Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cố Chấp Trong Lòng Anh

Sau hôm ấy, cơ hội Biên Biên gặp lại Cố Hoài Bích ít dần đi.

Lớp 1 và lớp 12, một lớp ở lầu một, một lớp ở tầng năm, khoảng cách xa thì thôi đi, nhưng có đôi khi Cố Hoài Bích giống như hồn ma vậy, chỉ cần là người cậu không muốn gặp thì dù có vắt óc cỡ nào cũng không tìm thấy bóng dáng cậu.

Vì thế Cố Thiên Giác chân chính thay thế Cố Hoài Bích, trở thành bạn học tốt nhất của Trần Biện Biên, kiêm luôn bạn khuê mật, hai người ở trong trường học như hình với bóng, đến đi WC cũng nắm tay cùng đi.

Có đôi khi Biện Biên nhìn gương mặt quen thuộc của Cố Thiên Giác cảm thấy như là đang được nhìn thấy Cố Hoài Bích.

Ở sân thể dục, Cố Thiên Giác cảm thán nói: “Tớ đây, thật lòng muốn làm bạn tốt nhất với người nào đó, nhưng ai biết người nào đó một lòng chỉ có ai kia, còn khiến tớ trở thành vật thay thế, nếu người nào đó mà là nam, thì nhất định là tra nam số một.”

Biên Biên bị cô chọc cười: “Cậu nói sảng cái gì vậy.”

“Nói trắng ra là thích đúng không?” Cố Thiên Giác xoay người, hai tay hợp lại thành cái loa, hô lớn về phía khu dạy học: “Cố Hoài Bích, Trần Biện Biên nói là cậu ấy rất nhớ anh!”

Biện Biên vội che miệng Cố Thiên Giác lại: “Cậu điên rồi!”

“Sợ cái gì, xa như vậy, anh ấy không nghe thấy đâu.”

“Ai nói anh ấy nghe không thấy!”

“Tớ nói, không phải vậy chứ, cậu thật sự nghĩ Cố Hoài Bích là thuận phong nhĩ à.”

Biện Biên nhìn Cố Thiên Giác, rốt cuộc cũng rõ, thì ra cô ấy cũng không hoàn toàn hiểu hết về Cố Hoài Bích.

“Cố Hoài Bích đầu chỉ là thuận phong nhĩ, anh ấy thực sự... không phải người mà.” Biên Biên nghiêm túc nói.

Cố Thiên Giác cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Biên Biên: “Điểm này tớ đồng ý, anh ấy không chỉ không phải người, còn không phải là đồ vật nữa.”

Biên Biên run run, nhìn về phía phòng học lớp 12 ở tầng năm, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Đúng vậy, không phải là đồ vật.”Trong phòng học, đầu ngón tay thon dài của Cố Hoài Bích nắm bút máy, viết xuống giấy nháp một chuỗi công thức xinh đẹp, vành tai khẽ nhúc nhích, dưới ngòi bút đường parabol bị lệch.**

Khai giảng được nửa năm rồi, kể từ lúc ồn ào chuyện các phụ huynh lên kết lại phản đối trường học đến khi bắt đầu mùa đông về sau, hai từ “Quái vật” này, dần dần biến mất khỏi các cuộc trò chuyện hằng ngày của các bạn học ở cấp 3 Gia Đức.

Dần dà trở thành từ không thể nói, biến thành chỉ có thể tự hiểu ngầm you know who, nguyên nhân bắt đầu từ...

Có một lần, có một nam sinh điên khùng chạy ra từ WC nam, nói là nhìn thấy Cố Hoài Bích

biến thành quái vật đáng sợ, cậu có móng vuốt sắc bén, răng nanh nhọn hoắc, còn có lông khắp người, thiếu chút nữa muốn mạng cậu ta!

Mà trên thực tế, trên người nam sinh ấy không có vết thương nào cả.

Bọn Phan Dương, Trần Chu đi từ WC nam ra, Cố Hoài Bích đi ở cuối cùng, thong thả ung dung còn vén cổ tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay gầy tái nhợt.

Năm ngón tay thon dài có lực của cậu thoáng giương lên, nam sinh cuộn tròn ở trong góc kia bị dọa đến tè ra quần, thậm chí đến nhìn cũng không dám nhìn cậu.

