Mấy hôm sau Hải Thị đều buồn chán ngồi cả ngày trong nhà, thao trường nàng cũng không buồn đến. Từ hôm gặp Cúc Thất Thất đến nay cũng chưa gặp lại đám người Phương Giám Minh lần nào, đúng là có hơi nhớ hắn.
Buổi tối cùng với phụ thân dùng cơm, ông ấy có nhắc đến chuyện trong triều.
“Hôm nay lúc ta vào thượng triều, có thấy lão già Cảnh Giản thay mặt con trai ông ta cầu thân với nhà mình, con nghĩ ta đã nói thế nào?”- Tô tướng rất vui nhìn nàng.
Hải Thị nhìn biểu cảm của ông ấy, xem chừng nhà họ Cảnh đã bị mất mặt một phen cũng nên.
“Có phải phụ thân lại đi chọc tức người ta không?”- Hải Thị ăn cơm như cũ, không để tâm lắm.
“ Ta nói nữ nhi nhà nhần còn nhỏ, chưa tính tới chuyện hôn sự. Hơn nữa Cảnh thế tử tài mạo song toàn, lệnh ái không xứng.”
“ Con không biết lão già đó nghe xong thiếu điều muốn tìm cái lỗ chui xuống. Con trai mình quản giáo không tốt đi trêu chọc gái nhà lành, vậy mà còn dám mơ tưởng tới con gái của ta.” Được một lúc Tô Nhạc đại nhân lại tiếp tục :” Trong thành Thiên Khải này ta vẫn chưa vừa mắt ai hết, cứ nên là đợi thêm một thời gian đi.”
Hải Thị sau khi ăn tối cũng không có nhiều việc làm, nàng rủ A Bích ra ngoài chơi. Đường xá thành Thiên Khải vẫn như trước, không thay đổi nhiều lắm. Có vẻ là sắp đến tết trung thu nên bên ngoài mới náo nhiệt hơn mọi khi.
“ Tiểu thư, hôm nay chúng ta đi đâu ?”- A Bích theo sau nàng, cũng không biết là nàng đang đi đâu.
Hải Thị không nói gì, tiếp tục nhìn ngắm xung quanh. Phía trước là một hàng bán đèn lồng, bên cạnh có một sập trang sức. Nàng tiến lại quầy trang sức, tùy tiện cầm một cây trâm ngọc lên xem. Ngắm nghía một hồi nàng nhìn về phía A Bích, cuối cùng quyết định lấy nó, tặng cho nàng ấy.
“Tiểu thư, ta chỉ là nha hoàn của người, không thể nhận món đồ quý giá đó được.”
Hải Thị nhét cây trâm vào lòng bàn tay của nàng, không cho nàng từ chối :” Cầm lấy. Không được cãi lời.”
A Bích ngoan ngoãn nhận lấy nó, trong lòng rất vui vẻ. Nàng lại đi đến một hàng đồ ăn vặt bên cạnh, bày rất nhiều món ngon. Hồ lô ngào đường, bánh kẹo hay ô mai đều bày biện rất ngon mắt, nhưng Hải Thị lại chỉ để ý đến hộp kẹo hoa quế đặt ở bên trong. Nàng đang vươn tay định lấy thì bị A Bích ngăn lại.
“Tiểu thư, trong phủ chúng ta có đại trù, về phủ nô tì sẽ kêu nhà bếp làm cho người. Ở đây đồ ăn không sạch sẽ.”- A Bích ghé vào tai nàng nói nhỏ.
Hải Thị cũng không nói gì, đi tiếp nữa là đến lầu gác đang sửa dở, chừng mấy hôm nữa để cho các thiếu nữ trong thành thi với nhau. Đi quanh một vòng cũng không khiến cho tâm tình phức tạp của nàng tốt lên, nàng đang định quay về phủ thì phía sau có tiếng người gọi lại.
“Tô tiểu thư.”
Hải Thị quay đầu, trước mắt nàng là một nam tử tuấn tú, mỗi bước chân của hắn phong nhã nhẹ nhàng, đến cả nụ cười cũng vô cùng dịu dàng. Hắn là Liễu Doãn Đường.
“Tô tiểu thư, không ngờ được gặp tiểu thư ở đây.”
Hải Thị ngơ ngác, nàng và hắn không có giao tình, cùng lắm thì nàng có cùng với Liễu Hải Đường thân thiết, nhưng như vậy thì cũng liên quan gì tới Liễu Doãn Đường?
