Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Cổ đại-Fanfic](Hộc Châu)Nhân sinh không lường trước - Linhlee

Hải Thị nhân cơ hội mọi người về hết liền đi ra phía hồ Tả Dương xem thử. Lần trước nàng cũng đã đến đây, nhưng quên mất không tới chỗ mình bị ngã. Nàng đứng bên cạnh lan can vây quanh hồ, ánh mắt xa xăm nhìn xuống dưới. A Bích từng nói hôm đó Tô Hải Châu bị rơi xuống nước nhưng không ai để tâm, có lẽ vì thời gian quá lâu nên đã ngộp thở mà chết.

Còn nàng, nàng ngã xuống rõ ràng ở hồ Sương Bình, sao linh hồn lại nhập được vào người của Tô Hải Châu? Chưa hết, đây đúng là thành Thiên Khải, nhưng Phương Giám Minh lại là Tiểu Hầu gia. Ở đây đúng là có các nhân vật giống như trước, nhưng dường như lại khác rất nhiều. Lúc nàng hỏi A Bích về Thanh Hải Công, muội ấy cũng chỉ nói chưa từng nghe qua nhân vật nào như vậy.

Hôm nay sau khi từ thao trường trở về A Bích có hỏi nàng: ”Tiểu thư biết bắn cung sao? Nô tì nhớ trước đây người còn không biết cả cưỡi ngựa nữa.”

Hải Thị trong lòng hơi hoảng, có phải là do nàng biểu lộ hơi thái quá dẫn đến khiến A Bích nghi ngờ hay không. Nàng khẽ nhíu mày, trong ánh mắt ôn nhu hiện lên mấy phần khổ sở : ”Vậy sao, ta cũng không biết. Nhìn thấy ngựa tự dưng biết cưỡi, nhìn thấy cung tự dưng cầm lên được. Ta còn nhớ trước đây ta thêu thùa rất giỏi, nhưng không hiểu sao gần đây tay rất run, cứ cầm kim lên là lại ra một tác phẩm xấu xí.”

“Thật vậy sao?”- A Bích ngây thơ hỏi lại, ”Có phải là do ngã xuống nước không?”
Hải Thị diễn vô cùng nhập tâm, nàng lại trưng ra bộ mặt lo lắng: ”Lúc tỉnh lại ta nửa nhớ nửa không, phát hiện bản thân đã quên rất nhiều thứ.”
A Bích nắm chặt tay nàng, trấn an :”Tiểu thư đừng lo, về phủ em sẽ kể hết những chuyện trước đây cho người nghe.”

Nhưng không cần A Bích kể, lúc về đến Tướng phủ thì ngự y đã chờ sẵn trong đại sảnh. Hải Thị nhìn thấy bên cạnh ông ta có một người đeo hòm thuốc lớn, nụ cười trên môi nàng liền vụt tắt. A Bích bên cạnh thế mà lại không hề ngạc nhiên, giống như em ấy đã biết rõ mọi chuyện từ trước.

Nàng bước vào trong phòng khách, thấy phụ thân đang ngồi đó, bên cạnh còn có một người ăn vận giống với quần áo của Thái y viện.
Nhìn thấy nàng, Tô Nhạc đại nhân có chút ngạc nhiên :”Châu nhi đi thao trường sao, hôm nay ta có mời Tôn thái y đến xem bệnh cho con, mau ngồi xuống để ngài ấy khám thử.”

Hải Thị nhìn sang A Bích, nàng ấy cũng gật gật đầu. Nàng đành phải ngồi xuống ghế để ông ấy giúp xem bệnh.
“Tô tiểu thư mấy hôm nay có cảm thấy bất thường chỗ nào không?”- Tôn thái y bắt mạch của nàng, dùng ngân châm châm vào những huyệt trên đỉnh đầu của Hải Thị.

Nàng ngồi thẳng lưng, trả lời một cách cẩn thận :”Ta đau đầu, thỉnh thoảng còn hay quên. Từ sau khi rơi xuống hồ nước ta phát hiện rất nhiều thói quen khác lạ xuất hiện. Mấy người trong phủ nhiều khi cũng không nhận ra.”
Nàng cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của thái y, ông ta chỉ sợ còn căng thẳng hơn cả nàng. Hải Thị không nhịn được cười thầm, nàng cũng chỉ là muốn dọa bọn họ một chút, tránh sau này với việc nàng thay đổi không tiếp nhận được.

