Editor: Kiều Tiếu
Bạch Vũ đáp lại.
"Vâng, thiếu gia."
Miêu Kình tức giận hừ một tiếng thật mạnh, không thích ông sao, ha, ông đây cũng không muốn gặp hắn đâu, nghĩ như vậy, quay ngoắt đầu đi vào phòng thí nghiệm.
Trước cổng biệt thự có một con Rolls-Royce màu đen đỗ ở bên lề.
Một loạt vệ sĩ mặc đồ đen đứng nghiêm túc thành hàng, nghe thấy tiếng bước chân liền đồng thời cúi đầu, cung kính hô to.
"Thiếu gia."
Quyền Tự nâng mắt, liếc mắt nhìn người trong xe.
Cửa kính xe ô tô được kéo xuống, Quyền Nhung mặc bộ tây trang màu đen xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Giọng nói của Quyền Nhung đạm mạc.
"Lên xe. Hôm nay là sinh nhật của em, lão gia tử đang chờ em ở nhà."
Nói xong, cửa xe được mở ra.
Quyền Tự rũ mắt, đứng im tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Quyền Nhung khẽ nhíu mày.
Hai anh em cứ thế giằng co hết nửa ngày, cuối cùng Quyền Nhung bại trận trước, lùi một bước.
Mở miệng nói.
"Đã phái người đi đón cô ấy rồi, chắc giờ này đang trên đường về nhà cũ."
Nghe thấy điểm này, Quyền Tự mới chịu ngồi vào trong xe.
Rất nhanh, Rolls-Royce nổ máy, chậm rãi rời khỏi khu vực này, chạy về phía nhà cũ.
Trong xe, một mảnh yên tĩnh.
Ánh mắt của Quyền Nhung đảo qua người Quyền Tự.
Bộ quần áo bệnh nhân còn chưa kịp đổi, một đoạn cánh tay được lộ ra, gầy tới mức nhìn rõ cả khung xương.
Vốn dĩ hắn đã gầy rồi, hiện giờ lại càng thêm gầy, tới mức như thể còn mỗi da bọc xương.
Mặt mày Quyền Nhung nhíu chặt, lại lần nữa mở miệng.
"Quyết định đồng ý trị liệu từ khi nào?"
Thằng em trai này của hắn, tâm lý có khuynh hướng tự hủy diệt, đối với Quyền Tự mà nói, trị liệu hay không trị liệu căn bản không có gì khác nhau.
Thế mà hiện tại, tự dưng em trai lại có lòng cầu sinh, ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, điều này thật là, không thể tưởng tượng nổi.
Quyền Tự nghe thấy câu hỏi này, lông mi đen dài rung rung vài cái.
Khi nào?
Trong đầu hắn hiện lên gương mặt của Nam Tinh.
Hầu kết lăn lộn, cất giọng khàn khàn.
"Chỉ khi nào em tồn tại, em mới có thể độc chiếm cô ấy."
Nếu hắn chết, đầu gỗ mà hắn thật vất vả mới nuôi được tới lúc nở hoa sẽ phải đi tìm dã nam nhân khác.
Điều này quả thực, không thể nào chịu đựng được.
Nghĩ như vậy, Quyền Tự bóp bóp ngón tay, khí thế buồn bực quanh thân như thể nặng thêm một chút.
Mặt mày của Quyền Nhung lạnh nhạt, bàn tay đang lần tràng hạt cũng phải dừng một chút.
Cô ấy?
Lại là cô gái kia?
Quyền Nhung rũ mắt, che khuất đi con ngươi thâm trầm.
Một đường đi thẳng tới nhà cũ của Quyền gia.
Nhà cũ cách nội thành khá xa, cơ hồ ngay giáp ranh vùng ngoại thành.
Vào những ngày bình thường, nơi này cực kỳ an tĩnh, lão gia tử đang ở đây tĩnh dưỡng, ngẫu nhiên hắn sẽ quay về làm bạn với lão gia tử một thời gian.
Cổng lớn được mở ra, xe chạy vào trong.
