Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Editor: Kiều Tiếu (dạo này mình hơi bận, nhưng có lẽ từ tuần này sẽ bắt đầu đăng chương lại. Cảm ơn mọi người đã chờ đợi mình nhó, mãi iu.)

Không lâu sau, trong phòng thí nghiệm vang lên từng tiếng kêu rên thống khổ.

Tiếng động như vậy kéo dài rất lâu.

Buổi chiều, trong một quán cà phê nọ.

Nam Tinh ngồi trong góc, đầu đội mũ lưỡi trai đen, đè thấp vành mũ, đang lẳng lặng chờ đợi cái gì.

Chẳng tới một lúc sau, điện thoại tinh tinh hai tiếng, tăng thêm 2400 vạn.

Cô nhìn thông báo tin nhắn trên điện thoại, cuối cùng cũng mở máy tính ra.

Nam Tinh gõ nhẹ vào tai nghe, nói với Trịnh Vinh ở đầu bên kia điện thoại.

"Bắt đầu đi."

Tống gia, phòng khách.

Trịnh Vinh kẹp điện thoại giữa tai với vai, mở miệng.

"Vâng, tiền bối."

Nói xong, ngón tay của hắn nhanh chóng di chuyển trên bàn phím máy tính.

Tống Cảnh Hiên đứng bên cạnh, hắn nhìn không hiểu, chỉ có thể không ngừng dò hỏi cậu em họ này.

"Được chưa?"

"Tiền bối đang chuẩn bị."

Tống Cảnh Hiên nghe thấy hai chữ 'tiền bối' này, ánh mắt lóe lóe.

Sao cứ cảm thấy hai chữ này giống hệt với cách thằng bé hay gọi Nam Tinh nhỉ?

Nhưng mà rất nhanh, ý nghĩ đó bị hắn ném ra sau đầu, tập trung vào màn hình máy tính.

Ở bên này, Nam Tinh cũng bắt đầu nối máy với Trịnh Vinh.

Số hiệu màu đỏ nhanh chóng lăn lộn trên màn hình.

Ngón tay của Nam Tinh chạm xuống bàn phím, sau đó ngón tay bắt đầu gõ liên hồi.

Năm phút sau.

Số hiệu màu đỏ trên máy tính dịch chuyển dần về phía số hiệu màu đen.

Trịnh Vinh ngồi xổm trước máy tính, ánh mắt chuyên chú.

Tống Cảnh Hiên híp híp mắt.

Ừm, hắn dùng 2400 vạn mua một đống thứ loạn xì ngầu, nhìn mà chả hiểu gì.

Tốc độ gõ bàn phím của Nam Tinh càng lúc càng nhanh.

Cô duy trì tốc độ gõ cao như vậy trong tầm trên dưới hai mươi phút.

Đột nhiên, Nam Tinh dừng lại.

Cô nhìn số hiệu không ngừng lăn lộn trên màn hình, chợt thấy số hiệu màu đỏ đẩy nhanh tốc độ di chuyển.

Mí mắt giật giật.

W luôn nhìn chằm chằm vào cái này? Bị phát hiện?

Tế Thành, trong một phòng khách sạn.

Jill híp mắt chăm chú nhìn máy tính.

Trầm thấp nói một câu.

"Lại là tên này?"

Loại thủ pháp này, chỉ trong ít phút đã quét sạch đống số hiệu virus của hắn ta.

Hắn rũ mắt, ngón tay gõ bàn phím, sau đó bắt đầu đưa vào trong đó cái gì.

Nhà ăn, Nam Tinh quan sát thấy tốc độ số hiệu di chuyển càng lúc càng nhanh.

Cô rũ mắt.

Ngón tay chạm vào bàn phím, đem mấy thứ này hơi dịch chuyển sang bên trái.

Giây tiếp theo, tốc độ bắt đầu nhanh hơn.

Hai bên đối chọi, đua xem tốc độ tay của ai nhanh hơn, đầu óc của ai vận chuyển nhanh hơn.

