Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Cổ đại-Fanfic](Hộc Châu)Nhân sinh không lường trước - Linhlee

Hải Thị kéo dây cương, một thứ gì đó cơ hồ bay vụt qua đầu nàng, khiến cho mái tóc dài được vấn kĩ càng xõa tung xuống hai vai. Hải Thị giữ chặt yên ngựa, quay đầy tìm thủ phạm. Nhưng mà nàng không cần phí sức bọn chúng đã thúc ngựa đi tới trước mặt.

Phương Giám Minh trên tay còn đang cầm cây cung, cùng Đế Húc xuất hiện chắn ngang trước mặt Hải Thị. Khóe môi hắn cong lên để lộ nụ cười thỏa mãn, nhìn thấy nàng mặc võ phục không nhịn được muốn trêu chọc: “Ô, đây không phải thiên kim Tướng phủ sao, ta còn tưởng là ai. Váy của cô nương thế nào rồi, mai ta sẽ cho người đích thân làm lại bộ mới.”

Hải Thị ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngài còn dám hỏi ta.”- Nói xong nàng liếc sang Húc vương bên cạnh. Mà hắn lại bày ra bộ mặt không biết không hiểu, chuyện đó ta không liên quan. Húc vương hùa theo Phương Giám Minh, thuận miệng cười :”Ngươi sợ cái gì, ta sẽ kêu hắn chịu trách nhiệm với ngươi.”

Phương Giám Minh bắt đầu thấy có gì đó không đúng, quay sang khó hiểu nhìn Húc vương.
“Ta mới không cần ngài ấy chịu trách nhiệm.”- Hải Thị nói, nàng đang chuẩn bị thúc ngựa rời đi thì nghe tiếng Húc vương gọi lại :”Lát nữa có bắn cung, ngươi tham gia cùng đi.”

Còn không kịp để nàng từ chối, hai người đó đã cười ngả ngớn thúc ngựa đi mất. Hải Thị không ngờ hắn lại còn có một mặt thế này, Phương Giám Minh anh minh thần võ, trên sa trường thì như mãnh tướng, chốn triều đình trấn áp bá quan nay còn đâu. Hải Thị cười, chỉ cảm thấy hắn có một mặt rất đáng yêu.

A Bích kiếm cho nàng một bộ võ phục của nữ nhân, chỉnh lại tóc tai cho nàng rồi dẫn nàng ra sân tập bắn. Lúc đi tới nơi Hải Thị cứ có cảm giác giống như bọn họ đang chờ mình nàng vậy. Hải Thị hơi bất ngờ, mười mấy cô nương đứng chung lại một chỗ, nhan sắc mỹ miều trang điểm rất tinh tế tỉ mỉ. Hôm qua nghe phụ thân nói phải hòa nhã làm quen với những nữ nhân quý tộc trong thành, chắc ông ấy biết chuyện nàng bị ngã xuống hồ.

Hải Thị bình thường rất dễ kết giao bằng hữu, có điều nàng thấy mấy cô nương quý tộc này không muốn làm quen cho lắm. Bình thường Tô Hải Châu cả ngày chỉ ru rú trong phủ, bạn bè thân thích không có, bằng hữu giao hảo thì lại càng không. Như vậy chưa đủ, tiệc tùng quý tộc không tham gia, ai gửi thiếp mời cũng không đến dự. Như vậy cho dù có là thiên kim Tướng phủ cũng chẳng ai ưa.

Nàng chủ động tiến đến đám người đó nói chuyện làm quen, bọn họ đều đang vây quanh Cúc Thất Thất học hỏi chuyện thêu thùa. Trong thấy nàng nhiệt tình lại không kiêu ngạo, đám tiểu thư quý tộc cuối cùng cũng chịu tiếp  nhận, đối xử với nàng cũng thoải mái hơn.

Các nàng đều đang ở độ tuổi xuân thì mỗi người một vẻ xinh đẹp muôn phần. Đứng đối diện Hải Thị là Lôi Cẩm Thơ của Hộ bộ thị lang, xiêm y đơn giản nhưng không kém phần thanh cao thoát tục, vẻ mặt hiền dịu như trăng thu. Bên trái Hải Thị là Vệ Lâm tiểu thư, nàng ấy mặc võ phục nam nhân, tóc búi cao gọn gàng đúng chất con nhà võ tướng. Còn có một người nữa mà nàng không biết tên, hoạt bát nhanh nhẹn ngây thơ đáng yêu, loại cảm giác dễ gần khiến cho người ta yêu thích.

