Mới sáng sớm Hải Thị đã dậy, bình thường không ngủ được nhiều nên thói quen dậy sớm không bỏ được. Nàng ngồi trong thư phòng đọc thử mấy cuốn sách của Hải Châu, đa phần đều là văn chương và sách dạy học đàn.
Cửa phòng mở ra, A Bích nhìn thấy nàng dậy sớm như vậy thì có hơi ngạc nhiên :”Tiểu thư, người dậy sớm vậy sao?”
Hải Thị gấp cuốn sách trong tay lại, nhàn nhạt nói:”Lớn tuổi rồi nên không ngủ được.”
A Bích tưởng nàng nói đùa, cũng thuận theo trêu chọc:” Tiểu thư lại nói đùa rồi, người mới có mười lăm tuổi, sao mà đã lớn chứ.”
A Bích để thau nước cho nàng ngâm tay, vui vẻ nói:”Tiểu thư, kĩ năng thêu thùa của người thực sự càng ngày càng tốt.”
Hải Thị không biết phải giải thích thế nào, chính nàng còn không tin thì làm sao mà người khác tin được. Nàng thuận miệng hỏi:”Phụ thân ta đâu?”
A Bích giúp nàng xoa bóp tay, ngây thơ nói:”Người lại quên rồi, lão gia đi Tô Châu từ mấy hôm trước, chúng ta đang ở thành Thiên Khải.”
Nghe đến đây Hải Thị nhất thời xúc động, nhưng nàng vẫn cố kìm nén. Nước mắt trực trào ra bị nàng nuốt ngược trở lại, nhìn A Bích như muốn xác định lại lần nữa:”Thiên Khải?”
“Đúng rồi tiểu thư, người cứu cô hôm đó là tiểu Hầu gia của Hầu phủ, Phương tiểu Hầu gia.”- A Bích ngại ngùng nhìn nàng, tình ý đã hiện rõ trong đáy mắt.
Hải Thị như không tin vào tai mình, môi khẽ run :”Tiểu Hầu gia nào?”
A Bích khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình:”Phương tiểu Hầu gia Phương Giám Minh đó. Chắc có lẽ người không nhớ.”
Toàn thân Hải Thị cứng ngắc, nước mắt không kìm được bắt đầu rơi, dọa cho A Bích một phen xanh mặt:”Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Hải Thị như không tin được vào tai mình, giữ chặt tay A Bích hỏi lại lần nữa:” Ngươi chắc chắn là Phương Giám Minh chứ?”
A Bích có hơi hoảng, liên tục gật gật đầu.
“Năm nay là năm bao nhiêu?”
“Hồi tiểu thư, năm nay là năm Lân thái thứ hai mươi bảy.”
Hải Thị lại lần nữa ngớ người. Nàng cẩn thận tính toán lại một lần nữa. Năm Lân Thái thứ hai mươi bảy…vậy tức là lúc này người đó mới chỉ có mười lăm tuổi. Cũng tức là, lúc này Đế Húc vẫn chưa lên ngôi.
Hải Thị không biết cảm xúc lúc này trong lòng nàng là gì, chỉ biết nàng kích động đến không nói nên lời, bao nhiêu nhớ nhung theo dòng nước mắt ủy khuất rơi xuống. A Bích thấy tiểu thư nhà mình vui đến phát khóc có hơi bất ngờ, sau vẫn nhẹ nhàng dỗ dành an ủi nàng.
“Tiểu thư không cần xúc động như thế, mai Húc vương có mở hội trà đạo, thư mời gửi đến nô tì đã thay người nhận rồi.”
Hải Thị lau nước mắt trên mặt, nàng không muốn đợi đến ngày mai, nàng muốn gặp ngay bây giờ, nàng không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa.
“Hôm nay ta muốn đến phủ Hầu gia cảm tạ ngài ấy.”- Hải Thị nhìn A Bích nói.
A Bích nghe vậy liền chau mày, xua tay tỏ ý không nên:” Không được, người đường đường là thiên kim phủ thừa tướng, không được vội vàng. Đợi nô tì đi chuẩn bị một phần lễ vật, ngày mai chúng ta nhân cơ hội này cảm tạ ngài ấy.”