Các bạn học ở hàng lang đều chứng kiến hết từ đầu đến cuối, ngay từ đầu đã có chút sợ hãi Cố Hoài Bích.

Kỳ thật giữa bọn họ, đa số đều chưa từng nhìn thấy cánh tay quái vật của Cố Hoài Bích, toàn tin vỉa hè đồn thổi.

Nhưng giờ phút này bọn họ nhìn thấy rất rõ, Cố Hoài Bích kiêu ngạo tự cao không hề biến thành quái vật ghê tởm, ngược lại cậu xinh đẹp như thần linh, khí chất lạnh lùng tỏa ra bốn phía, không biết ở trong tối cả ngoài sáng có bao nhiêu cô gái rung động vì cậu.

Nam sinh bị dọa muốn giải thích với mọi người, nói cho bọn họ biết, Cố Hoài Bích thật sự muốn giết cậu!

Nhưng tất cả bạn học ở đây đều không tin lời nam sinh kia nói, con người chỉ tin những gì mình thấy và cho rằng đó chính là sự thật.

Nam sinh kia tuyệt vọng

ụp ở trong góc run lên.

Cố Hoài Bích đi qua chỗ nam sinh kia, lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta, khóe miệng cười nhạt: “Trẻ con nói dối sẽ bị sói ăn.”

Nghe thế, nam sinh lại run rẩy, nhìn cũng không dám nhìn cậu.

Biện Biên đứng ở xa xa nhìn Cố Hoài Bích, chỉ có một mình cô biết là nam sinh ấy nói thật, Cố Hoài Bích đây là dùng thủ đoạn xấu xa để hù dọa cậu ta.

Cố Hoài Bích chú ý tới ánh mắt của cô, cậu quay đầu lại nhìn cô.

Cô cau mày, hiển nhiên là không ủng hộ hành vi của cậu.

Cố Hoài Bích lạnh lùng cười, xoay người rời đi.

Sau ngày ấy nam sinh đó như gặp hạn, thần kinh trở nên có vấn đề, thành tích tụt giảm rõ ràng, trở thành người kỳ cục trong mắt bạn học, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức phải tạm nghỉ học để nhập viện.

Đương nhiên, các giáo viên cũng điều tra chuyện này, bọn họ tìm đến Cố Hoài Bích, dò hỏi cậu rốt cuộc là tình huống như thế nào, Cố Hoài Bích chỉ nói, chuyện gì cậu cũng không có làm.



Còn những anh em tốt của Cố Hoài Bích, bọn Phan Dương Trần Chu cũng đua nhau đi làm chứng cho Cố Hoài Bích, mở miệng ra đều là bôi nhọ người khác, nói là do mấy tên kia xem Cố Hoài Bích là quái vật, nên nhìn thấy cậu là sợ, thêm nữa thần kinh quá nhạy cảm mới xuất hiện ảo giác.

Trường học bán tín bán nghi, phụ huynh lại không có chứng cứ, tất nhiên cũng không có cách nào xử lý Cố Hoài Bích được.

Dần dà, Cố Hoài Bích thành you know who, còn hai từ “Quái vật” cũng trở thành từ cấm không thể nói.

Thiếu niên ẩn mình trong bóng tối từ từ bước vào ánh mặt trời, chẳng qua cả người cậu đều mang lạnh lẽo thấu xương khiến người sợ hãi, không dám tới gần.

Biện Biên hỏi Cố Thiên Giác, có thể nghĩ cách để cô gặp mặt Cố Hoài Bích nói chuyện hay không, Cố Thiên Giác nhún vai: “Đừng nói là cậu, tớ ở tại Vương Phủ Hoa Viên còn không nhìn thấy anh ấy đâu nữa là, chuyện anh tớ không thích làm, thì không có ai có thể ép anh

ấy được, và đương nhiên, cậu không muốn muốn gặp ai thì người đó tuyệt đối không tìm thấy anh ấy.”

Hết lần này đến lần khác, Tạ Đường lôi kéo Trương Dã đi tìm Cố Hoài Bích, cuối cùng tìm thấy cậu ở trên sân thượng trường học.