Trịnh Vinh xem cuộc chiến này từ xa, lập tức kích động.

"Tới rồi!"

Tống Cạnh Hiên ở bên cạnh: "Hả??? Cái gì tới?? Ai tới cơ?"

Tống An An thấy chú Tống Cảnh Hiên của cậu nhóc có vẻ như đang rất khổ sở.

Cậu nhóc có lòng tốt bẻ một mẩu kẹo mềm, đưa cho Tống Cảnh Hiên, nãi thanh nãi khí nói.

"Chú ơi, ăn kẹo."

Tống Cảnh Hiên nhận lấy mẩu kẹo mềm đó.

Sau đó nhìn thoáng qua một túi kẹo rất to trong tay Tống An An.

Hắn duỗi tay, cầm nguyên túi kẹo lên, rồi đặt mẩu kẹo mềm vừa nãy vào tay của Tống An An.

Tống An An sửng sốt.

Tiếp đó, Tống Cảnh Hiên dùng hai ba miếng, ăn sạch túi kẹo.

Tống An An chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Ngao một tiếng, khóc to.

"Chú chú, hư!"

Dưới sự tức giận, Tống An An chạy ra cửa, ngồi xuống bậc thang ở cửa, thân hình tiểu mập mạp có vẻ phá lệ cô đơn.

Nhưng cậu nhóc cô đơn ngồi ở bậc thang tận mười mấy phút cũng không thấy ai ra dỗ, đột nhiên đằng sau vang lên tiếng hoan hô.

"Ha ha ha ha, thắng thắng!"

Trịnh Vinh vui sướng tới mức nhảy dựng lên trên ghế.

Tống An An mếu máo, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt vừa mới khô xong lập tức ngao một tiếng, ào ào chảy ra.

Chú thật đáng ghét, Vinh Vinh càng đáng ghét.

Thế là, tiểu mập mạp yên lặng duỗi tay, tự ôm lấy bản thân.

Nhà ăn, một tay Nam Tinh chống cằm, cười cười.

"W? Hơi yếu đấy."

Mấy chữ của King diễu võ dương oai chiếm đóng trên màn hình máy tính.

Jill ngồi trong phòng, nắm chặt nắm tay.

Nhìn mấy chữ to lù lù trên máy tính.

Cười lạnh một tiếng.

King.

Thật ra đã coi thường mày.

Trách không được dám tự xưng là King, xác thật có chút tài năng.

Nghĩ xong, lạch cạch, Jill gấp máy tính lại.

Trịnh Vinh ôm chặt Tống Cảnh Hiên.

"Quả nhiên, em không nhìn lầm người, tiền bối lợi hại hơn hắn ta!"

Tống Cảnh Hiên hoàn toàn không hiểu vì sao Trịnh Vinh lại kích động như thế.

Mở miệng.

"Giải quyết?"

"King ra tay, đương nhiên là giải quyết xong. W gì chứ, gì mà hacker đứng đầu ở nước ngoài, ở trước mặt King, tất cả đều phải lui hàng."

Ngôn ngữ của Trịnh Vinh bộc lộ rõ sự sùng kính với King.

Tống Cảnh Hiên không có phản ứng gì, giờ này hắn chỉ bận đau lòng tiền mà thôi.

Tận 2400 vạn đó a.

Nghề này quá dễ kiếm tiền.

"Sớm biết vậy, năm đó lão tử phải đi làm hacker."

Trịnh Vinh vỗ vỗ vai Tống Cảnh Hiên.

"Về sau anh nhớ phải đối xử với tiền bối tốt hơn một chút, có lẽ sẽ được giảm tiền đấy."

"Hả? Có ý gì?"

Trịnh Vinh ngẩng đầu,

"A, em chưa nói với anh sao? Nam Tinh chính là King a."

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời này.

Tống Cảnh Hiên ngốc luôn, đứng đờ tại chỗ.