Ở đây ngoài Hải Thị thì hầu như ai cũng mặt mày lo lắng căng thẳng, thái y sau khi khám cho nàng xong, liền hướng về phía của Tô đại nhân khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:” Tiểu thư sau khi rơi xuống nước não bộ bị tổn thương, vẫn còn nói chuyện bình thường đã tốt lắm rồi. Theo lão phu thấy tiểu thư quý phủ sợ hãi quá độ, nên ảnh hưởng đến thói quen sinh hoạt, cũng có thể trở nên xa lạ nhiều thứ, cứ chờ một thời gian nữa theo dõi rồi xem sao.”

“Vậy có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của Châu nhi không?”- Tô Nhạc đại nhân lo lắng hỏi lại thái y.
“Đại nhân yên tâm, có khi thay đổi này lại là chuyện tốt, ngài không cần quá lo. Trước đây ta cũng khám cho nhiều người, nhưng mà minh mẫn tỉnh táo như tiểu thư đây thì đúng là rất hiếm.”

Thái y kê đơn, sau đó bọn họ đi bốc thuốc. Hải Thị buồn chán về phòng ngồi, thừa tướng đại nhân nghe nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Tô Hải Châu mất mẹ từ nhỏ, sinh ra tự ti trong lòng nên rất ít khi ra ngoài giao du với các bạn cùng trang lứa. Chính vì tâm lí tự ti cùng với sự xa cách do không gặp người lạ nên mới sinh ra tính tình chỉ thích một mình. Một người như vậy đúng thực là đáng thương.

Hải Thị ngồi trong phòng xem lại mấy cuốn sách về âm luật, thực ra nàng rất thích cổ cầm, trước đây Phương Giám Minh cũng dạy nàng rất nhiều khúc âm luật mà cho đến giờ nàng cũng không thể nào quên.

“Tiểu thư!”
Nàng nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy A Bích hai tay bê một hộp gấm lớn màu ngọc, đang vội vã chạy đến trước mặt nàng.
A Bích đặt hộp gấm xuống bàn, phấn khích nói:” Tiểu thư, vừa nãy Hầu phủ cho người gửi đến hộp gấm này, nói là phải giao tận tay cho tiểu thư.”

Hải Thị ngạc nhiên vươn tay sờ thử hộp gấm, nàng mở nắp ra, bên trong là một bộ y phục nữ nhân màu trắng ngọc, làm bằng tơ tằm thượng hạng có thêu hình hoa mẫu đơn điểm xuyết nổi bật.
“Tiểu thư, đây ắt hẳn là tiểu Hầu gia muốn xin lỗi người.”

Hải Thị sờ vào bộ y phục, cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay, lại mềm mại như nước chảy. Chất liệu vải tốt mà đường may cũng không nhìn thấy chỉ. Kĩ thuật may phải là người vô cùng giỏi mới có thể làm được.
Nàng nhìn bộ y phục, trong đầu xẹt qua câu nói sáng nay của hắn, khóe miệng bất giác cong lên.
“Hội Tiên lầu tối nay không gặp không về.”

A Bích thấy tiểu thư nhà mình vừa cười mỉm vừa sờ y phục, nàng lúc này mới phát giác ra vấn đề, “Tiểu thư, người cười gì vậy?”
Hải Thị giật mình, nàng thu lại nụ cười trên môi, ho một cái rồi kêu A Bích đem y phục cất vào bên trong.
Bây giờ thành Thiên Khải đang là mùa thu, thời tiết không nóng không lạnh, rất phù hợp để xuống phố ngắm trăng. Hội Tiên lầu là nơi ăn chơi lớn nhất trong thành, ở đây người ta không chỉ uống rượu, mà còn có cả kể truyện mua vui, kĩ nghệ ca múa đều đủ cả.

Nam nữ đến đây rất đông, xem chừng làm ăn rất tốt. Hải Thị kêu A Bích đến đó đặt chỗ trước, mấy việc này em ấy làm rất thạo tay.

Hội Tiên lầu rộng rãi bày trí sang trọng, người đến không phải con nhà hào môn thì cũng là gia quyến quần thần. Ở đây được xây theo kiểu hình tháp, bố trí rất đặc biệt, chỉ có một sảnh lớn duy nhất. Để tránh tình trạng người đến không có chỗ ngồi, ông chủ đã cho xây thêm các lầu ở bên trên, để người đến sau có thể lên lầu ngồi. Bên dưới bốn góc đều được bố trí một cầu thang đi lên, xung quanh thắp đèn sáng trưng, đèn lồng đủ mọi hoa văn nhìn vào trông rất bắt mắt.