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì có một đám người đi đến nhắc nhở bọn họ chuẩn bị bắn cung. Có hai tấm bia được kê song song với nhau, người mở màn trước là Lôi Cẩm Thơ. Cung nhân mang cung tên đến cho nàng ấy, có điều nàng ấy cầm cung khá chật vật, mũi tên cứ thả ra là rơi xuống dưới chân khiến cho đám nam nhân bên cạnh đắc ý cười đùa một phen.

Bên phía nam nhân hình như là Lâm Chân, hắn bắn đúng là có trúng, nhưng mà lại cách hồng tâm quá xa. Người tiếp theo tiến lên là Cảnh Sâm công tử, bên này nữ nhân thì bọn họ cử Vệ Lâm ra ứng chiến, đám nữ nhân bên cạnh tạo nhiệt cho Vệ Lâm, còn kèm theo cảm người hầu cũng hò hét làm màu cho không khí thêm sôi nổi.

Tiểu cô nương hoạt bát kia tên Liễu Hải Đường, nàng cầm tay trấn an Cẩm Thơ:”Lôi tỉ tỉ, Vệ tỉ tỉ nhất định có thể trả thù cho tỉ.”
Hải Thị khó hiểu nhìn bọn họ:”Trả thù?”

Một vị cô nương khác nhanh nhảu đáp lời nàng:” Mấy hôm trước bọn ta dạo trên phố, hắn đối với Cẩm Thơ tỉ tỉ có những hành động rất phi lễ. Nếu không phải hắn là cháu ruột hoàng thượng, nhất định sẽ không xong với chúng ta đâu.”

Hải Thị gật gật đầu tỏ ra hiểu, nhìn bộ dạng phong lưu thích trêu ghẹo người của hắn đúng thật là có hơi chướng mắt.
Cả Cảnh Sâm và Vệ Lâm cùng bắn, nàng cách hồng tâm ba phân, còn hắn thì hai phân. Đám người bên kia lại được cộng thêm điểm. Nữ nhân thêu thùa đàn hát thì không ai bằng, bắn cung với bọn họ đúng thực là không có. Đám nữ nhân chán nản não nề, đã vậy thì thôi Cảnh Sâm kia còn nhướn mày khiêu khích:” Lôi tiểu thư, có muốn đấu với tại hạ không?”

Lôi Cẩm Thơ tức đến phát khóc, mấy cô nương bên cạnh nàng ấy phải dỗ dành nhiều lắm. Húc vương cảm thấy thú vị liền thuận theo đưa đẩy với hắn:” Cảnh Sâm, đệ không nên làm con gái nhà người ta khóc nha.”

Hải Thị đã cay Chử Húc từ vụ rách váy hôm nọ, hôm nay lại thêm một Cảnh Sâm chui đâu ra có những cử chỉ không xác đáng, lần này nàng chướng mắt hắn nên chủ động lo chuyện bao đồng. Chỉ thấy nàng ánh mắt kiên định, dứt khoát cầm lấy cung tên đi lên phía trước, hướng Cảnh Sâm mà khiêu khích:” Cảnh thế tử, hay là người chơi với ta một lần?”

Hành động này của nàng khiến đám nữ nhân khơi dậy ý chí, mà người hô to nhất lại là Liễu Hải Đường. Nàng ấy cùng người khác tiếp tục cổ vũ. Cảnh Sâm nheo mắ, nữ tử này với hắn có hơi xa lạ, nhưng không sao, cũng là một cô nương tuyệt sắc.

“Tô tiểu thư, hay là chúng ta cá cược đi.”- Cảnh Sâm ánh mắt đầy hứng thú nhìn nàng.
Húc vương đứng bên cạnh xem kịch hay cũng rất tán dương:” Được đó.”
Hải Thị ánh mắt kiên định nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên lộ rõ ý cười:”Được thôi. Nếu như ngài thắng thì ta sẽ làm cho ngài một việc. Chỉ cần không vi phạm đạo đức, việc gì cũng được.”, đến đây giọng nàng chậm lại, có cảm giác kích thích hơn hẳn:” Nếu ngài thua, thì ngài phải công khai xin lỗi Lôi tiểu thư.”