Cả thân thể đều cứng đờ, phản ứng chậm một lúc lâu.

"Nam Tinh là King?"

Trịnh Vinh nói xong, hoàn toàn mặc kệ Tống Cảnh Hiên phản ứng thế nào, ôm máy tính rời đi.

*

Sau khi xử lý xong chuyện của Tống Cảnh Hiên, Nam Tinh không liên lạc với bên đội ngũ của Tư Minh nữa.

Mỗi ngày Trịnh Vinh đều tới đón Nam Tinh, cơ hồ mỗi lần nhìn thấy Nam Tinh, cô đều đang ôm máy tính, nhanh chóng gõ cái gì đó.

Năm ngày này, nhanh chóng qua đi.

Phòng nghiên cứu.

Cuối cùng, Quyền Tự mặc một bộ trang phục bệnh nhân, xuống giường.

Nhìn qua, hắn gầy hơn trước rất nhiều, cách một lớp bệnh phục cũng có thể cảm nhận được thân thể này chỉ còn có da bọc xương.

Nhưng khí sắc có vẻ tốt hơn ngày trước một ít.

Quyền Tự rũ mí mắt xuống, sửa sang lại quần áo của mình.

Trang phục bệnh nhân sọc xanh sọc trắng hoàn mỹ che đậy các dấu vết xanh tím và lỗ kim trên người hắn.

Nhưng ngược lại, giữa mày của hắn, lệ khí tối tăm càng có vẻ thâm trầm hơn dạo trước.

Từ xa cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ không kiên nhẫn và hơi thở người sống chớ lại gần.

Đi ra khỏi phòng khí nghiệm, vừa nâng mắt liền thấy được Bạch Vũ.

Bạch Vũ đang nghe giáo sư Miêu Kình dặn dò.

"Hắn rất phối hợp, hiệu quả không tồi. Đây là thuốc mà hắn phải uống trong suốt nửa tháng này. Sau nửa tháng, liên tục một hai năm sau, hẳn là có thể giống với bình thường."

Bạch Vũ nghe xong, ánh mắt chợt sáng lên.

"Thân thể của thiếu gia đã khôi phục bình thường?"

Miêu Kình hừ cười một tiếng.

"Nghĩ sao vậy? Khôi phục bình thường? Khôi phục thành bộ dáng của người bình thường ư, đánh chết cũng không thể. Nhưng chỉ tiêu các hạng mục kiểm tra của hắn đều thực cân bằng, có thể nói là khôi phục tới trạng thái tốt nhất của hắn."

Nói xong, Miêu Kình xoa xoa cái eo già của mình.

Từng tuổi này rồi, loại trị liệu tiến hành không biết ngày đêm thế này, chịu đựng không nổi a.

Bạch Vũ mở miệng.

"Trước đó thiếu gia từng ho ra máu."

"Sau một năm, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa, cứ yên tâm đi. Nhưng vẫn có khả năng hắn sẽ khiến cho người ta tức hộc máu đấy."

Bạch Vũ nhận thuốc xong, lại lần nữa cảm ơn.

"Cảm ơn giáo sư."

Miêu Kình vặn eo.

"Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Quyền gia các người có rất nhiều tiền. Ít nhiều nhờ có Quyền gia giúp đỡ mới có thể có thành quả nghiên cứu như hiện tại."

Nghiên cứu mấy thứ này, hoàn toàn là đem tiền cho vào lò đốt.

Nhưng nếu đổi lại là kẻ hơi nghèo một chút, chỉ sợ rằng Quyền Tự đã sớm chết rồi.

Cái mạng này của Quyền Tự, thật sự đáng giá.

Quyền Tự từ bên trong đi ra, lướt qua người Miêu Kình, trong chốc lát đã không thấy đâu.

Bây giờ hắn cứ nhìn ông già này là lại cảm thấy buồn nôn.

Khàn khàn nói.

"Bạch Vũ, đi thôi."
Nhấn Mở Bình Luận