Hải Thị ngồi bên cạnh cửa sổ, trên người khác một chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt. Nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, tròn vành vạnh. A Bích đẩy cửa vào trong, thấy nàng còn chưa ngủ liền mở miệng hỏi :”Tiểu thư không ngủ sao?”
“Lát nữa.”- Hải thị ngẩng đầu ngắm trăng, không nhìn A Bích.
A Bích đặt lên bàn một đĩa bánh phù dung, cười nhìn nàng :”Tiểu thư, người cái gì cũng khác, chỉ có ăn ngọt vẫn là thói quen khó bỏ được.”
Hải Thị khẽ mím môi, cuối cùng mở miệng hỏi :”Em thấy ta khác lạ như vậy mà không suy nghĩ gì sao?”
A Bích ngây thơ nhìn nàng :”Suy nghĩ gì chứ, thái y cũng nói người bị rơi xuống hồ lâu nên như thế. Hơn nữa chính mắt em thấy người ngã xuống rồi lại được vớt lên, sao có thể khác lạ?”
Hải Thị lắc đầu cười, nàng lại tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng.
A Bích xếp khung thêu lại một góc, nhìn Hải Thị hỏi dò :”Tiểu thư, mấy ngày nữa tết Trung thu, trong thành có tổ chức thêu thùa, người có muốn đăng kí tham gia không?”
Hải Thị xua tay :”Không cần, tay ta gần đây cầm kim hay bị run, ngươi cũng biết mà.”
“Vậy ba ngày sau là sinh thần của Liễu tiểu thư, người có đi không? Bình thường bọn họ sẽ gửi thiếp mời trước một ngày, mặc dù người không tới nhưng năm nào cũng đều đặn gửi.”
Hải Thị ánh mắt tràn đầy ý cười, vui vẻ nói :”Đi, dù sao tạo quan hệ với bọn họ một chút cũng tốt. Ta nghe nói cô nương ấy rất thích tranh vẽ, ngươi vào kho chọn một bức đi.”
A Bích “vâng “ một câu, sau đó liền đóng cửa ra ngoài.
Hải Thị mỉm cười, đêm nay nàng quyết định không đóng cửa sổ.
Sáng sớm hôm sau A Bích đến gọi Hải Thị dậy, nhưng gần đây nàng đang dần quen với nhịp sống của cơ thể mới nên ngủ cũng ngày một nhiều hơn. Lúc nàng ấy đến gọi Hải Thị vẫn đang cuộn trong chăn ngủ.
“Tiểu thư, hôm nay đại nhân không phải lên triều sớm, ngài gọi người cùng đến dùng bữa sáng. “
Hải Thị nghe vậy mới ngồi dậy, đi đến trước bàn trang điểm để sửa soạn. Một lát sau nàng đi đến đại sảnh dùng cơm, thấy Tô Nhạc đại nhân đã ngồi đó chờ từ trước, chỉ còn chờ một mình nàng.
Hải Thị rất tự nhiên, thỉnh an cha sau đó cũng ngồi xuống. Không mấy khi ông ấy gọi nàng đến, xem chừng là có việc. Nhưng không để nàng đợi lâu Tô thừa tướng gắp cho nàng một chút thức ăn, thuận miệng hỏi :” Gần đây con có vẻ thân thiết với cả Húc vương và người trong Hầu phủ thì phải.”
Hải Thị nghe đến đây tay đang gắp thức ăn cũng khựng lại, nghĩ một hồi rồi cười tươi, dịu dàng nói :” Sao phụ thân lại biết.”
“Hôm qua lúc dạy cho mấy vị hoàng tử cùng thế tử trong cung đã nghe bọn họ nói. Nói rằng con không chỉ biết cưỡi ngựa, mà bắn tên cũng rất giỏi.”- Tướng gia vừa nói, vừa gắp thức ăn cho nàng. Chưa mấy chốc mà đã đầy một bát.