Sau khi A Bích ra ngoài, Hải Thị lấy tay lau nước mắt. Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua nàng yếu đuối, cũng là lần đầu tiên không kiềm chế được chính mình mà khóc nhiều như vậy. Chỉ là nàng nhớ hắn, nàng nhớ Phương Giám Minh. Bao nhiêu lâu rồi, hoàng cung cô độc giam cầm nàng, Phượng Ngô cung giam cầm nàng, bây giờ nàng lại được ưu ái trở về gặp hắn, chỉ có thể nói duyên phận trớ trêu.
Hải Thị ngồi trước gương, ngắm thân xác mới xinh đẹp của mình. Làn da trắng như tuyết, gương mặt có phần dịu dàng của tiểu thư khuê các, lại có thêm khí chất kiêu ngạo của con cháu danh gia. Đôi mắt trong như nước hồ thu, lại sinh động như có sắc xuân phơi phới. Một nữ nhân thế này, nói là nhan sắc khuynh thành cũng không ngoa.
Hải Thị không nhận ra chính mình, là do trong thân xác thiếu nữ trẻ tuổi, hay là do nàng vui đến độ bao nhiêu muộn phiền và sự dà dặn trong những năm qua biến mất hết. Nàng cảm giác như được trở lại là mình của những năm tháng thiếu niên, hết thảy mọi thứ trôi qua cứ như giấc mộng.
Thú vui trà đạo là sở thích mà mấy người quý tộc thời đó thường xuyên bày ra để đàm luận với nhau. Húc Vương gửi thư mời rất nhiều cho các vị quý tộc, đương nhiên không thể thiếu Phương Giám Minh. Hai người bọn họ thân nhau như huynh đệ ruột thịt, ngay cả mấy vị vương gia cũng không bì được với tình cảm của bọn họ.
Tiệc trà được tổ chức trong một du thuyền lớn cạnh hồ Tả Dương. Du thuyền này rất lớn, dư sức chứa cả mấy trăm người. Thuyền có hai lầu, lầu dưới đã được bày biện bàn tiệc trang trí sang trọng, lầu trên chia làm các gian nhỏ để nghỉ ngơi.
Vì còn sớm nên chủ tiệc chưa tới, mới có vài vị tiểu thư công tử lác đác trên thuyền, hoặc cùng lắm là bọn họ đứng xếp hàng trước lối đi. Một lát sau khi người đã đông hơn thì được xếp chỗ, trên thiếp mời đều đã có ghi chỗ ngồi, người đến chỉ cần ngồi vào vị trí của mình là được.
Mùa này đang độ sen nở, sen trong hồ Tả Dương tỏa ra mùi thơm ngát, đọng lại trong lòng người một dư vị khó quên. Dưới tán cây cổ thụ cách đó không xa, một nữ tử tuyệt sắc khẽ nghiêng đầu nhìn vào trong phía du thuyền. Đôi mắt nàng sinh động mang đầy vẻ cơ trí, có hơi ngập ngừng mất kiên nhẫn.
A Bích thấy chủ nhân nhà mình cứ thập thò, khó hiểu hỏi:”Tiểu thư sao không vào trong đi?”
Hải Thị không trả lời nàng ấy, nàng là đang có chút hồi hộp. Bỗng chốc nàng quay sang nhìn A Bích, sửa soạn lại quần áo cho chỉnh chu lần nữa xong mới đi về phía du thuyền.
Trên du thuyền đa phần là thanh niên thư sinh còn trẻ tuổi cùng với các nữ nhân quý tộc, nói chung những cuộc gặp mặt kiểu này đa phần là để người trẻ tìm hiểu nhau. Húc Vương rất hay bày tiệc trà đạo, mà cứ mỗi lần kết thúc tiệc trà đạo là lại có vài đôi có hỷ sự. Nói hắn làm ông mai bà mối quả không sai.