Mặc dù đông khách nhưng không quá ồn áo, người đến đây nho nhã lịch sự, khiến tâm trạng Hải Thị rất thoải mái. A Bích đặt một chỗ ở trên lầu hai cho nàng, ngồi ngay bên ngoài, đưa mắt ra có thể nhìn thấy hết toàn bộ khung cảnh phía dưới. Trước mặt Hải Thị là một lan can gỗ không cao, nàng lười biếng tì người vào thành lan can, tay chống lên cằm xem ca vũ.

“Tiểu thư, ở đây có điểm tâm Phù Dung Cao rất nổi tiếng, người có muốn thử không?”
Nàng không nhìn A Bích, giữ nguyên tư thế chậm rãi phấy phẩy tay, ý muốn em ấy đi lấy đi. Nàng đến từ rất sớm, trên người còn mặc bộ y phục mà hắn tặng, cuối cùng nàng ở đây chờ còn hắn lại không thấy người đâu.

“ Đây không phải Tô tiểu thư sao, sáng tới thao trường tối vẫn có sức đi nghe ca kịch.”- Một giọng nói nam nhân đầy mỉa mai từ phía sau lưng vang lên, Hải Thị vừa nghe liền biết là giọng nói của Cảnh Sâm, cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn.

Nàng tì cả hai tay lên thành lan can, giọng nói có phần uể oải:” Cảnh thế tử cũng vậy không phải sao, ta đến đây cũng đâu có cản đường ngài. Chúng ta đường ai nấy đi nước sông không phạm nước giếng.”

Cảnh Sâm gấp lại quạt ngọc trong tay, hắn chưa gặp nữ tử nào như vậy, không có phép tắc.
“Ngươi cũng không thèm hành lễ với bổn thế tử?”
Chỉ nghe thấy tiếng cười khẩy của Hải Thị, nàng lại cao giọng chế giễu:”Nực cười, cha ta là đương kim Thừa tướng, bệ hạ còn phải nể ông ấy ba phần, Cảnh thế tử dựa vào đâu mà bắt ta phải quỳ phải bái.”

Hắn muốn giở thói cũ trêu chọc nàng, nếu nàng yếu thế thì chưa biết chừng hắn sẽ có những hành động lỗ mãng hơn. Đằng này nàng lại coi trời bằng vung, không để ý tới hắn khiến hắn càng thêm tức giận.
“Tô Hải Châu, ngươi…”- Cảnh Sâm tức đến đỏ mặt, tay nắm chặt quạt ngọc đến nổi cả gân xanh.
Hải Thị không muốn lại đôi co với hắn, cao giọng cảnh cáo:” Ngài tốt nhất đừng động vào ta, nếu không tâm trạng ta không tốt cẩn thận ta đem ngài ném xuống dưới.”

Cảnh Sâm nghe ngữ điệu của nàng có chút hoảng, nếu như từ trên đây ngã xuống không chết thì cũng tàn phế, mà nữ nhân quái gở này không biết chừng làm thật. Hắn cuối cùng chỉ có thể tức giận yếu thế rời đi.

Một lát sau Hải Thị lại nghe thấy tiếng bước chân lần nữa đang tiến về phía mình, nàng còn tưởng là Cảnh Sâm kia không biết tốt xấu lại muốn quấy rầy mình, chưa kịp quay lại đã động thủ, một tay ghì chặt tay của người kia, tay còn lại giữ chặt vai hắn, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi cả người nàng nhào lên phía trước đè hắn xuống sàn.

Đến khi phát hiện người trước mặt là Phương Giám Minh nàng hơi ngạc nhiên, nhưng hai tay cố định trên vai và ngực hắn thì không nhúc nhích.

“Sao lại là ngài?”
Nàng trong giây phút thất thần đã tạo thời cơ cho hắn phản kích, Phương Giám Minh giữ chặt cổ tay nàng, thoáng cái đã đem nàng đè xuống, không kịp để hải Thị có một giây ngỡ nàng.

“Chẳng lẽ Tô tiểu thư đang chờ người khác sao?”
Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn lại đè nàng xuống trong tư thế này, đúng là rất không đứng đắn!
Hải Thị đột nhiên phát hiện khuôn mặt hắn cách mình càng ngày càng gần, trong phút chốc có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang đụng chạm vào da dẻ mình, gương mặt bất giác đỏ lên. Nàng dùng sức đẩy hắn ra, Phương Giám Minh cũng không làm khó nàng, thoải mái ngồi dậy.

….
Ps: Mấy hôm nay bàn phím của tôi có vấn đề, đặt bàn phím mới rồi mà nó vẫn chưa về tới nên ra chương hơi chậm. Mai sẽ trả bù cho các nàng nhé.

Nhấn Mở Bình Luận