Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Cổ đại-Fanfic](Hộc Châu)Nhân sinh không lường trước - Linhlee

Hải Thị cảm thấy tốt nhất bản thân nên trở thành một Tô Hải Châu thực sự, tránh cho người khác khỏi nghi ngờ.

Phương Giám Minh đã để ý nữ nhân này từ xa, từ lúc nàng ngồi bần thần bên trong cho đến khi nàng chơi ném tiễn. Trước đây hắn chỉ nghe nói tướng phủ có một tuyệt sắc giai nhân, nhưng chưa được gặp bao giờ, hiện tại người đứng trước mặt hắn so với trong lời đồn còn đẹp hơn.

Hắn từng gặp qua nàng ở hội săn năm ngoái, nhưng nàng lúc đó trầm mặc ôn nhu, không lưu lại được ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn. Mà giờ người đứng trước mắt hắn ánh mắt linh động, lại thoáng qua vẻ trưởng thành ở lứa tuổi không nên có. Không biết cung nhân nào đi qua vô tình đụng vào người Cúc Thất Thất, khiến nàng không tự chủ được xô vào lưng của Phương Giám Minh. Hắn theo đà ngã ra trước, cả người đổ về phía của Tô Hải Châu. Nàng nhất thời bị dọa cho đứng hình, còn chưa kịp phản ứng cả người đã bị xô về phía mạn thuyền.

Hởi thở nam nhân phả nhẹ vào cổ của Hải Châu, khiến nàng không tự chủ được tim đập thình thịch, hơi thở cũng theo đó mà rối loạn. Phương Giám Minh bị xô ngã vào người nàng, hai tay chống lên thành thuyền vây nàng trong lòng, đem khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại nhất có thể.

Hắn vội vàng đứng dậy chỉnh lại tư thế, nào ngờ chiếc nhẫn hộ tiễn đeo trên ngón tay đúng lúc xượt qua váy nàng. Hải Châu chỉ nghe một tiếng “roẹt”, cảm giác chân thực nhất giống như có người kéo mình, mà cảnh tượng này thật khiến người khác xấu hổ. Váy của nàng rách một mảng dài, cũng may nàng nhanh tay túm lại.

Tiểu thư khuê phòng lại bị rách váy chốn đông người, Hải Châu trong đáy mắt biểu cảm khuôn mặt biến hóa khôn lường, nàng đẩy Phương Giám Minh ra, cao giọng trách móc:”Sao ngài lại bất cẩn như vậy?”

Thái độ nóng nảy dữ dằn này của nàng khiến cho thiện ý tốt đẹp trước đây của Phương Giám Minh bay hết, hắn ngơ ngác, ngay cả lời xin lỗi để cửa miệng chuẩn bị nói cũng thu vào.

Đế Húc lại như xem kịch hay, ánh mắt lóe lên tia xấu xa, cao giọng trách móc cung nhân vừa nãy:”Sao các ngươi đi đứng không cẩn thận gì hết, còn không mau xin lỗi Tô tiểu thư.”
“Ta..ta…”- Phương Giám Minh cứng họng nói không nên lời, còn chưa kịp giải thích đã bị nàng cắt ngang:” Ta ta cái gì chứ. Làm rách váy của ta rồi. Có phải ngài cố ý không?”

Phương Giám Minh mặt mũi ngơ ngác, hắn đây là vô tình, không chịu thua đáp lại:”Tiểu thư này, sao cô lại như vậy chứ? Ta không có cố ý?”

Tô Hải Châu khuôn mày xinh đẹp khẽ nhíu, nàng túm chặt váy kiêu ngạo cùng A Bích rời đi. Hải Thị không nghĩ Chử Húc lúc còn trẻ lại là người thích bày trò như thế, chuyện tốt đó không phải hắn bày ra sao. Vừa nãy thấy hắn khẽ đánh mắt với cung nhân nàng đã biết rồi.

Phương Giám Minh nhìn theo bóng lưng nàng, quay sang nói với Chử Húc:” Cô nương này nóng nảy thật đấy. Ta cũng đâu có cố ý.”
Chử Húc cười đầy ẩn ý, ánh mắt xa xăm theo bóng nàng:” Đúng là nóng nảy thật. Trong thành Thiên Khải sao lại có người con gái kì quặc như vậy chứ.”
Cúc Thất Thất đi đến bên cạnh hai người bọn họ, khẽ nheo mắt:”Bình thường Tô Hải Châu này đâu có như vậy, trước đây ta thấy cô ấy rất nhu mì.”

