Editor: Kiều Tiếu
Liễu Huyên Nhu co quắp:
"Em, em..."
Nói nửa ngày cũng không giải thích được vì sao lại thế này.
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự toát lên vẻ châm chọc,
"Chúng ta từng gặp qua?"
Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Huyên Nhu đột ngột trắng bệch.
Còn mặt mày của Quyền Tự thì nhuốm vẻ không kiên nhẫn.
"Bạch Vũ, xử lý một chút."
"Vâng, thiếu gia."
Bạch Vũ đồng ý.
Nam Tinh được Quyền Tự ôm đi, cô giãy giụa một chút, muốn xuống dưới.
Kết quả bị người nào đó gắt gao ôm chặt lấy bả vai, cô càng tránh, người nào đó lại càng dùng sức ôm chặt cô.
Nam Tinh nhận thấy được tầm mắt của mọi người xung quanh, cô duỗi tay, đè thấp vành mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Có phần, mất mặt.
Giờ này bình tĩnh lại rồi, cuối cùng Nam Tinh cũng bắt đầu nghĩ đến vấn đề thể diện của mình.
Vừa rồi, lúc cãi nhau với Quyền Tự, cô còn bị hắn cắn một ngụm.
Cô sờ sờ cánh môi của mình, cảm giác đau đớn truyền đến. Thế là, cô yên lặng đè thấp vành mũ hơn một chút.
Chỗ ban nãy là chỗ khuất sáng, chắc những người đó không nhìn thấy được dáng vẻ của cô đâu nhỉ?
Càng nghĩ, Nam Tinh càng kéo chặt mũ, đè xuống thấp, hận không thể chôn mặt vào trong đó.
Trong lúc mải mê suy tư, không biết từ khi nào, Quyền Tự đã ôm cô vào phòng.
Hương vị nước sát trùng tràn ngập trong phòng, cơ thể của cô ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Sau đó, giọng nói nghẹn ngào của Quyền Tự vang lên bên tai cô.
"Tiểu Hoa, không có ai."
Nam Tinh dừng một chút, tháo mũ xuống, lọt vào trong mắt là một mảnh tối tăm, chiếc giường sạch sẽ, cách bài trí theo phong cách trắng đen rõ ràng, không có một chút đồ vật trang trí dư thừa nào.
Thảm lông dê màu trắng được trải rộng trên sàn.
Nam Tinh cầm chiếc mũ, quy quy củ củ ngồi dậy.
Quyền Tự đứng yên trước giường, hắn khom lưng, ôm lấy cô, trán của hắn chống lên trán cô, trầm giọng nói.
"Tiểu Hoa có muốn nói gì với anh không?"
Nam Tinh xoa bóp vành mũ, làm cho nó có phần biến dạng, đúng lý hợp tình nói.
"Em không có."
Chuyện của Liễu Huyên Nhu cũng không phải do cô sai.
Tất cả mọi người đều biết đó là cà vạt mà Liễu Huyên Nhu đưa tặng, chỉ có hắn là không biết.
Hơn nữa, vốn dĩ cô cũng không muốn ồn ào ngay trong buổi tiệc sinh nhật của hắn, là hắn một vừa hai phải muốn trêu chọc cô, cô có chỗ nào sai đâu, một chút cô cũng không sai!
Muốn cô nói lời xin lỗi, không thể nào.
Nội tâm của Nam Tinh yên lặng nói.
Quyền Tự như nghe hiểu nội tâm của cô, hầu kết lăn lộn cười ra tiếng,
"Vừa rồi Tiểu Hoa, đang ghen đúng không?"
Nam Tinh tròn mắt.
Quyền Tự nghiêng đầu, tiến lại gần bên tai cô, khẽ cắn một cái.
"Tiểu Hoa không thích anh nhận lấy cà vạt của người khác tặng, cho nên vẫn luôn tức giận chống cự, có phải hay không?"
Nam Tinh không nói chuyện, ánh mắt hơi lóe.
Thật mất mặt.
Quyền Tự như thể đang hồi tưởng cái gì.
"Em nói, anh có thể nhận nhưng không thể đeo?"