“Liễu công tử không biết có chuyện gì?”- Hải Thị ngước nhìn hắn, thái độ dịu dàng mà xa cách, trong ánh mắt đen láy không nhìn ra khác thường.
Liễu Doãn Đường cười, “ Không biết Tô tiểu thư có rảnh cùng ta đi dạo quanh hồ Vọng Nguyệt không?”
Hải Thị cười, cẩn thận lùi lại một bước vừa khiêm tốn lại giữ lễ nghĩa :” Liễu công tử, trời cũng đã không còn sớm, hai chúng ta đi chung e là không thích hợp.”
A Bích đứng bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy thì không biết nên cười hay nên khóc. Mấy hôm trường nàng ấy còn cùng với tiểu Hầu gia của phủ Thanh Bình Hầu đi chơi đến tận khuya, hôm nay gặp Liễu công tử phủ Đô úy thì lại viện cớ.
“Cướp, mau bắt cướp…”
Bỗng đâu phía sau vang lên tiếng hô hoán bắt cướp, Hải Thị mặc kệ Liễu Doãn Đường còn đang đứng đó, nàng theo bản năng nhanh như một cơn gió phi thăng lên phía trước, rẽ vào trong đám đông hỗn loạn đuổi theo tên cướp kia. Nàng luồn lách qua mọi ngóc ngách, cuối cùng tên cướp đó lại biết võ công, hắn nhanh hơn nàng một bước bay thẳng lên trên mái nhà.
Đám dân thường bên dưới thì đứng xem rất đông, Hải Thị đuổi theo hắn, từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, không cho hắn một cơ hội trốn thoát. Nàng thân thủ nhanh nhẹn, chỉ còn cách một đoạn rất ngắn nữa thôi là có thể đuổi kịp hắn.
Mà lúc này Phương Giám Minh từ đâu chui ra, chỉ một chiêu đã có thể hạ gục tên trộm, quăng tên trộm đó từ trên nóc nhà vứt xuống dưới đất. Hải Thị nhìn thấy một màn này có chút giật mình, không để ý dưới chân trơn trượt nên cứ như vậy mà ngã xuống.
Phương Giám Minh xoay người, hai bước đã có thể đỡ được nàng, ôm nàng vào trong lòng xoay người trên không trung rồi đáp xuống đất. Hải Thị bị tốc độ của hắn làm cho choáng váng đầu óc, suýt chút nữa thì ngã ra. Nàng bình thường đánh nhau cũng là một người khó có đối thủ, nhưng cơ thể này lại không quen với việc đó, chạy vòng vòng một đoạn mà muốn gãy cả chân.
Phương Giám Minh đỡ nàng trong ngực, cũng không biết bọn họ đã rơi xuống đâu, xung quanh không một bóng người. Phương Giám Minh ôm eo Hải Thị, để nàng dựa vào trong ngực mình. Hải Thị giống như cái cây khô héo cần được tưới nước, tựa cả người vào người của Phương Giám Minh, giờ đây hai chân nàng mềm nhũn, bò còn khó chứ đừng nói đi đứng như bình thường.
“Lần sau nàng không nên mạo hiểm đuổi theo tên cướp đó như vậy.”
“ Nếu như huynh xuất hiện sớm hơn một chút thì ta đã không phải động tay”
Phương Giám minh bất lực với nàng, hắn vòng tay bế nàng lên, chậm rãi đi về phía trước.
“Ngay trước mắt là Hầu phủ rồi, ta đưa nàng về.”
Hải Thị nằm trong lòng hắn, ngủ quên lúc nào không hay. Phương Giám Minh bế nàng vào trong xe ngựa, cẩn thận khoác cho nàng thêm một cái áo choàng. Hắn ngắm nhìn gương mặt nàng lúc ngủ, hàng mi cong dài khẽ động, ngủ thôi mà cũng vẫn xinh đẹp như vậy.
Hôm nay nghe nói cha của Cảnh Sâm đã trước mặt hoàng thượng xin ban hôn, nhưng cuối cùng lại bị Tô tướng gạt phắt đi. Nàng xinh đẹp như đóa hoa mẫu đơn nảy nở giữa trời, người khác không bị cuốn hút cũng khó. Đôi mắt của nàng lúc nhắm vào thì dịu dàng ôn nhu, lúc mở ra lại sống động như tranh vẽ, ở bên cạnh nàng luôn có một loại năng lượng tích cực truyền cảm hứng cho người khác. Một loại vui vẻ mà trước nay không cô nương nào có thể đem lại cho hắn, Cúc Thất Thất cũng không.
