Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Đầu óc Mẫn Hy nặng trĩu, trong rất nhiều cuộc gọi nhỡ có một dãy số lạ. 

Số lạ này là số điện thoại cá nhân của Thịnh Kiến Tề, anh quên mình chỉ cho Mẫn Hy số điện thoại công việc. 

Cuộc điện thoại này đến từ ba tiếng đồng hồ trước, Mẫn Hy không trả lời anh, thư ký gửi tin nhắn cho Mẫn Hy thì cô có trả lời, gọi điện thoại cho cô cô cũng nhấc máy, chỉ coi như không thấy số của anh. 

Anh xoa xoa thái dương, cố đè nén tính khí của mình xuống. 

Tính cách như vậy mà mẹ anh còn nói rằng cô dễ mến. 

Thịnh Kiến Tề dặn dò thư ký: “Cô nhắn tin thông báo cho Mẫn Hy, nói không cần phải đến để đi cùng chúng ta.” 

Chuyến công tác lần này không có ngày nghỉ để trở về, trong thời gian đó họ sẽ đi tới nhiều quốc gia, cô tình nguyện ra nước ngoài đã là nằm ngoài dự đoán của anh. Lần này anh đi mở rộng thị trường nước ngoài cũng là trốn mấy buổi xem mắt mà bố mẹ sắp xếp, để cho hai tai được thanh tịnh mấy ngày, còn cô thì không biết là vì sao. 

Thư ký làm theo, khi gửi tin cô ấy cố gắng dùng từ ngữ uyển chuyển: [Mẫn tổng, Thịnh tổng của chúng tôi nói, ngày mai cô có thể bay thẳng từ Bắc Kinh đến Paris, không cần phải qua đây, quá phiền hà.]

Mẫn Hy: [Không phiền, trên máy bay tôi còn có thể cùng Thịnh tổng thảo luận một chút về dự án.]

Cô đặc biệt bay đến Thượng Hải gặp nhóm Thịnh Kiến Tề là vì không muốn tối nay phải đối mặt với Phó Ngôn Châu, sao có thể cảm thấy phiền toái được. 

Sau buổi họp báo Tiểu Thời thế hệ thứ ba, cô không gặp lại Thịnh Kiến Tề lần nào nữa, bình thường đều do người phụ trách mảng PR của Thịnh Thời bàn giao công việc. 

Một năm trôi qua, tâm tình của anh ta hẳn đã ổn định định. 

Mẫn Hy buông điện thoại xuống rồi đi rửa mặt, đứng trước bồn rửa, cô suy nghĩ một hồi xem lát nữa lúc gặp Phó Ngôn Châu phải nói gì, có nói chuyện phiếm thì cũng phải có chút cảm xúc cho có lệ. 

Nhưng cô thực sự không thể giả vờ rằng mình đang vui vẻ. 

Nhưng hai người mặt đối mặt ăn cơm, cũng không thể không nói một câu nào. 

— 

Lúc này, tại tòa nhà Lăng Vũ. 

Sau khi cúp máy với Mẫn Hy, Phó Ngôn Châu mơ hồ cảm thấy bất an, loại bất an này trước giờ anh chưa bao giờ trải qua. Có lẽ hai ngày nay có quá nhiều chuyện trùng hợp liên tiếp xảy ra nên mới khiến anh sinh ra ảo giác, cảm thấy Mẫn Hy đang cố ý xa cách mình. 

Trước kia dù cho họ có mâu thuẫn thế nào, cô cũng sẽ không ở lại chỗ Mẫn Đình, không chỉ không ở lại mà còn làm nũng, hỏi anh có tới đón cô hay không. 

Gặp phải tình huống đặc biệt như hôm nay, cô sẽ lưu luyến không rời, không cần chờ anh hỏi, cô sẽ chủ động nói với anh, bảo anh ra sân bay tiễn cô. 

Nhưng hôm nay thái độ của cô rất khác thường, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì. 

Phó Ngôn Châu gọi thư ký Bạch tới, bảo cô ấy đi tìm hiểu một chút, xem tình hình ra mắt thị trường nước ngoài của Tiểu Thời đời thứ tư ra sao. 