Trên đường về phủ A Bích hỏi nàng:”Tiểu thư, sao lúc nãy người lại tức giận? Tiểu Công gia đâu có cố ý đâu.”

Hải Châu suy nghĩ một hồi, lúc đó nàng cảm thấy không phải tuổi trẻ nóng nảy đều nên như thế hay sao, ta cùng huynh vừa gặp đã trở thành oan gia, ngày sau trùng phùng biết đâu lại là chuyện tốt. Nàng nhìn sang A Bích, đuôi mắt cong lên lộ rõ ý cười :”Ngày mai chúng ta thử tới Hội Tiên lầu nghe nhạc kịch đi.”

A Bích lo lắng nhìn nàng:”Tiểu thư, thiên kim Tướng phủ không nên tới những chỗ đó.”

Hải Châu đem những lời A Bích nói không nghe lọt tai, nàng đang suy nghĩ làm sao để tối mai có thể gặp đám người Phương Giám Minh ở đó. Trước đây Tiêu Tử ca từng nói Giám Minh rất hay đi dạo phố nghe ca kịch cùng Đế Húc, nàng muốn gặp lại hắn một lần nữa.

Xe ngựa dừng lại ở trước cổng Tướng phủ, từ bên ngoài đã có thể nghe thấy những tiếng động vận chuyển đồ đạc ở bên trong. Lúc Hải Châu còn đang ngơ ngác thì A Bích đã nhanh chân hơn một bước, ánh mắt đầy vui sướng nhìn nàng:”Tiểu thư, hình như là đại nhân từ Tô Châu trở về rồi.”

Tô Thừa tướng ngồi trong đại sảnh uống trà, giống như là đang chờ nữ nhân nhà mình về. Hải Châu phải đi lối sau về thay quần áo xong mới tới trước đại sảnh để gặp phụ thân. Lúc nhìn thấy nàng, Thừa tướng đại nhất rất mực quan tâm, trong đáy mắt ẩn chứa sự yêu thương vô hạn. Nàng hơi lúng túng, nhất thời đứng đơ ra như khúc gỗ không biết phản ứng thế nào. Một lát sau cũng phối hợp với ông ấy diễn một vở kịch cha con hòa thuận, nàng diễn kịch nhiều năm như thế, có sắm thêm vài vai cũng không thành vấn đề.

“Châu Nhi, phụ thân bận việc triều chính không thể chăm sóc con chu đáo, lần này từ Tô Châu về ta có đem theo rất nhiều thứ, để A Bích dẫn con đi xem.”

Hải Châu vâng vâng dạ dạ sau đó cùng A Bích rời đi, lúc bước qua cửa nàng không nén được ôm ngực thở dài. Một lát nữa nàng nhất định phải hỏi A Bích xem trước đây thân chủ này là người thế nào, không sẽ bị lộ tẩy mất.
Lúc về đến phòng thấy có rất nhiều lụa là gấm vóc được mang đến, A Bích cầm sổ sách tính từng món một. Nàng lười biếng tựa lưng vào thành cửa, buồn chán nhìn A Bích:”Nhiều đồ vậy sao?”

A Bích cười nhìn nàng,”Đây chỉ là số ít vật phẩm thôi, lát nữa nô tì sẽ đem chúng cất đi.”


Tôi hôm trước nàng muốn tới Hội Tiên lầu nhưng bị A Bích cản lại, hại nàng không thể rời khỏi Tướng phủ nửa bước. Sáng hôm sau Hải Châu quyết định tới thao trường đua ngựa cạnh cung. Nàng kêu A Bích lấy cho mình một bộ võ phục, mái tóc dài óng ả tựa như mây cũng được vấn cao kĩ càng, sau đó cố định lại bằng một chiếc trâm ngọc bích.

A Bích nhìn vào trong gương, không khỏi cảm thán:”Tiểu thư, người đẹp quá. Bình thường mặc đồ nữ nhi đã yêu kiều, giờ chuyển sang mặc võ phục lại làm nổi bật khí chất kiêu ngạo của con cháu danh gia.”
Nàng bỏ ngoài tai những lời nịnh nọt của A Bích, chăm chú nhìn trong gương. Mặt hoa da phấn, không cần trang điểm kĩ càng nhưng vẫn xinh đẹp cuốn hút.