Lão gia tử mặc kiểu quần áo Tôn Trung Sơn, ngồi trong phòng khách, năm nay đã gần 80 tuổi, tóc đã trắng xóa cả đầu, nhưng thân thể còn rất khỏe mạnh, giọng điệu vẫn hùng hồn, uy thế mười phần.
Bộ dáng khi ông ngồi trên ghế chủ vị rất là uy nghiêm, nhưng tầm mắt lại thường thường ngó về phía cửa.
Cứ cách một lúc là phải nhăn nhíu hết cả mày.
Tình hình như vậy kéo dài từ giữa trưa tới tận buổi chiều.
Cuối cùng, lão gia tử hết kiên nhẫn, đập mạnh xuống bàn.
"Hai thằng nhóc đó đâu?? Kêu lão tử ngồi đây đợi hơn nửa ngày, chẳng lẽ tính lừa gạt ông già này hay sao."
Lão gia tử nói chuyện thẳng thắn bộc trực, không có chút khách khí nào, cũng may đám người giúp việc đã sớm nghe thành thói quen.
Không lâu sau, Vương quản gia đi đến.
"Lão gia tử, tới rồi."
Vương quản gia đi theo lão gia tử đã gần bốn mươi năm, năm nay cũng đã gần 70 tuổi.
Ở Quyền gia, ông rất có uy tín.
Ánh mắt của Quyền lão gia tử chợt sáng lên, với lấy tách trà trên bàn uống hai ngụm, cứ ngồi im trên ghế chủ vị, chờ hai tiểu bối tới gặp ông.
Cuối cùng, hai người họ một trước một sau đi vào.
Quyền Nhung ngồi xe lăn, đằng sau hắn là Quyền Tự đang đi từng bước chậm rãi.
Quyền lão gia tử thấy hai thằng cháu đến rồi liền gầm lên một tiếng.
"Hai thằng nhóc này còn biết đường về? Nếu thích ở bên ngoài như vậy thì dứt khoát chết ở ngoài luôn đi!"
Vương quản gia chợt ho khù khụ hai tiếng, nhắc nhở lão gia tử chú ý.
"Khụ khụ."
Quyền Nhung mở miệng.
"Ông nội."
Quyền Tự rũ mắt, cũng theo đó hô một tiếng.
Quyền lão gia tử vừa nhìn thấy Quyền Tự, cơn tức giận ban nãy đảo mắt đã tiêu tan sạch.
Nhíu chặt mày, đứng lên, ba bước cũng hóa thành hai đi về phía hắn.
"Sao lại gầy thành như vậy?"
Trên mặt của lão gia tử xuất hiện dáng vẻ ưu sầu, nhưng ông cũng không dám đụng vào người hắn, chỉ có thể đứng cạnh Quyền Tự bày ra vẻ mặt nôn nóng.
Quyền Nhung đạm mạc nói.
"Ông nội, ông đừng lo, hắn đi làm trị liệu nên mới gầy thành như vậy. Nhưng thân thể của hắn rất khỏe mạnh, hai ngày nữa sẽ khôi phục thôi."
Lão gia tử nghe xong, đầu tiên là sửng sốt.
"Đi làm trị liệu? Con bắt thằng bé đi?"
Quyền Nhung nhìn thoáng qua lão già thúi chỉ biết bao che cho thằng em mình:
"Nó tự nguyện."
Nghe vậy, trong mắt của lão gia tử lập lòe tia sáng, đột nhiên đỏ bừng mắt, nghẹn ngào nói.
"Tốt a, tốt a, muốn sống là tốt rồi, muốn sống là tốt rồi."
Quyền lão gia tử không ngừng lặp lại những lời này.
Tới đây, Quyền Tự rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn lão gia tử, lệ khí trên mặt tan đi một ít.
Quyền Nhung ở bên cạnh mở miệng.
"Ông nội, hắn vừa làm trị liệu xong, cần phải nghỉ ngơi, đừng quấy rầy hắn."