Cố Hoài Bích đứng ở chỗ lan can sân thượng, tay kẹp nửa điếu thuốc, mặt không cảm xúc liếc hai người bọn họ: “Có việc gì?”

“Cố Hoài Bích, bây giờ cậu trở thành đại ca trường học rồi, đúng là nở mày nở mặt, bọn họ đều bạn mới của cậu à, gặp bạn học cũ sao không giới thiệu một chút.”

Câu mở lời của Tạ Đường thực xấu hổ, cậu nói xong một lúc, cũng không ai đáp lại cậu.

Phan Dương, Trần Chu cùng vài người nữa cũng không muốn làm quen với hai người này, không kiên nhẫn nói: “Có rắm mau phóng.”

Tạ Đường nghe thấy thế lập tức khó chịu: “Cậu là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy, đừng ỷ có Cố Hoài Bích chống lưng cho các cậu, tôi nói cho các cậu biết, lúc tôi quen biết Cố Hoài Bích còn không biết các cậu đang ở đâu đâu.”

“Mẹ nó.”

Phan Dương ném điếu thuốc trong tay, hùng hổ đi tới, nắm cổ áo Tạ Đường lên: “Tìm chết đúng không?”

Sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Buông cậu ấy ra.”

Phan Dương buông Tạ Đường ra, đẩy mạnh Tạ Đường ra phía sau, Tạ Đường lảo đảo hai bước may mà Trương Dã đỡ được.

“Cố Hoài Bích, cậu đừng chơi bời với những người này, bọn họ chỉ biết dạy hư cậu!”

Tạ Đường cũng lười quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Cậu nhìn lại cậu xem cậu biến thành cái gì rồi, cậu dọa bạn học kia đến mức cậu ta sợ tới điên điên khùng khùng!”

Cố Hoài Bích lạnh lùng nói: “Là bọn họ tự tìm.”

“Trước đây cậu không như thế này, là đám người đó dậy hư cậu.” Tạ Đường nuốt một ngụm nước bọt, khẩn thiết nói: “Cậu đừng đi cùng bọn họ nữa.”

Cố Hoài Bích cười lạnh: “Bây giờ các cậu có tư cách gì khuyên tôi quay đầu lại.”

Tạ Đường ngơ ngác nói: “Chúng ta... Không phải bạn sao?”

“Lúc trước ở hồ bơi, tôi còn nhớ rõ, hai người các cậu đều chạy, giờ lại nói vẫn là bạn, không cảm thấy buồn cười à?”

Trương Dã nói một hơi dài phản bác lại: “Đúng thế, lúc trước bọn tớ đều bị cậu dọa chạy, nhưng Trần Biện Biên thì không, mặc kệ cậu biến thành cái gì, không phải cậu ấy vẫn luôn

bên cạnh cậu ư! Hiện giờ cậu lại tuyệt giao với cô ấy, lương tâm cậu bị quái vật ăn mất rồi.”

“Nếu không phải nhờ tình cảm trong quá khứ thì lúc cậu nói ra hai chữ kia, ông đây đã ném cậu xuống sân thượng.”

Giọng điệu của Cố Hoài Bích cực kỳ lạnh lùng, Trương Dã biết cậu không hề nói đùa.

Hai chữ “Quái vật” này đã hoàn toàn biến mất trong từ điển của cấp ba Gia Đức, không còn ai dám nhắc tới, ít nhất thì không dám nói trước mặt cậu.

Tạ Đường không cam lòng, nhìn chằm chằm Cố Hoài Bích, Trương Dã kéo cậu ta rời đi: “Tớ đã nói là tìm cậu ấy vô dụng, tên này đắm mình trong trụy lạc, trách ai được chứ, quên đi, mình đi thôi.”

Phan Dương vốn không vừa mắt Trương Dã, lại nghe cậu ta nói cái gì mà đắm mình trong trụy lạc, càng cảm thấy chói tai, định giơ tay đánh Trương Dã, không ngờ Cố Hoài Bích bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy tay mình, động tác nhanh đến không ai nhìn kịp, Cố Hoài Bích hất tay Phan Dương ra, Phan Dương lập tức lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Cậu phản ứng cũng quá nhanh nhẹn đi.

