Cúc Thất Thất ngồi trong phòng may vá xử lí nốt bộ hỷ phục còn dang dở của mình, sửa lại một vài đường nét còn chưa ưng ý. Mỗi nữ nhân trong đời đều chỉ có một lần khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy nhất, tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng nên nàng rất cẩn thận. Thất Thất nhìn lại bộ y phục tân nương màu đỏ, khẽ mỉm cười hài lòng.
“Tiểu thư, Phương thế tử tới tìm người.”
“Ta biết rồi, đưa huynh ấy tới hoa viên đợi ta.”
“Vâng!”
Thất Thất mặc bộ y phục màu tím nhạt, vui vẻ sửa soạn lại một chút, sau đó mới đi tìm Phương Giám Minh.
Thất Thất chậm rãi bước về phía trước, thấp thoáng thấy được bóng lưng xuất trần của hắn đằng xa. Hắn cột cao tóc, một thân võ phục vừa vặn ôm lấy cơ thể. Dáng đứng của hắn hiên ngang mà dũng mãnh, cả người toát ra một loại khí chất phiêu dật như gần như xa. Cúc Thất Thất bước chân chậm lại, nhìn thấy hắn liền cúi đầu hành lễ :” Tiểu Hầu gia.”
Phương Giám Minh quay đầu lại nhìn cô, trên gương mặt ôn hòa nay đã xuất hiện thêm phần nào xa cách.
“Không cần như vậy, cô và ta lớn lên từ nhỏ, cũng được xem là bằng hữu.”
Hai chữ “bằng hữu” này của hắn như con dao đâm thẳng vào tim của nàng. Cúc Thất Thất đứng thẳng người, hô hấp dường như không ổn định. Nàng khẽ nắm chặt hai tay, dịu giọng hỏi :” Vậy… hôm nay huynh đến không biết có chuyện gì ?”
Thất Thất trong lòng nóng như lửa đốt, Phương Giám Minh bình thường sôi động hoạt bát, hôm nay hắn không giống như mọi khi, vẻ mặt an tĩnh mà lạnh lùng, khiến nàng không đoán trước được.
“ Thất Thất, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, cô cùng với Lan nhi, A Húc còn có cả ta. Vậy nên có một số chuyện, ta nghĩ chúng ta nên nói cho rõ ràng.”- Phương Giám Minh ánh mắt kiên định, hắn muốn xử lí chuyện này một cách nhanh gọn nhất, bởi vì Cúc Thất Thất đã động đến Tô Hải Châu.
Hắn có thể từ từ tìm thời cơ nói cho cô ấy hiểu, để cô ấy chủ động hủy hôn. Nhưng mà Phương Giám Minh đã không đợi được nữa, mà Cúc Thất Thất cũng không đợi được. Thôi thì chi bằng đem chuyện này nói cho rõ ràng một lần, tránh làm ảnh hưởng đến quan hệ gia đình hai bên. Cúc gia đã làm việc cho Thanh Bình phủ nhiều năm, mọi việc kinh doanh cai quản tơ lụa đều giao cho bọn họ nắm quyền xử lí. Hơn nữa Cúc thúc thúc cũng là chỗ thâm tình nhiều năm với phụ thân, hắn không muốn ai trong chuyện này phải khó xử.
Thất Thất mời hắn ngồi xuống, nàng trong suốt quá trình ánh mắt chỉ dừng lại trên li trà, không có nửa phần quá phận. Cũng không ngẩng mặt lên nhìn biểu hiện của hắn, bởi vì nàng hiểu, trong giọng nói của hắn mang theo sự cương quyết, trong thái độ lại mang theo cứng rắn vài phần. Hôm nay hắn đã tìm đến đây, vậy thì nhất định sẽ không để tay không ra về.
“ Huynh muốn nói rõ ràng chuyện gì ?”- Cúc Thất Thất nhìn li trà trước mặt, giọng nói có hơi run run.
“ Từ khi chúng ta chưa sinh ra, hai nhà đã từng hẹn nhau một mối hôn ước. Từ nhỏ tới giờ, tất cả mọi người đều biết rõ chuyện đó, nhưng chúng ta cùng nhau lớn lên, ta đối với cô cùng Lan nhi, vốn không có sự khác biệt.”
“Tuy cha mẹ chúng ta có hôn ước từ trước, nhưng chúng ta vốn không có ước hẹn gì. Mong cô sẽ không vì mối hôn sự này mà bận tâm, cũng mong nó không trở thành hòn đá ngáng đường của cô.”