Phương Giám Minh trước nay là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và tuổi trẻ, cuộc sống của hắn chỉ có Húc vương và Hầu phủ, bây giờ nàng xuất hiện, giống như ý trời hoàn thiện nốt bức tranh về cuộc đời của hắn.
Chỉ nàng mới có thể làm như vậy, chỉ nàng mới khiến cho hắn từ trước tới nay luôn vô tư vô nghĩ có những giây phút trầm mặc sầu buồn, chỉ nàng mới khiến cho hắn động tâm. Cuộc đời của hắn cũng chỉ có thể là nàng tô điểm, không phải nàng thì cũng nhất định sẽ không là nữ nhân nào khác.
Sáng hôm sau Hải Thị mở mắt ra, thấy toàn thân mềm nhũn đang nằm trên giường. A Bích đứng bên cạnh thấy nàng đã tỉnh gương mặt đang cau có liền dãn ra, nhưng rất nhanh đã cau lại.
“Tiểu thư, hôm qua người đuổi theo tên trộm đó rồi đi đâu vậy ?”
Hải Thị cố gắng dựng người dậy, nàng dựa lưng vào đầu giường hỏi A Bích :”Tối qua ta trở về bằng cách nào?”
“ Hôm qua là tiểu Hầu gia đưa người về.”
“Cha ta có biết không?”- Hải Thị lo lắng hỏi.
“Hôm qua lão gia cùng với Vệ tướng uống rượu say, không biết gì hết.”
“Hôm nọ không phải vừa cãi nhau xong sao?”- Nhanh vậy đã đi uống rượu cùng nhau rồi?
“ Người đừng để tâm, chuyện này xảy ra thường xuyên mà, nói vậy chứ trước đây lão gia và Vệ tướng cũng là bạn bè thân thiết.”
Hai chân nàng đến hôm nay vẫn không đi được, lại cộng thêm cảm lạnh chưa khỏi, cả người rất khó chịu. Lúc nàng tỉnh lại đã quá trưa, nhưng mà sao lại có thể ngủ nhiều đến như vậy không biết.
Một lát sau nàng xuống giường, cố gắng lắm mới ra được đến hoa viên bên ngoài hóng gió. Hải Thị ngồi ở hoa viên bên ngoài, nhàn nhã uống trà.
Hải Thị đặt li trà trên tay xuống, thấy A Bích hình như đang dẫn theo người đến. Nàng vẫn không động đậy, tiến lại gần mới nhìn rõ mặt của Phương Lan. Hải Thị có phần hơi bất tiện vì nàng chỉ ngồi được một chỗ, nhưng Phương Lan cũng không để ý, hôm nay nàng ấy tới hình như còn đem theo đồ.
Phương Lan đặt lên bàn một hộp gỗ được bọc giấy, cười tươi nói :”Hải Châu, đại ca ta biết cô bị bệnh, hôm nay tới thăm cô liền nhờ ta đem thứ này đến.”
Hải Thị nghi hoặc cầm hộp gỗ lên ngửi thử, mùi hoa quế thơm thơm quyện với đường phèn kích thích vị giác. Nàng mở hộp ra xem, bên trong là những chiếc kẹo được gói cẩn thận bằng giấy, trông rất đẹp mắt.
“Kẹo hoa quế sao?”
“Hình như là vậy.”
Phương Lan nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:” Chân cô không sao chứ?”
“Sao cô biết chân ta bị đau?” – Hải Thị ngạc nhiên nhìn nàng ấy.
“Hôm qua lúc cô leo lên mái nhà bắt cướp ta cũng có mặt ở đó.”, Phương Lan tiến sát lại gần nàng, giống như đang kể chuyện động trời :” Chuyện hôm qua cô bắt cướp đã lan truyền khắp thành rồi.”
Hải Thị như nghe tin sét đánh ngang tai, nàng chỉ muốn lo chút chuyện bao đồng, nhưng lại quên mất thân phận nữ nhi của mình. Bình thường thì rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm, bây giờ chuyện “tốt” lại thi nhau kéo đến.
Nàng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vừa ngẩng đầu lên bóng dáng của Liễu Hải Đường cùng với Lôi Cẩm Thơ cùng Vệ Lâm đang đi tới, chắc chắn cũng vì chấn động tối hôm qua. Chỉ sau một đêm, Tô Hải Châu từ một người không ai biết trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong kinh thành, chuyện không muốn đến tai những quý nữ này cũng khó.