Nửa tiếng sau Bạch San trả lời: “Tính theo thời gian ở trong nước mà nói, đêm qua Tiểu Thời đời thứ tư được phê duyệt thủ tục đưa ra thị trường, đoàn đội của Thịnh Kiến Tề ngày mai sẽ đi Paris, trước mắt tin tức là như vậy.” 

Phó Ngôn Châu gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy chân thực hơn một chút. 

Anh viết một danh sách mua sắm, để Bạch San dựa theo đó mà chuẩn bị. 

Đợi đến mười hai rưỡi, Mẫn Hy đến đây.

Trước khi tới Mẫn Hy cố ý trang điểm, cô vừa vào cửa đã nhìn thấy chiếc gạt tàn bên cạnh máy tính, anh vẫn để ở đó làm đồ trang trí. 

Phó Ngôn Châu nhìn cô, trong mắt cô đều là tơ máu đỏ, không có chút tinh thần nào, anh không nói lời nào, ôm lấy cô, nhận lấy áo khoác trong tay cô, “Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.” 

Anh nắm tay cô đi ra cửa. 

Mẫn Hy giữ cánh tay anh, “Em không đói.” Trước khi đến đây, dì giúp việc đã làm cho cô một bát sủi cảo nhỏ, cô cố gắng lắm mới ăn được nửa bát, bây giờ cũng không ăn được gì, bởi không có khẩu vị. 

“Em mệt đến mức không mở mắt được, muốn ngủ một lát.” 

Ngủ thì không cần mặt đối mặt nói chuyện với anh, không cần vắt óc tạo ra khung cảnh êm ấm giả tạo. 

Phó Ngôn Châu vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nói: “Tối hôm qua anh nên đón em về.” 

Nếu cô về nhà, anh sẽ không để cho cô thức cả đêm, không ngủ cả đêm quả thật quá hại sức khoẻ. Không miễn cưỡng bắt cô đi ăn nữa, trước tiên cứ để cho cô chợp mắt một lúc. 

“Em lên giường ngủ đi, ngủ trên sô pha không thoải mái.” 

Mẫn Hy lắc đầu: “Chỉ cần nghỉ ngơi nửa tiếng, lên giường ngủ phiền phức lắm.” 

Cô không nằm, chỉ dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại. 

Phó Ngôn Châu kéo rèm che nắng, tắt tất cả đèn trong phòng làm việc, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, để cô tựa vào vai anh, cô ở trong lòng anh, anh mới có cảm giác chân thực. 

Cô buồn ngủ đến như vậy, anh có thể đồng cảm, anh cũng từng bởi vì quá mệt mỏi mà đến một câu cũng không muốn nói, lần đó là buổi họp báo của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, lúc đưa cô và Cư Du Du ra sân bay, anh ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị cô lầm tưởng là anh cảm thấy nhàm chán khi tiễn họ.

Anh nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình, ngón tay cô trắng hồng thon dài, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út không phải là chiếc nhẫn khi bọn họ lĩnh chứng, là sau này mua cho cô, kim cương xanh trắng đan xen, rất hợp với màu váy trên người cô. 

Yêu cầu của cô đối với nhẫn kim cương đã đạt đến độ phải phù hợp với quần áo. 

Chờ đến khi cầu hôn, anh sẽ tặng cô một chiếc khác. 

Phó Ngôn Châu đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, nửa tiếng rất nhanh đã trôi qua. 

Mẫn Hy căn bản không ngủ, cô đếm ngược từng giây từng giây một, cố gắng thử đi kiếm tìm một chút cảm giác đã từng, nhưng có thể là do trái tim đã lạnh đến thấu xương, nên dù có được anh ôm vào trong ngực cũng không thể ấm lên. 

Phó Ngôn Châu không nỡ đánh thức cô dậy, để cô ngủ thêm hai mươi phút nữa.