Mỗi câu mỗi chữ của Phương Giám Minh vang lên bên tai nàng chẳng khác nào đá tảng, mỗi câu mỗi chữ đều muốn chôn vùi người khác. Cúc Thất Thất cảm thấy trước mắt mình như có một tầng hơi nước bao phủ, khóe môi cô run rẩy, nghẹn họng một câu cũng không thể nói. Cô ngẩng mặt nhìn Phương Giám Minh, ánh mắt của hắn trước sau như một, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nhìn thấy loại ánh mắt này xuất hiện trên người của hắn.
Một lúc sau, cô mới nén lại nước mắt, khó khăn mở miệng :” Thì ra, hôm nay huynh đến tìm ta, chỉ để nói chuyện này thôi sao ?”
Phương Giám Minh khẽ thở dài, mọi chuyện đi đến nước này là điều mà hắn không muốn thấy nhất. Thất Thất cùng Phương Lan lớn lên bên cạnh hắn, hắn sớm đã coi nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi, sao có thể nảy sinh thứ tình cảm nam nữ nào khác. Nhưng cho dù không có sự xuất hiện của Tô Hải Châu, thì hắn cũng sẽ tìm nàng để nói chuyện này.
Phương Giám Minh xưa nay tiêu diêu tự tại, cha mẹ định cho hắn một mối hôn sự, là muốn hắn an yên nghe theo sắp xếp của bọn họ, yên bình mà sống một cuộc sống bình thường. Nhưng hắn không phải một con chim, không lồng sắt nào có thể giữ được hắn. Hắn không tham gia khoa cử, cũng không muốn vào triều làm quan, chỉ muốn sau này có thể cùng người mình yêu phiêu diêu tứ hải, phẩm trà chế hương.
“ Thất Thất, đừng phí thời gian để rồi lỡ dở đời mình.”- Phương Giám Minh hạ giọng khuyên nàng một câu, giống như ca ca khuyên nhủ muội muội.
Cúc Thất Thất bây giờ còn có thể nói gì khác, níu kéo hắn, hay là làm loạn lên không cho phép hắn hủy hôn. Nàng có thể làm được, nhưng Phương Giám Minh vẫn sẽ có cách khiến nàng phải buông tay. Nàng có thể xin cha, Phương Giám Minh trước nay là một người trọng tình trọng nghĩa, hắn sẽ không cãi lời phụ mẫu. Nàng có thể trở thành thê tử của hắn, nhưng hắn sẽ không yêu nàng. Hắn yêu Tô Hải Châu, vậy nên thà không cưới chứ nhất định không để cho cô ta làm thiếp.
Cúc Thất Thất bấu chặt hai bàn tay, đau đớn truyền đến từ bàn tay lúc này cũng không so được với nỗi đau trong lòng của nàng. Nàng phải cố gắng lắm, mới từ trong cổ họng bật ra được mấy chữ:
“ Huynh yên tâm, ta…từ trước tới nay vẫn luôn không suy nghĩ gì khác.“
Phương Giám Minh như đã nghe được câu trả lời mình muốn, khóe môi hắn hơi cong lên, nói :” Vậy thì tốt rồi, ta còn có hẹn với A Húc, ta đi trước.”
Phương Giám Minh cứ thế rời đi trước mặt nàng, mà Thất Thất lúc này ôm ngực khóc không thành tiếng. Nàng có cảm giác như thế giới của mình đang dần sụp đổ, tất cả mọi thứ tưởng chừng như đẹp đẽ trong phút chốc lại vỡ tan.
Không biết nàng nghĩ gì, vội vội vàng vàng chạy theo hắn ra đến cửa chính, lớn tiếng gọi hắn từ phía sau:
“Tiểu Hầu gia!”
Phương Giám Minh đi được một đoạn nghe thấy Cúc Thất Thất gọi tên mình, hắn dừng bước nhưng cũng không quay đầu.
Cúc Thất Thất thở dốc, nàng điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc của mình, nói to về phía của Phương Giám Minh, giọng điệu u uất nhưng lại giống như đã thông suốt mọi thứ.
“Tiểu Hầu gia, mười mấy năm nay Thất Thất đã quen rồi…”, đến đây nàng lại một lần nữa trấn an bản thân, cố gắng nói với hắn những chữ mà tưởng chừng cả đời này nàng sẽ không bao giờ nói ra :” Thất Thất, đã sớm xem tiểu Hầu gia là…huynh trưởng, từ lâu rồi.”
Phương Giám Minh thái độ vẫn trước sau như một, hắn cứ thế rời khỏi nhà họ Cúc. Hắn vừa đi không xa, Cúc Thất Thất đã đau lòng đến mức khuỵu xuống, bật khóc nức nở. Bóng lưng của hắn trước mắt nàng mờ dần, mỗi lúc một xa. Cúc Thất Thất chỉ không muốn sau này, khi bọn họ gặp lại nhau sẽ trở nên gượng gạo. Nếu như không thể ở bên cạnh hắn làm thê tử, vậy thì nàng muốn trở thành muội muội của hắn. Đau khổ một chút cũng không sao.