Nam Tinh cảm thấy có chút mất mặt, sửa đúng lời của hắn.
"Anh muốn đeo thì anh đeo a, đừng bắt em đeo cho anh là được."
Kết quả, cô vừa nói xong lời này, nụ cười trên mặt Quyền Tự nhạt dần, con ngươi màu xám nhạt sâu kín nhìn cô.
"Anh nhận quà của cô ta, em không tức giận?"
Nam Tinh trầm mặc một lúc.
Vẫn có chút không vui, nhưng, chuyện mất mặt như vậy, cô không thể nói ra được.
"Không tức giận."
Nói dứt câu, cô nghe thấy Quyền Tự cười khẽ một tiếng, ý vị không rõ.
"Ồ, hóa ra Tiểu Hoa rộng lượng như vậy, quả nhiên không giống với kiểu người tính toán chi li, có thù tất báo như anh."
Mới nghe được hết câu, Nam Tinh đã bị đẩy ngã xuống giường.
Nam Tinh ngốc luôn.
"Anh làm gì?"
Quyền Tự đè lên, nghẹn ngào nói.
"Bởi vì em không tức giận, cho nên anh tức giận."
Nam Tinh ngốc.
Giây tiếp theo, Quyền Tự cúi người, cách quần áo cắn một ngụm xuống vị trí ngực của Nam Tinh.
Nam Tinh đau tới mức khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Chờ đến khi hắn cắn xong rồi, cô vội vàng bưng kín vị trí ngực bị hắn cắn, cảm giác đau đớn đánh úp lại.
"Anh, anh, sao anh lại cắn em?"
"Không phải Tiểu Hoa không tức giận sao?"
Nam Tinh buồn bực, hai chuyện này có liên quan gì với nhau chứ? Là hai chuyện khác nhau mà?
Cô rụt rụt sang bên cạnh, nới rộng cổ áo, ngó xem ngực của mình có bị sao không.
Không bị cắn nát đó chứ?
Có lẽ là do cô vừa uống rượu xong nên cả người tản ra hương rượu thơm ngọt, gương mặt ửng đỏ, trên người cũng ửng đỏ.
Cả người nhìn qua, hệt như dáng vẻ no đủ nhiều nước.
Đôi mắt của Quyền Tự trở nên thâm sâu.
Cúi đầu, để sát vào cô, dùng giọng điệu dụ dỗ.
"Tiểu Hoa, hôm nay là sinh nhật của anh, có nhớ hay không?"
Một giây trước hắn còn cắn con gái nhà người ta một ngụm, giây tiếp theo đã ngo ngoe rục rịch bắt đầu lừa gạt.
Nam Tinh xoa xoa cổ tay.
"Đã tặng quà cho anh rồi mà."
Đương nhiên, còn có một cái.
Nhưng mà cái đó nên để tới đêm khuya mới mở ra xem, hiệu quả lúc ấy mới là tốt nhất.
Quyền Tự ôm lấy Nam Tinh, tỉ tê.
"Anh không hài lòng với món quà đó."
Nam Tinh chớp chớp mắt.
Có ai nhận quà rồi lại đi nói thẳng với người tặng quà là không hài lòng hay không?
Hơn nữa, chẳng phải lúc đầu anh ấy cho rằng món quà mà Liễu Huyên Nhu tặng là của cô hay sao?
Lúc ấy rõ là rất vừa lòng cơ mà.
Sao mới được một lúc đã cảm thấy không hài lòng rồi?
Người này biến sắc mặt nhanh thật đó.
Nam Tinh đành phải mở miệng hỏi.
"Vậy anh thích kiểu quà thế nào?"
Còn may dạo gần đây cô kiếm được ít tiền, có thể mua tặng hắn.
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự sâu kín, hầu kết lăn lộn, giọng điệu nghẹn ngào khôn tả.
"Chỉ thích kiểu quà như Tiểu Hoa thôi."
Nam Tinh yên lặng cúi đầu, nhìn lại bản thân. Tiên Hiệp Hay
Như cô?
Cuối cùng, Nam Tinh cũng ý thức được vấn đề, nhưng mà, quá muộn.
Quyền Tự lật úp người đè lên.