Mẫn Hy cũng không vội ‘tỉnh lại’, có lẽ đây lần cuối cùng cô có thể dựa vào lòng anh, an tĩnh ngủ một giấc. Khi anh còn chưa đồng ý liên hôn, cô từng nghĩ như thế này, chỉ cần kết hôn với anh là đủ rồi, những thứ khác cô không mong cầu. 

Nhưng lòng người vẫn luôn quá tham lam, ở chung với anh càng lâu, thứ cô muốn cũng càng nhiều. Cô vẫn chờ anh chủ động cho cô một cái ôm dài hơn, chờ quà sinh nhật thủ công của anh, chờ năm trăm hai mươi đoá hồng, chờ một nghi lễ cầu hôn, chờ một ngày nào đó anh chủ động hỏi cô, gần đây em đang bận rộn với dự án gì. 

Nếu như không phải có chuyện của thực phẩm Lạc Mông, cô nghĩ hẳn là cô vẫn có thể chờ đợi, cho dù biết rõ điều đấy thật xa với nhưng cô vẫn sẽ chờ, còn có thể thay đổi cách thức nhắc nhở anh. 

Chỉ là giờ đây bỗng nhiên không còn sức lực để chờ đợi nữa. 

Vừa rồi trên đường đến đây, cô cũng tự suy xét về bản thân, yêu cầu của cô nhiều như vậy, chắc anh cũng rất mệt mỏi. 

Khi cuộc hôn nhân này bắt đầu, anh đã cho cô sự tôn trọng cần có. 

Vào thời điểm kết thúc, cô cũng hy vọng sẽ cho anh một cuộc chia tay đàng hoàng, giữ lại thể diện cho đôi bên. 

Phó Ngôn Châu nhìn đồng hồ, đã ngủ thêm hai mươi sáu phút. 

Nếu không đánh thức cô dậy sẽ trễ chuyến bay, anh hôn nhẹ lên trán cô: “Hy Hy, dậy thôi em.”

Mẫn Hy giả vờ vừa tỉnh lại, hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”

“Đúng một giờ rưỡi.” Phó Ngôn Châu sửa sang lại tóc cho cô, “Có đói không? Đầu bếp chưa tan làm, em muốn ăn gì có thể làm nhanh.” 

Mẫn Hy vẫn không có khẩu vị, đành phải cười cười: “Ban nãy em ở nhà em có lén ăn sủi cảo rồi.” 

Phó Ngôn Châu cũng cười, không có cách nào khác với cô: “Ăn rồi là được.” 

Cô đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh để trang điểm. 

Phó Ngôn Châu gọi điện cho thư ký Bạch, bảo cô ấy đưa đồ vào. 

Mẫn Hy đã trang điểm lại, bên cạnh sofa có thêm một chiếc vali cỡ lớn nhất màu be. Không cần suy nghĩ cũng biết anh đã chuẩn bị nó cho cô. 

“Chuẩn bị quần áo cho em à?” 

Phó Ngôn Châu: “Có quần áo, còn có cái khác nữa.” 

Mẫn Hy đặt vali nằm ngang, nhẹ nhàng mở ra, có mấy món đồ thu đông mới mua, một nửa không gian trong vali chứa đồ ăn vặt, đều là đồ ăn vặt của Thực phẩm Lạc Mông. 

“Sang bên kia chưa chắc đã mua được, mang thêm mấy gói cho em.” 

Mẫn Hy kéo khóa kéo đóng lại. 

Nhẹ nhàng hít một hơi, cảm xúc trong lúc nhất thời trở nên hỗn loạn.

Cô nửa ngồi xổm trước vali, Phó Ngôn Châu kéo cô dậy: “Em khóc gì chứ.” 

Mẫn Hy lắc đầu, không nỡ ôm anh: “Em đi đây.” 

Chỉ là đi công tác một thời gian dài, cũng không phải từ nay về sau sẽ xa nhau, Phó Ngôn Châu lau nước mắt cho cô, dỗ dành: “Chỉ cần có thời gian anh sẽ qua thăm em.” 

Thích anh lâu như vậy, sớm chiều bên nhau một năm rưỡi, lúc dứt bỏ vừa thống khổ lại vừa đau đớn. 