Có một khoảnh khắc Cúc Thất Thất từng rất muốn cố chấp, từng rất muốn vì bản thân mình, nhưng nàng lại rất hiểu rõ con người của Phương Giám Minh. Chỉ cần hắn muốn, thì không gì có thể cản được hắn, còn nếu hắn đã không muốn, thì không ai có thể ép buộc hắn. Mà nếu cứ cố chấp buộc chặt hắn vào vòng xoay của chữ hiếu, dù hắn ở bên cạnh nàng cũng chỉ toàn là khổ đau. Nàng cảm giác tâm mình như chết lặng, hắn đã chẳng biết nàng phải đau đớn đến nhường nào, cũng không hiểu cảm giác khổ tâm của nàng ra sao.
Mấy ngày sau nghe nói Cúc gia tới Thanh Bình phủ từ hôn, tin Phương Giám Minh tới Cúc gia đã truyền tới tai của Thanh Bình Hầu, nghe nói hắn bị cha mình phạt một trăm trượng, bây giờ nằm trên giường, sống không bằng chết.
Còn về phần của Cúc Thất Thất, không ai dám lại gần nàng, cũng không ai dám nhắc đến ba chữ Phương Giám Minh. Đêm đó Cúc gia tối đen như mực, lại chỉ có một mình phòng của đại tiểu thư là vẫn sáng. Mấy hôm sau người hầu dọn dẹp trong vườn mới phát hiện một đống tro tàn đổ dưới gốc cây còn chưa cháy hết. Loáng thoáng đâu đó màu đỏ chói của Hỷ phục, bộ y phục Cúc Thất Thất tự tay mình may, không ngờ lại nhẫn tâm đem đốt bỏ.
…
Phương Giám Minh quỳ gối bên ngoài, bàn tử cứ từng nhát từng nhát đập vào cơ thể hắn. Hai tay hắn nắm chặt, cắn răng chịu đựng cơn đau đớn này. Từ lúc tới gặp Cúc Thất Thất, hắn sớm biết sẽ có ngày hôm nay. Phụ thân không muốn phạt hắn, nhưng mà người cần phải cho Cúc gia mặt mũi, cũng cần phải cho Cúc thúc thúc một lời giải thích.
“ Hầu gia, đã đánh đủ một trăm trượng.”- Quản gia đi từ bên ngoài vào, lo lắng nhìn nam tử trung niên xin chỉ thị.
Thanh Bình Hầu quay đầu lại, vẻ mặt ánh lên tia không nỡ. Hắn nhìn con trai mình bị đánh đến máu me đầy người, vẻ mặt thì bình thản nhưng trong tim rõ ràng là đang chảy máu.
“ Đưa thế tử về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Phương Giám Minh được hạ nhân đưa đi trước mắt của Thanh Bình Hầu, trong lòng ông chỉ có thể âm thầm thở dài. Đứa con trai này của mình đúng thực là chuyện gì cũng dám làm. Nếu như hôm nay không cho nó một trận đòn, thì thể diện của Cúc gia phải làm sao, sau này còn gặp nhau nhiều lần, muốn tránh cũng không tránh được. Cho dù muốn bao dung cho nó, nhưng chuyện này không thể không làm.
Hôm sau Hải Thị ngồi trong phủ đọc sách như mọi khi, thỉnh thoảng rảnh rỗi không có gì làm nàng sẽ bắn cung.
“Tiểu thư, không xong rồi.” - A Bích từ bên ngoài chạy vào, trên gương mặt trắng bệch phảng phất sự sợ hãi.
Hải Thị không ngẩng đầu lên nhìn nàng, trách một câu:” Lần sau em ăn nói cho cẩn thận một chút, muốn cho cả Tướng phủ nghe thấy hay sao.”
A Bích chạy lại bên cạnh nàng, khẽ nuốt nước bọt, thở không ra hơi.
“ Tiểu thư, Phương tiểu thư sai người đến báo Phương Thế tử bị Thanh Bình Hầu phạt một trăm trượng, bị thương rất nặng hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh lại.”
Trong phút chốc cuốn sách trên tay Hải Thị rơi xuống đất, lòng nàng cũng theo đó giống như từ trên cao bị ném xuống vực thẳm. Nàng đứng bật dậy khỏi ghế, đè nén kích động hỏi lại A Bích một lần nữa :”Ngươi nói lại, Phương Giám Minh bị làm sao?”
“Cúc gia đơn phương từ hôn, Thanh Bình Hầu phạt thế tử một trăm trượng, người giờ bị thương rất nặng hôn mê mấy ngày chưa tỉnh.”