về nhà một chuyến nên sáng nay Phó Đình Ngạn đã đổi ca trực.
Anh đi vào phòng bếp ăn tạm một cái đùi gà, miệng còn dính đầy dầu mỡ, đi ôm bả vai Đường Yến Lan, nói: “Đợi lát nữa anh con khẳng định sẽ có một bất ngờ tặng cho người.”
“Bất ngờ?” Đường Yến Lan nghĩ, còn có bất ngờ nào hơn việc anh đã lãnh chứng?
Phó Đình Ngạn thần bí mỉm cười, không nói.
“Doãn Yên với cháu gái bảo bối của dì đâu?” Đường Yến Lan rất ghét bỏ vì anh cứ úp úp mở mở đành hỏi về hai người hôm nay vắng mặt.
Phó Đình Ngạn nói: “Bà ngoại của cô ấy bị bệnh, sáng sớm cô ấy đã đưa con gái đến bệnh viện thăm bà ấy.”
Đường Yến Lan biết bà ngoại Kiều Doãn Yên đã 97 tuổi, nghe nói năm nay đã nhập viện vài lần, cũng lành ít dữ nhiều, tự nhiên cũng thông cảm: “Vậy thì để Doãn Yên chăm sóc bà ấy tốt.”
Phó Đình Ngạn gật đầu, một đứa con của anh họ chạy tới, lôi kéo góc áo nói: “Chú nhỏ, con cũng muốn ăn đùi gà.”
Phòng khách biệt thự ngồi không ít người, tin tức Phó Thời Lễ kết hôn khiến mọi người lập tức đến đây muốn nhìn xem vị đại thiếu gia khó tính mấy năm nay rốt cuộc đã chọn được cô gái nhà nào.
Khi Khương Từ được anh nắm đi vào cửa, nhìn thấy bên trong toàn là người Phó gia.
Mới nghe thì tưởng có vài người… “Thời Lễ đã đến.”
Một người trong số họ thấy được thân ảnh Phó Thời Lễ, liền mỉm cười tiếp đón tới.
Phó Thời Lễ đi đến, thái độ ôn hòa,nhã nhặn “Dì hai.”
Sau đó, anh nói với Khương Từ: “Đây là mẹ của Đường Hàm Hàm, là chị em ruột với mẹ, gọi là dì hai.”
Khương Từ nhìn vị phu nhân trung niên có khí chất tốt trước mặt, rất lễ phép gọi theo: “Dì hai.”
Mọi người trong phòng khách đều đang nhìn đánh giá cô, cho đến khi Đường Yến Lan đi tới, chủ động nắm tay cô, ôn nhu hỏi chuyện: “Đã đỡ ốm chưa?”
“Đã tốt hơn rồi, cảm ơn……” Tươi cười của Khương Từ đình trệ, không biết nên gọi như thế nào.
Dường như phản ứng này của cô rất buồn cười, khiến Phó Thời Lễ bật cười, bàn tay vỗ nhẹ đầu cô: “Gọi mẹ.”
Khương Từ bị anh cười khiến mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói rất nhỏ: “Cảm ơn mẹ đã quan tâm.”
Đây là cô vợ mới cưới lần đầu tiên với vai trò con dâu nhìn thấy bộ dáng của mẹ chồng.
Đường Yến Lan nghe thấy rất vừa lòng, còn nói đỡ Khương Từ với con trai mình: “Con vỗ con bé làm gì, lần sau không được như vậy.” Mọi người cười theo, vừa thấy liền biết cô con dâu mới này được mẹ con Phó gia rất vừa lòng.
Phó Thời Lễ nói cho Khương Từ, không nhanh không chậm giới thiệu thân phận những người này.
Trong lòng Khương Từ khẩn trương, khi đối mặt với ba Phó Thời Lễ lại càng khẩn trương.
Đây là một người đàn ông trung niên anh tuấn, khí chất nghiêm túc, cô chưa bao giờ tiếp xúc, chỉ có thể cố gắng làm bản thân trông lễ phép hơn, tiếp thu ba anh đánh giá.
Cũng may ba mẹ Phó Thời Lễ không quản chuyện con trai họ lắm.
Ba Phó tuy rằng nhìn nghiêm khắc, nhưng thái độ với cô cũng rất ôn hòa.
Cửa ải ba mẹ này, Khương Từ mờ mịt lại thấp thỏm vượt qua.
Khương Từ được an bài ngồi trên sô pha, lòng bàn tay cầm một chén trà nóng, trơ mắt nhìn Phó Thời Lễ đi vào thư phòng cùng ba anh.
“Chú với anh, cha con họ gặp nhau chỉ nói về mua bán thị trường chứng khoán gì đó, bọn em đã quen với chuyện này.” Phó Đình Ngạn không biết đi ra từ khi nào, giải thích cho cô.
Khương Từ gật đầu, cô cũng không nghĩ lung tung cái gì.
Chỉ là……
Phó Thời Lễ sao lại ném cô một mình ở trong phòng khách như vậy.
Phó Đình Ngạn ném một viên đậu phộng vào trong miệng, không nhịn được nói: “Chuyện chị mang thai, không định nói với dì sao?”
Khương Từ bị dọa sợ đến mức suýt làm đổ chén trà, hơi mở miệng muốn nói chuyện.
Lúc này, cậu bé vẫn luôn đi theo phía sau Phó Đình Ngạn đột nhiên thốt lên, giọng trẻ con lanh lảnh: “Mommy, chú nhỏ nói dì đang mang thai.” Chén trà trong tay Khương Từ lúc này bị đổ thật.
Áo len cô bị ướt, may mà nhiệt độ trong nước cũng không nóng lắm.
Cậu bé biết Phó Đình Ngạn làm bác sĩ phụ sản, vì vậy những gì từ trong miệng anh nói ra sẽ càng có quyền uy hơn.
Hơn nữa cậu ấy chỉ là một đứa trẻ mới bốn năm tuổi, cũng chưa hiểu chuyện.
Vừa nghe thấy, liền nhanh chóng nói ra.
Mọi người ở đây đều ngừng nói chuyện, kinh ngạc nhìn sang, nhìn về phía Khương Từ.
Đây là mang thai ngoài ý muốn mới kết hôn?
Có một cô gái không được chú ý ngồi trong góc phòng khách, giọng nói chậm rãi vang lên trong góc: “Đây không phải bởi vì bụng to mới kết hôn sao.”