Mẫn Hy ngẩng đầu, nước mắt mờ mịt: “Phải rất lâu cũng không gặp được nhau nữa, lại chơi trò nói lời thật lòng một lần nữa nhé, em hỏi anh một câu, anh cũng hỏi em một câu.” 

Phó Ngôn Châu thấy cô khóc thì trong lòng cũng không có tâm trạng, lúc trước còn tưởng cô xa lánh anh, bây giờ mới phát hiện là do cô không muốn rời đi lâu như vậy. 

Anh đồng ý với cô chơi trò chơi này: “Em hỏi anh trước đi.”

Trước mắt Mẫn Hy không thể nhìn rõ được anh: “Anh có nhớ hai điều anh đã hứa với em tại nhà của chúng ta ở Melbourne vào ngày 12 tháng 11 năm ngoái không?”

“Anh nhớ.” Phó Ngôn Châu dùng sức ôm cô: “Sao lại không nhớ chứ.” Anh định sẽ làm cho cô ngạc nhiên vào ngày kỷ niệm mà cô vẫn luôn nuối tiếc. 

Mẫn Hy khàn giọng: “Anh hỏi em đi.” 

“Tại sao lại che ảnh của anh bằng khăn lụa?” 

“Em dùng hai chiếc khăn lụa kia quấn quanh ảnh mang đến Thượng Hải, vì không thích vẻ mặt lạnh lùng của anh ở trong ảnh cưới nên lúc ấy không muốn tháo ra. Trả lời anh thêm điều nữa, ngày đó em cọ chân vài cái vào quần anh, không phải là muốn kiếm chuyện với anh.” 

Phó Ngôn Châu hôn lên trán cô, dung túng nói: “Kiếm chuyện cũng không sao, anh đã quen với việc em kiếm chuyện với anh rồi.” 

“Em không kiếm, cho tới bây giờ cũng chưa từng kiếm chuyện.” Nước mắt của Mẫn Hy rơi trên cổ áo anh. 

“Không kiếm chuyện, là anh nói sai.” Phó Ngôn Châu hôn lên trán cô, không muốn thấy cô khó chịu, dời đi sự chú ý của cô: “Nếu không thích ảnh cưới đó, sau này chúng ta chụp lại.” 

Mẫn Hy bình phục lại tâm trạng, “Không cần đâu. Cô nhìn vào đồng hồ của mình: “Nếu em còn không đi sẽ không kịp máy bay mât.”

Phó Ngôn Châu không lập tức buông cô ra, lại ôm cô thêm một lát. 

Chờ Mẫn Hy đẩy vali rời đi, cửa phòng làm việc đóng lại, nháy mắt trong lòng anh chợt thấy trống rỗng. 

Hai giờ rưỡi có cuộc họp đàm phán, còn có đủ thời gian gọi điện thoại, Phó Ngôn Châu tìm ra thông tin liên lạc của một người bạn học cùng trường đại học, người cựu sinh viên này là con trai của chủ tịch tập đoàn trang sức lớn nhất thế giới. 

Ba chiếc nhẫn kim cương của Mẫn Hy đều đến từ thương hiệu này. 

Điện thoại kết nối, phía người bạn học bên kia rất yên tĩnh, vừa mới ngủ đã bị đánh thức, màn hình di động chói mắt, anh ta nhìn hai lần mới thấy rõ người gọi tới là Phó Ngôn Châu. 

“Tôi nhận thua, hoa hồng trắng mua được sẽ nhường cho cậu, đừng chọn lúc tôi ngủ mà quấy rầy nữa.” 

Còn không đợi Phó Ngôn Châu nói chuyện, anh ta cúp điện thoại, buổi tối uống không ít rượu, đầu đau như muốn nứt ra, anh ta nhét điện thoại xuống gối, không đến hai giây sau đã ngủ mất. 

Phó Ngôn Châu: “…”

Vì để tặng giống hồng trắng mới cho Mẫn Hy, anh không chỉ cướp phần của Chu Dụ, mà còn đoạt lấy phần của người bạn học này. 