A Bích nghiêng đầu nhìn vào trong gương, khẽ hỏi:”Sao người lại thích đến thao trường vậy?Bình thường người không bao giờ tới đó.”

Hải Thị trong lòng có chút loạn, nàng cười nhạt trả lời A Bích:” Ta chỉ muốn thay đổi một chút thôi.”
“Cúc Thất Thất đó ngươi có quen không?”
A Bích vừa nghe cái tên này liền tỏ ra tức giận:”Cúc tiểu thư đó được mệnh danh là nữ thân có tài thêu thùa giỏi nhất thành Thiên Khải. Mặc dù cô ta đối với chúng ta không có ý xấu, nhưng cũng không tránh khỏi đám tiểu nhân ngoài kia so sánh nói xấu chúng ta.”

Hải Thị nghe đến đây liền quay đầu lại nhìn A Bích:”Ta trước đây khó ưa như thế sao?”
A Bích ngồi xuống, giữ chặt tay nàng bắt đầu kể:”Người không nên nghĩ như vậy, chúng ta mặc dù với bọn họ có quan hệ không tốt lắm do thường xuyên không giao thiệp với ai, chẳng qua thấy lạ nên bọn họ mới muốn chọc ngoáy.”

Ánh mắt A Bích đến đây lại bất công thay nàng:” Hôm trước ở hồ Tả Dương người bị ngã, bọn họ cũng chẳng ai đếm xỉa tới.”
Hải Thị không bận tâm những điều này, nàng lâu lắm rồi không có cưỡi ngựa bắn cung, ở trong nhà lâu ngày đâm ra nhàm chán. Nàng suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận dặn dò A Bích:”Nếu phụ thân có hỏi tại sao dạo này ta có nhiều khác lạ, ngươi cứ nói rằng ta muốn đổi cảm giác mạnh.”

A Bích nghe vậy bật cười:” Tiểu thư, đại nhân còn mong người ra ngoài nữa. Bình thường người cả ngày chỉ đọc sách thêu thùa, cả năm không biết ra ngoài được mấy lần.”

“Đi, chúng ta đến thao trường.”


Cưỡi ngựa bắn cung là chuyện của nam nhân, hầu như không nhiều nữ quyến đến đây chơi. Hoặc cùng lắm bọn họ chỉ vào đình nghỉ bên cạnh hồ Tả Dương ngắm sen cho cá ăn, chờ các vị công tử tập luyện xong thì mới cùng nhau nói chuyện.

Người trông coi trại ngựa dẫn Hải Châu đi một vòng quanh chuồng ngựa, giới thiệu cho nàng mấy con ngựa hiền lành. Hắn chưa thấy nàng đến đây bao giờ, chắc chỉ nghĩ nàng đến xem cho biết. Một lát sau có người dẫn một con ngựa màu đen ra, Hải Châu nhìn nó khẽ gật đầu vừa ý.

“Tiểu thư, người không cần lo lắng, con ngựa này rất hiền. Lát nữa ta sẽ sai người dắt ngựa để người cưỡi thử.”- Quan sai cẩn trọng nói, đây là thiên kim Tướng phủ, nàng mà có bị thương thì Tô đại nhân sẽ băm hắn ra làm trăm mảnh mất.


Hải Thị trước đây chinh chiến sa trường, mưa máu gió tanh nàng đều nếm đủ, bắn cung cưỡi ngựa lại càng thông thạo. Chỉ thấy nàng giữa chặt yên ngựa, thành thục leo lên lưng nó. Nàng quay sang nhìn quan sai và A Bích, trấn an vẻ mặt hơi cả kinh của bọn họ:”Các ngươi đừng lo, ta không sao.”

Nàng vừa nói xong liền thúc ngựa phóng về phía trước. Thao trường rộng rãi, Hải Thị giống như chim ưng sải cánh, tự do bay lượn trên bầu trời thuộc về riêng mình. Giờ đây nàng như có một cuộc sống mới, được trải nghiệm thời thiếu niên tự do phóng khoáng, không có xiềng xích bủa vây, cũng không có trọng trách như thái sơn đè nặng trên người. Gương mặt nàng tươi như hoa, ánh mắt nàng linh động tràn đầy sức sống, từ cả người tỏa ra một loại cốt khí mà đến cả nam nhân cũng chưa chắc bì được.

Nhấn Mở Bình Luận