Phương Giám Minh hứng thú nhìn nàng, rất hiếm khi có một nữ tử nghĩa khí như thế. Mà Đế Húc lúc này lại cố tình trêu chọc nàng:”Nếu thắng, ta sẽ để Giám Minh đêm nay đưa ngươi đi thưởng nguyệt.”

Phương Giám Minh bên cạnh lườm hắn một cái, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Cảnh Sâm cầm cung, chuẩn bị bắn quay sang nhìn nàng như nắm chắc phần thắc trong tay, “Chẳng phải chỉ là xin lỗi thôi sao, đơn giản.”

“Phập!”
Hắn vừa nói xong mũi tên cũng cùng lúc ghim ngay vào bia, sát hồng tâm nhưng chưa trúng. Nàng dẫu sao cũng là nữ tử chốn khuê phòng, chuyện bắn cung này căn bản không có khả năng.

Hải Thị cười nhạt, nhìn gương mặt đắc ý của hắn cũng không hề run sợ. Nàng giương cao cung, chuẩn bị ngắm bắn. Húc vương lúc này mới phát hiện có điều gì đó không đúng, nhìn sang bên cạnh thì Phương Giám Minh đã rơi vào trạng thái thất thần.

Thế cầm cung của nàng với Phương Giám Minh làm sao có thể giống hệt nhau như thế?
Từ một khuôn đúc ra không giống mới là lạ. Nàng tuy không nhìn nhưng cũng phát hiện ra biểu hiện ngạc nhiên của Húc vương.
Nàng tuy yếu đuối mà hiên ngang, tư thế cầm cung yểu điệu mà khí khái hơn người khiến cho cho đám nữ nhân càng cuồng nhiệt cổ vũ.
Dây cung bị kéo căng, mũi tên của nàng lao thẳng nhanh như gió, một phát xuyên tâm!
Bỗng chốc bên tai hò reo tiếng cười của mấy vị tiểu thư khuê các, nàng nhìn sang phía của Cảnh Sâm, thấy sắc mặt hắn tối sầm lại ngạc nhiên không nói nên lời. Trong đám nam nhân hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên dữ dội, Húc vương đi đầu tán dương:”Kĩ năng bắn cung của Tô tiểu thư giỏi như vậy, không biết là học được ở đâu?”

Hải Thị liếc sang Phương Giám Minh đang ngóng trông câu trả lời, sau đó nhìn Húc vương cung kính:”Ta chỉ là học lỏm được của người khác thôi.”
Nàng nhìn Cảnh Sâm đã tức tới đỏ mặt, cao hứng nói:”Thế tử, ngài thua rồi.”
Cảnh Sâm buông cung, “Không cần ngươi nhắc nhở, mai ta sẽ đến Lôi phủ tạ lỗi.”
Hắn nói xong liền quay người đi thẳng, đường đường là một thế tử mà lại thua cả nữ nhân. Phương Giám Minh cao hứng nhìn nàng, lớn tiếng gọi:”Tô tiểu thư, Hội Tiên lầu tối nay không gặp không về.”

Đám người xung quanh hơi ngạc nhiên, Phương Giám Minh nổi bật nhất trong đám con cháu danh gia, hắn từ trước tới giờ đối với nữ tử ngoại trừ Cúc Thất Thất là thanh mai trúc mã ra thì không hề có quan hệ với nữ nhân khác. Lần này lại chủ động hẹn Tô Hải Châu.

Hải Thị quay lưng rời đi, khóe môi không giấu nổi nụ cười. Đám nữ nhân kia bỗng chốc vây quanh nàng, dùng ánh mắt tôn sùng nhìn nàng. Lôi Cẩm Thơ còn giữ tay nàng đa tạ rất thân thiết.

Bên kia mọi người tiếp tục thi bắn, bên này thì các nàng tung hô Hải Thị vang trời. Cảnh Sâm trước nay ngang tàng không ai trị được, cuối cùng trong đám tiểu thư khuê các cũng có người dập tắt sự hống hách kiêu ngạo của hắn.

Chử Húc nhìn Phương Giám Minh vẫn còn đang nhìn về phía Hải Thị, khẽ huých khuỷu tay hắn:”Có phải huynh giấu ta dạy Tô Hải Châu bắn tên không?”

Phương Giám Minh bày ra bộ mặt vô tội:”Không có!”

“Vậy thì sao lại giống đến thế? Huynh mau giải thích cho ta.”

“Ta thật sự không biết, chính ta còn cảm thấy ngạc nhiên.”

Nhấn Mở Bình Luận