Nam Tinh muốn giãy giụa, nhưng Quyền Tự vừa mới cởi áo trên ra, động tác giãy giụa của Nam Tinh liền dừng lại.
Từng miếng bầm xanh xanh tím tím xuất hiện trên thân thể hắn.
Thân người gầy trơ xương, bộ dáng này làm cho trái tim của Nam Tinh như bị kim đâm, đau đớn từng hồi.
Cô nhẹ nhàng sờ sờ.
"Đau không?"
Lông mi đen dài của Quyền Tự run rẩy.
A, hắn đã quên mất bản thân còn có một thân đầy vết thương như vậy.
Vốn nghĩ rằng phải che giấu kỹ càng một chút, chờ khi nào ổn định rồi mới cho cô xem.
Kết quả, tưởng tượng đến cảnh được ăn 'Hoa' là lại kích động, mà vừa kích động là hắn quên sạch.
Hắn duỗi tay, che đi đôi mắt của Nam Tinh.
Cười khẽ.
"Ăn Tiểu Hoa xong, có lẽ sẽ tốt lên một chút đấy."
Nghe đến đây, Nam Tinh liền ngoan ngoãn nằm im không thèm nhúc nhích.
Quyền Tự hơi nhướn mày, phối hợp như vậy?
Nhưng mà Quyền Tự cũng không phải là Nam Tinh, sẽ không vì Nam Tinh ngoan ngoãn phối hợp mà mềm lòng.
Mà điều này chỉ càng khiến ý định muốn ăn sạch của hắn càng thêm to lớn không gì cản được.
Sau đó, không chút khách khí, ăn luôn đóa hoa đầu gỗ này.
Bóng đêm đầy ý vị trêu chọc người, trong phòng càng có vẻ ái muội khôn nguôi.
Trong yến hội.
Vương lão quản gia đã sớm rời khỏi sân khấu, đi thẳng tới thư phòng tìm Quyền lão gia tử.
Lúc này, lão gia tử đang gọi điện thoại khoe khoang với đám bạn tốt của ông.
Vừa đẩy cửa đã nghe được tiếng cười ha hả của Quyền lão gia tử.
Tiếng cười hùng hồn mười phần, có cảm giác như trẻ ra mười tuổi.
"Ha ha ha ha ha, cháu dâu thực không tồi, bộ dáng xinh đẹp, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất xứng đôi với A Tự. Huyên Nhu Huyên Nhu, ông nghe tên này mà xem, vừa nghe là biết là một cô gái tri thư đạt lý."
Lúc Vương lão quản gia đẩy cửa đi vào, đúng là lúc lão gia tử kiêu ngạo khoe khoang với người bạn thứ mười một của ông.
Chưa gì mà Vương lão quản gia đã cảm thấy đầu như muốn to ra thành hai rồi.
Ông vội vàng thấp giọng mở miệng.
"Lão gia, đã xảy ra chuyện."
Quyền lão gia tử không quan tâm, một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, còn có thể có chuyện gì được chứ, chuyện đó có quan trọng bằng chuyện khoe cháu dâu hay không?
Vương lão quản gia nói thẳng.
"Chúng, chúng ta nhận sai người, Liễu Huyên Nhu không phải là người mà thiếu gia thích."
Nghe vậy, tiếng cười của Quyền lão gia tử đột nhiên im bặt.
Cười không nổi.
Tút tút, vội vàng cúp điện thoại.
Quyền lão gia tử khẽ nhíu mày.
"Ông có ý gì? Chẳng lẽ thằng nhóc kia không thích con gái nhà người ta?"
Lão quản gia vội vàng lắc đầu.
"Không, chúng ta nhận lầm người. Người thiếu gia thích tên là Nam Tinh, chứ không phải là Liễu Huyên Nhu. Bởi vì chuyện tặng quà sinh nhật này, trời xui đất khiến làm cho thiếu gia và cô gái Nam Tinh đó cãi nhau rồi."
(Kiều Tiếu: Tui nghĩ nội tâm Quyền Tự là kiểu: anh đây co được giãn được, lúc nào cần nghẹn ngào thì phải nghẹn ngào:))))