Hải Thị lên thuyền, một số nữ nhân nhìn nàng quay mặt đi, nam nhân cũng tỏ vẻ xa cách, rốt cuộc là chủ nhân thân thể này đã đắc tôi với bao nhiêu người không biết.
“Nhập tiệc!”- Một vị quan lớn hô to.
Hải Thị sau khi ngồi vào chỗ vẫn luôn đảo mắt tìm Phương Giám Minh, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Nàng ngồi trong một góc hơi lo lắng, nhưng lại không tránh khỏi phần hồi hộp. Nàng thực sự mong chờ nhìn thấy dáng vẻ hồi còn trẻ của hắn.
Bỗng đâu từ ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, khiến Hải Thị suýt chút nữa nhận không ra. Hắn đứng ở trước cửa buồng thuyền, dáng dấp cao lớn cùng với một trang võ phục vừa vặn ôm lấy cơ thể. Người đó đứng nổi bật trong đám đông, nhìn qua một cái là khắc sâu trong lòng.
Hải Thị đờ người ra, nàng trước đây chỉ nghe người khác kể lại hắn thời còn trẻ anh tuấn thế nào, uy vũ ra sao, nàng cũng từng tưởng tượng ra cảnh đó rất nhiều lần, nhưng khi gặp được phiên bản đời thực lại vẫn có cảm giác xa lạ.
Ấn tượng đầu tiên của nàng, đó là một thiếu niên tướng mạo anh tuấn, mắt sáng như sao trời, khuôn mày kiếm mạnh mẽ và rắn rỏi. Ở hắn có tuổi trẻ nhiệt huyết, có sức sống tràn đầy năng lượng mà Phương Giám Minh kia không có. Đi bên cạnh của hắn là một nữ tử vận y phục màu tím nhạt, xinh đẹp trong trẻo cười đùa vui vẻ.
Hải Thị hơi nghiêng đầu nhìn cho rõ, gương mặt nữ tử đó càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt. Trong đầu đột nhiên xẹt qua một hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc, đó không phải là Cúc Thất Thất chứ?
Để cho chắc chắn, nàng khẽ hỏi A Bích:”Vị cô nương đó là tiểu thư nhà nào?”
A Bích nhìn theo hướng của nàng, khẽ nói:”Là Cúc tiểu thư của Cúc gia, thanh mai trúc mã của Hầu gia.”
Húc Vương ngồi cùng bàn với tiểu Hầu gia và Cúc Thất Thất, hắn nhìn Phương Giám Minh dò xét:”Ta tưởng huynh không tới?”
Phương Giám Minh cười, xua tay:” A Húc mở hội trà đạo, ta không tới không phải là không nể mặt huynh hay sao?”
Hôm nay Húc Vương có nhã hứng muốn ra bên ngoài chơi ném tên, những ai muốn chơi ném tên có thể ra bên ngoài phòng trà, hoặc có thể đứng quanh mạn thuyền ngắm cảnh hồ Tả Dương.
Một lát sau có người đem tên cùng với bình đến xếp thành một hàng ở dưới đất, có năm chiếc bình đồng nạm ngọc được xếp thành hàng ngang. Các mũi tên bịt đầu cao su, được người hầu đem ra đặt lên trên bàn. Húc Vương trông rất vui vẻ, hắn cười đắc ý nhìn Phương Giám Minh:”Lần này ta nhất định sẽ thắng đệ.”
Húc Vương nhìn quanh các vị công tử và tiểu thư một lượt, lớn tiếng tuyên bố:” Hôm nay ai có thể thắng được Phương Giám Minh, ta sẽ tặng cho người đó miếng huyết ngọc của Tô Châu.”
Hắn vừa nói xong từ bên trong một cung nhân bê ra một miếng huyết ngọc hình lưỡi liềm, ngọc đỏ sáng nạm vân phượng, nhìn qua là biết vật quý trời ban. Giám Minh thấy thế liền tỏ vẻ phấn khích:”Đươc lắm, huynh lại vì ta mà chịu chi một món đồ quý như vậy, thế nên ta quyết định sẽ thắng.”