Cố Hoài Bích uy hiếp liếc Phan Dương, Phan Dương ngượng ngùng lui về sau một bước, Tạ Đường vội kéo Trương Dã rời đi.

Hai người chạy một hơi xuống thang lầu, còn đang thở hồng hộc chưa định hoàn hồn, thì suýt nữa đụng phải Cố Thiên Giác và Biện Biên đi ra từ căn tin.

Biên Biên nắm chặt túi khoai tây trong tay, nhìn hai người thở hổn hển, tò mò hỏi: “Các cậu bị gì vậy?”

Nhìn thấy Biện Biên, Trương Dã gấp không chờ nổi mà tố cáo với cô: “Còn không phải là do Tạ Đường, một hai phải kéo tớ đi tìm Cố Hoài Bích tâm sự à, thiếu chút nữa bị đám người của cậu ta đánh cho!”

Biên Biên giật mình: “Cố Hoài Bích sẽ không như vậy đâu...”

Tạ Đường kéo Trương Dã đi, luôn miệng nói: “Quên đi, sau này coi như không quen biết cậu ấy.

Sau khi hai người đi, Biên Biên và Cố Thiên Giác nhìn nhau, Cố Thiên Giác nói: “Cậu đừng

 



tớ và anh tớ chẳng khác người xa lạ là bao.”

Đúng lúc này, đám nam sinh trên sân thượng cũng đi xuống, Cố Hoài Bích bước ngang qua Biên Biên, giống như không nhìn thấy cô.

Đây là lần đầu tiên Biên Biên gặp Cố Hoài bích sau mấy ngày liền.

Cậu lại cắt tóc nữa, cắt thành đầu đinh, trông có vẻ thêm sắc nét và mạnh mẽ, ánh mắt cậu lạnh lùng quá, khuôn mặt tươi cười dịu dàng biến đâu mất rồi. Hiện tại Cố Hoài Bích trông vô cùng hung dữ đáng sợ.

Cậu đi ngang qua Biện Biên, mắt nhìn thẳng, không nhìn cô một cái.

Cố Thiên Giác gọi cậu vài lần, cậu cũng mắt điếc tai ngơ, không quan tâm, đến mức cô nhóc tức giận dậm chân: “Cái gì đây! Thật giống người lạ mà! Cẩn thận em về mách mẹ đấy!”

Biên Biên có chút tổn thương, buồn bã rời đi, đi ngang qua thùng rác cô ném luôn hơn nửa túi khoai tây thừa trong tay vào thùng.

Cố Hoài Bích đi đến chỗ rẽ cuối hành lang, dừng bước lại, cậu không quay đầu lại, chỉ là nhẹ nhàng hít thở, tay xoa xoa ngực.

Cậu có thể ngửi được cảm xúc mất mát của cô.

Ngực vô cùng đau.

*

*

Tối đấy, mấy cô bạn mới rủ Trần Nhân Nhân đi quán bar, nói là muốn đưa cô ta đi làm quen bạn mới.

Trần Nhân Nhân chưa từng đến chỗ đó bao giờ, cảm thấy vừa sợ hãi vừa mới lạ, nghe Đường Bối Bối nói, những bạn nam đó đều là đại ca học sinh trường mình nên không thể trêu vào được, trong đó một người đặc biệt giàu, nếu có thể kết bạn với bọn họ không chừng mai sau cô ta có thể ở trong trường hô mưa gọi gió.

Trần Nhân Nhân bị dao động, cô ta là người nơi khác chuyển trường tới Gia Đức, có rất nhiều học sinh ở đây không thích cô ta, hơn nữa hôm khai giảng bị Cố Thiên Giác chế nhạo khiến cho cô ta không dám ngẩng đầu trước mặt bạn học.

Trần Nhân Nhân cảm thấy mình cũng nên kết giao thêm một số bạn bè có tiền.

Trong quán bar có vài nam sinh đang ngồi, nhìn qua thì hơi thở xã hội khá nặng, thấy các nữ sinh tiến vào, bọn họ cũng chỉ nâng mắt nhìn, xem như chào hỏi.