Lão gia tử bày ra vẻ mặt từ ái và vui vẻ:
"Được rồi được rồi, mau đi đi, đã sớm dọn dẹp phòng cho cháu rồi."
Chờ khi Quyền Tự đi rồi.
Quyền lão gia tử quay đầu nhìn về phía Quyền Nhung.
Vẻ mặt của ông lão thương cảm nhìn vào chân của Quyền Nhung.
"Nếu cháu có thể để lại hậu đại cho nhà chúng ta thì về sau ông có về nơi chín suối mới có mặt mũi ngẩng mặt nhìn liệt tổ liệt tông của Quyền gia."
Khuôn mặt lãnh ngạnh của Quyền Nhung không có chút biến hoá.
"Ông nội, kỹ thuật diễn của ông ưu tú như vậy, không đi làm diễn viên thì quả thực rất đáng tiếc."
Lão gia tử nghẹn lời.
Quyền Nhung nhìn lão gia tử một cái.
"Con không dễ lừa như A Tự đâu."
Lão gia tử thu lại biểu tình thương cảm, vỗ một cái thật mạnh lên người Quyền Nhung.
Ông lão híp híp mắt, dùng giọng điệu cường thế.
"Chừng nào thì cháu mới cho ta ôm chắt nội?"
Ông đặt ra mục tiêu rõ ràng đối với Quyền Nhung.
Giục hôn, giục sinh đẻ.
Quyền Nhung cúi đầu, nhìn thoáng qua đôi chân của mình.
"Ông nội nhìn cháu thế này, có cô gái nào nguyện ý gả?"
Lão gia tử trừng mắt.
"Cháu thì làm sao? Cháu cũng đâu phải không đứng lên đi lại được, chỉ là chân có hơi thọt mà thôi. Lại nói, bác sĩ cũng đã dặn dò kỹ rồi, chỉ cần điều trị mấy năm là có thể đi đường giống hệt như người bình thường."
Ông nghe thấy cháu nội hạ thấp bản thân như vậy, vẫn có phần không vui.
Quyền Nhung nghe ra được lão gia tử đang thật sự tức giận, nhướng mày, không nói chuyện.
Lão gia tử thở dài.
Ông đây có mệnh kiểu gì thế này?
Con trai con dâu gặp tai nạn xe cộ qua đời.
Để lại hai đứa cháu nội choai choai, một đứa cả người là bệnh, sống không quá 30 tuổi, một đứa chân què cả năm ngồi trên xe lăn.
Ông còn muốn chơi đùa với chắt trai, chắt gái, những người cùng lứa tuổi của ông bây giờ, trong nhà người ta đã không thiếu ai cả.
Nghĩ tới việc này, lão gia tử sờ sờ mái đầu bạc trắng của mình, ưu sầu mở miệng.
"Về sau ta đây hồn quy chín suối, gặp liệt tổ liệt tông phải biết nói năng thế nào bây giờ?"
Quyền Nhung vừa nhìn liền biết lão gia tử suốt ngày ăn chơi ở nhà, nhàn rỗi không có việc gì làm nên giờ thấy cháu trai về là bắt đầu tìm việc.
Hắn lấy một tấm ảnh trong túi ra, đưa qua.
Nhàn nhạt nói.
"Cái này."
Lão gia tử làm bộ ưu sầu ngó mắt nhìn ảnh chụp một cái.
Nhìn thấy trong ảnh là một cô gái, vẻ ưu sầu ảo não gì đó lập tức mất tiêu.
Ông vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Quyền Nhung.
"Ai nha, cô gái nhỏ thủy linh linh này, thật đúng là không tồi a."
Quyền Nhung không có phản ứng gì.
Trong lòng lão gia tử nắm chắc vài phần, tán thưởng nói.
"Cô gái nhỏ này không tồi, rất xứng đôi với cháu. Bằng không, hôm nay mời người ta đến nhà chúng ta ngồi chơi?"
"Ông nội, những lời này của ông tốt nhất đừng nên nói trước mặt A Tự."