Hải Thị đứng xem đám công tử kia vì tranh miếng huyết ngọc mà thi nhau ném tên, lại xem đám tiểu thư xô nhau ngã đến rách cả váy, nàng không nhịn được lấy tay che miệng, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Trên thuyền rất rộng, chia thành hai hàng nam một bên nữ một bên, vì chen lấn xô đẩy nên Húc vương quyết định để cung nhân đem tên đến trước mặt từng người.
Hải Thị mải nhìn cảnh sắc xung quanh hồ, cung nhân đem cung tên đến trước mặt lúc nào không hay. A Bích khẽ đẩy nhẹ tay nàng, nhắc nhở nàng mau ném tên. Hải Thị vui vẻ cầm tên lên, nhưng nàng còn chưa kịp ném đã nghe được tiếng nữ nhân chế giễu bên tai.
“Cô ta mà cũng biết ném sao, tưởng đâu tiểu thư tướng phủ không chơi những loại trò chơi nhàm chán này.”
Hải Thị nghe xong liền ngẩng đầu lên, xung quanh ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía nàng, thích thú như xem kịch. Mà Húc vương cũng bị không khí xung quanh làm cho chú ý, hứng thú nhìn Hải Thị:” Ngươi còn chần chừ gì, không mau ném đi.”
Khóe miệng nàng cứng ngắc, bình sinh nàng ghét nhất người khác nhìn bằng loại ánh mắt này. Có phải nếu như ném không trúng thì sẽ làm trò cười cho người khác hay không. Còn không phải vì bọn họ không ai ném trúng cả năm bình nên nàng mới nhàm chán quay đi chỗ khác sao?
Bọn họ đối với nàng giống như đã biết trước được kết cục, chỉ che miệng cười giễu cợt. Tính ra trò này Hải Thị lúc trước chơi với Trác Anh năm ván thắng ba, làm sao mà thua cho được? Nàng vung tay một cái, mũi tên bay lên không trung, cứ thế cùng một lúc rơi vào trong năm bình, khiến cho toàn thể người có mặt tại đó nín thở ngạc nhiên.
“Sao…sao ngươi lại biết chơi?”- Một cô tiểu thư áo hồng đứng cạnh nàng đột nhiên hỏi.
Trong đám không không biết là ai thì thầm bàn tán, nàng chỉ nghe thấy loáng thoáng được vài câu.
“Lợi hại quá, từ trước tới giờ ta chưa từng xem qua kiểu ném tên này.”
“Tô tiểu thư đó bình thường tri thư đạt lễ, loại trò chơi này ta chưa bao giờ thấy nàng ta tham gia.”
Húc Vương cười thích thú tiến lên trước đi đầu vỗ tay tán dương, “Hay lắm! Người đâu, ban ngọc.”
A Bích tiến lên nhận miếng ngọc của cung nhân đưa tới, sau đó cẩn thận lùi lại phía sau. Hải Thị còn chưa hết ngạc nhiên thì đã thấy Húc vương đi đến trước mặt, theo sau là Phương Giám Minh cùng với Cúc Thất Thất.
Húc Vương nhìn nàng, như nhớ ra điều gì đó quay lại phía sau kéo Phương Giám Minh lên đứng ngang hàng với mình, nhìn vào Hải Thị có chút vui vẻ lên tiếng:” Đây không phải người ngươi cứu bên hồ hôm qua sao?”
“Vị tiểu thư này cô tên gì?”- Phương Giám Minh ánh mắt linh động, khóe môi không giấu nổi nụ cười lên tiếng hỏi.
Hải Thị nhìn thấy người thật thì hơi căng thẳng, nàng suýt chút nữa nói nhầm:”Ta là Hải…”, nhưng ngay sau đó nàng đã kịp sửa lại:”Ta là Hải Châu, Tô Hải Châu.”
Giám Minh nho nhã lịch sự, trước mặt nàng tỏ ra vừa xa cách vừa giữ lễ nghi, thật khác khi hắn nói chuyện cùng với Cúc Thất Thất và Chử Húc. Hải Thị có hơi hụt hẫng, như thế chỉ sợ sau ngày mai hắn sẽ không nhớ nàng là ai mất.