Những nữ sinh này không tính xinh đẹp, ít nhất, sau khi bọn họ gặp được Trần Biện Biên, dù cho các nữ sinh khác trông như thế nào, đều cảm thấy kém một chút.

Xuất phát từ lễ phép, Phan Dương sắp xếp chỗ ngồi cho các nữ sinh ngồi xuống, sau còn gọi nước ngọt cho các cô.

Trần Nhân Nhân vào lập tức nhìn thấy Cố Hoài Bích, cậu mặc áo sơ mi đen ngồi ở giữa số pha, tóc đầu đinh cắt ngắn sạch sẽ, tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay tái nhợt, tùy ý gác ở đầu gối.

Cậu không nâng đầu, chỉ chăm chú nhìn màn hình di động trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trần Nhân Nhân biết Cố Hoài Bích, còn có người không biết vị đại ca này à, mới có mấy tháng ngắn ngủi, cậu đã khiến cho cả trường sợ hãi mất hồn, ai ai cũng cảm thấy rét run, không dám nhắc đến những tin đồn về cậu.

Trần Nhân Nhân không tin con người sẽ biến thành quái vật được, đâu phải đang diễn khoa học viễn tưởng của Mỹ đầu. Nhưng về Cố Hoài Bích thì không ai dám trêu chọc cậu, nếu Trần Nhân Nhân có thể kết bạn với cậu, nói không chừng sẽ có chỗ dựa ở trong trường.

Vì thế cô ta chủ động nói: “Uống nước ngọt gì chứ, cho em hai chai bia đi.”

Phan Dương nhìn Trần Nhân Nhân, cảm thấy cô ta có ý: “Ồ, em có uống được rượu không?

Trần Nhân Nhân hào phóng nói: “Đương nhiên, uống rượu tính là gì, đến đây, em mời các anh.”

Buổi tối, Biên Biên ở trong phòng làm bài tập, hiện tại đã 9 giờ tối mà từ khi tan học đến giờ Trần Nhân Nhân vẫn chưa về nhà.

Trần Văn Quân và Vương Linh rất lo lắng, bọn họ cũng không có tâm trạng ăn cơm nữa mà ngôi Ở số pha trong phòng khách gọi điện thoại cho Trần Nhân Nhân, nhưng Trần Nhân Nhân không nhận điện thoại.

Vương Linh nôn nóng đến nước mắt ngắn dài: “Ông nói xem, nó có thể đi đâu đây.”

“Hơn nửa là ra ngoài chơi với bạn học.” Trần Văn Quân an ủi vợ nói: “Bà đừng vội, để tôi hỏi Biên Biên chút, hai đứa cùng lớp chắc là biết Nhân Nhân ở đâu.”

Trong khi nói chuyện, Trần Văn Quân gõ cửa phòng Biên Biên, Biên Biên mở cửa, nói với Trần Văn Quân: “Con nhìn thấy em ấy đi với Đường Bối Bối, nói là không muốn đi học, muốn đi ra ngoài chơi, nhưng con không biết bọn họ muốn đi đâu.”

Vương Linh buồn bã nhìn Biên Biển trách cô: “Con là chị, mà không quan tâm em gái gì cả.”

Biện Biên nói: “Bọn họ không đưa con đi theo, con làm sao biết được.”

“Vậy sao con không đi theo?” Vương Linh phỏng chừng muốn đánh vào tâm lý, không còn dáng vẻ đoan trang ngày thường, chất vấn Biên Biên: “Có người chị nào giống con chứ?”

Biện Biên không phản bác lại, Trần Văn Quân lập tức nói: “Việc này không trách Biện Biên được, bình thường Nhân Nhân cũng không thích Biện Biên, trừ những lúc muốn hỏi xin quần áo của Biên Biên.”

Vương Linh nghe vậy, biết chồng mình thế mà lại bao che cho con, bà rút khăn giấy bắt đầu tủi thân lau nước mắt.

Trần Văn Quân mặc áo khoác vào, chuẩn bị đi ra ngoài tìm, Biên Biên cũng cầm lấy điện thoại của cô, vội vàng theo đi ra ngoài: “Cha, con đi tìm với cha.”

Nhấn Mở Bình Luận