Trước khi gọi điện anh quên tính chuyện chênh lệch thời gian, chỗ người bạn bên kia đang là ban đêm. 

Anh để lại tin nhắn bằng tiếng Anh: [Gần đây có đá quý hiếm không, tôi muốn làm một chiếc nhẫn kim cương để cầu hôn.]

Chu Dụ ở bên kia đang là giữa trưa, để lại lời nhắn cho người bạn học xong, anh lại gọi điện thoại cho Chu Dụ, đi thẳng vào vấn đề: “Giúp tôi đặt trước năm trăm hai mươi đóa hoa hồng trắng, ngày 26 tháng 6 năm sau sẽ dùng đến.” 

Chu Dụ nắm bắt lấy cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha việc trêu chọc anh: “Là ai nói không cần phải gom đủ cái số kia nhỉ?” 

“Sao mỗi ngày cậu đều nói nhiều như vậy được nhỉ?” Và hỏi: “Có thể đặt được hay không?”

“Giống mới thì cậu đừng nghĩ đến, nhưng hoa hồng khác gom vẫn đủ.” 

“Tôi chỉ muốn giống hoa mới.” 

Chu Dụ to đầu ngay lập tức, số lượng hoa được trồng mỗi năm đều có giới hạn. 

Vật quý ở độ hiếm, một năm trồng năm trăm hai mươi đóa thì mọi người sẽ tranh nhau mua, nhưng nếu trồng ra hai ngàn đóa, sẽ không còn hiếm như vậy nữa, chờ đến khi trồng được năm ngàn đóa, sẽ mất đi thị trường cao cấp. 

“Kỷ niệm ngày cưới tặng Mẫn Hy làm quà à?” 

Phó Ngôn Châu: “Ngày đó tôi sẽ cầu hôn, muốn cho Mẫn Hy một nghi thức cầu hôn.” 

Chu Dụ không nói nhảm nữa: “Yên tâm, để tôi.” Khó khăn hơn nữa anh ta cũng sẽ mua đủ năm trăm hai mươi đóa. 

— 

Mẫn Hy rời khỏi tòa nhà Lăng Vũ, trực tiếp đến sân bay. 

Trên đường đi, Dư Trình Đàm nhắn tin cho cô: [Anh đưa em ra sân bay.]

[Không cần đâu, tài xế trong nhà đưa em đi. Dư tổng anh yên tâm, em không sao.] Mẫn Hy tựa đầu vào kính xe, nhìn bên ngoài xe suốt dọc đường, cuối thu, lá cây bắt đầu ngả màu vàng. 

Đến sân bay, cô chỉ xách vali của mình, không đem theo chiếc vali Phó Ngôn Châu chuẩn bị kia, bảo tài xế mang về nhà. 

Cô không thích ăn vặt, mang qua cũng lãng phí. 

Đến căn nhà ở Thượng Hải đã là mười giờ tối, Phó Ngôn Châu sắp xếp người đi đón, trực tiếp đưa cô đến căn hộ mà bọn họ thường xuyên ở khi đi công tác. Chưa kịp đi tắm rửa, chuông cửa đã reo lên. 

Mẫn Hy nhíu mày, không phải là Phó Ngôn Châu, hôm nay anh có cuộc họp đàm phán, còn phải tụ tập ăn cơm với nhóm người Chử Dật, quản lý cũng sẽ không quấy rầy cô muộn như vậy. 

Cô bước nhanh qua mở cửa, từ chỗ mắt mèo, cô nhìn thấy Mẫn Đình.

Khuỷu tay Mẫn Đình khoác áo gió, lại bấm chuông cửa một lần nữa: “Hy Hy, là anh.” 

Mẫn Hy xoa xoa mặt, sửa sang lại nét mặt rồi mới mở cửa, giả vờ vui mừng nói: “Anh biết em đang ở Thượng Hải sao?” 

Mẫn Đình liếc nhìn cô một cái, trầm mặc đi vào phòng. 

Mẫn Hy đóng cửa lại, đưa tay túm lấy ống tay áo của anh: “Cái bản mặt này, là ai chọc anh vậy?” 

Đến phòng khách, Mẫn Đình ném áo gió lên sofa, quay mặt nhìn cô, hận không thể rèn sắt thành thép: “Chỉ vì một hạng mục của Lạc Mông, em phải trốn ra nước ngoài sao?” 

Mẫn Hy há hốc miệng, muốn giải thích lại thôi. Biết cô bỏ lỡ cơ hội đấu thầu của Lạc Mông, còn biết chính xác thời gian cô về đến nhà, chắc hẳn anh đã biết rõ hết thảy mọi chuyện đã xảy. 

“Sao anh biết được?” 

Mẫn Đình cũng vẫn luôn chú ý đến việc đấu uỷ quyền công việc PR của Lạc Mông, thấy chậm chạp không có động tĩnh gì nên anh bèn hỏi thêm vài câu, hỏi ra mới biết hạng mục bị Quan hệ công chúng Trác Nhiên giành được. 

Mẫn Hy giải thích: “Em không trốn, chỉ là muốn ra nước ngoài bình tĩnh lại.” 

Tư thế của Mẫn Đình bức người: “Người sai không phải là em, em bình tĩnh cái gì? Anh mặc kệ Phó Ngôn Châu ký dự án cho Trác Nhiên là vì nguyên nhân gì, khiến Mẫn Hy không vui là không được.” 

Đã lớn ngần này, cô chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy. 

“Còn muốn dự án của Lạc Mông nữa hay không, ký hợp đồng rồi anh cũng có thể lấy lại cho em.” 

Mẫn Hy lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không muốn, bản kế hoạch bị em xóa sạch rồi.” 

Cô đi đến tủ rượu tìm cho mình một ly, rót cho anh trai một ly nước. 

“Anh, việc này anh đừng nhúng tay vào, em muốn tự mình xử lý, mâu thuẫn trong hôn nhân, người khác nhúng tay vào ngược lại càng phức tạp.” 

Mẫn Đình cầm lấy ly nước, một hơi uống sạch, khẩu khí trong lòng còn nghẹn lại, phiền muộn không có chỗ giải toả. 

“Bận rộn chuẩn bị bản kế hoạch một năm, em lại xoá sạch?” 

“Bởi vì nó không còn ý nghĩa nữa.” 

Bây giờ đã giao cho Quan hệ công chúng Trác Nhiên quảng bá giá trị thương hiệu Thực phẩm Lạc Mông rồi. 

Mẫn Hy năn nỉ anh trai một lần nữa: “Anh có thể để cho em học cách tự mình giải quyết các vấn đề trong hôn nhân được không? Em không thể dựa vào anh và bố mẹ suốt đời được.” 

Mẫn Đình hỏi ngược lại: “Ai nói không thể dựa vào cả đời được?”

Mẫn Hy mím môi, khống chế nước mắt. 

Điều Mẫn Đình không muốn nhìn thấy nhất là cô rơi nước mắt, cho dù đó là nước mắt vì tình yêu hay nước mắt cá sấu. Khi còn bé mỗi lần cô gây họa lập tức bày ra bộ dáng mặt đẫm nước mắt này, vốn bị cô chọc giận gần chết nhưng chỉ cần vừa thấy em gái rơi nước mắt, anh lại không phát giận được

“Được, anh sẽ không nhúng tay vào.” 

Nhưng anh có một điều kiện: “Đừng khiến bản thân chịu uất ức. Nếu đã bình tĩnh lại, cảm thấy có thể tiếp tục được cuộc hôn nhân này, anh ủng hộ em, nếu không muốn tiếp tục, anh cũng ủng hộ em, sau khi ly hôn, tất cả các vấn đề liên quan anh sẽ giải quyết.” 

Anh không hy vọng cô giống như mẹ, cả đời bị hai anh em họ kìm giữ trong một cuộc hôn nhân vô vọng. 

Mẫn Hy vốn không muốn khóc, nhưng Mẫn Đình vừa nói như vậy, những giọt nước mắt bỗng tuôn trào. 
Nhấn Mở Bình Luận