Hải Thị không nhìn ông ấy, tay cầm đũa thoáng run. Nàng không biết trả lời chuyện này thế nào, nếu như ông ấy hỏi tại sao thì nàng lại càng khó mà giải thích. Lòng Hải Thị nóng như lửa đốt, cuối cùng nàng vẫn buông đũa xuống, nhìn Tô thừa tướng lo lắng nói :” Phụ thân, thực ra con…”
Chưa kịp để nàng nói hết câu, Tô Nhạc đã đập mạnh đũa xuống bàn, ánh mắt nhìn nàng căng thẳng và đầy nghi ngờ. Khoảnh khắc đũa đập xuống bàn, tim hải Thị tưởng chừng như vỡ ra tới nơi. Điều này khiến cho nàng càng bối rối, chẳng lẽ lại nói con gái ông ấy chết rồi, còn nàng là một linh hồn khác nhập vào sao? Nói đây là sự thật chi bằng nói thần kinh nàng có vấn đề.
Nhưng rất nhanh sự tức giận trong mắt Tô Nhạc đã biến mất, thay vào đó là sự vui vẻ xâm chiếm đáy mắt, Hải Thị ngạc nhiên khó hiểu nhìn ông ấy.
“Con muốn học bắn tên cưỡi ngựa sao không đến tìm ta, việc gì phải lén lút giao du với đám nam nhân đó! Bọc chúng đều là học trò của ta, ta hiểu chúng hơn ai hết.”- Tô thừa tướng hùng hổ nói.
Hải Thị nghe xong liền ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, dọa chết nàng rồi. Nàng còn tưởng ông ấy nghi ngờ thân phận của mình nữa.
“ Phụ thân, người lần sau đừng có nói chuyện mập mờ như vậy được không.”- Nàng lúc trước ở Tế Phong quán đã bị Phương Trác Anh hù cho đứng tim mấy lần , sống được đến hôm nay cũng được coi là kì tích. Hải Thị nhăn nhó nhìn Tô Thừa tướng, một lúc sau cơ mày mới dãn ra, tiếp tục cầm đũa lên ăn thức ăn trong bát.
Tô gia không có con trai, Tô Nhạc còn tưởng không có người cùng mình bắn tên cưỡi ngựa. Nào ngờ một ngày ông ấy nghe được từ đám học trò nhi nữ nhà mình bắn cung thắng Cảnh Sâm, còn không chừa cho cậu ta chút mặt mũi. Bình thường lão tướng quân Vệ Khanh rất hay đem nhi nữ Vệ Lâm nhà mình ra để nói, còn thi thoảng đả kích đến thiên kim Tướng phủ không chịu gặp ai, bây giờ Tô Hải Châu của phủ thừa tướng bắn tên cũng khó có đối thủ, để xem lần sau lão Vệ đó có còn khoe khoang được nữa không.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Hải Thị nằm trong phòng đã nghe thấy tiếng lục đục ngoài sân. Tiếng động làm ồn khiến nàng không cách nào tiếp tục ngủ nữa, Hải Thị bật dậy, thay quần áo rồi ra sân xem ai to gan như vậy, trời chưa sáng cũng không để nàng có một giấc ngủ yên. Trước đây trong cung chính sự đều tới tay nàng giải quyết, tối thì thức tới khuya, sáng thì phải dậy sớm thiết triều, giờ muốn có một giấc ngủ ngon cũng bị phá đám nữa.
Nàng vừa mở cửa, trước mắt là Tô Nhạc đại nhân đang giám sát đám người hầu trong phủ dựng cột cung cho nàng tập bắn. Hải Thị thấy vậy không nói hai lời liền đóng cửa, trước đây nghe A Bích kể Tô thừa tướng được Thánh Thượng hạ chỉ trở thành thầy dạy văn của đám con cháu quý tộc trong cung, dạy cho các hoàng tử cùng với gia quyến của trọng thần.
Mà đối nghịch với văn thì phải đi kèm với võ. Không sai, Vệ Khanh tướng quân cha của Vệ Lâm là thầy dạy võ của bọn họ. Bình thường Vệ tướng quân hay lấy Vệ Lâm ra khen ngợi, thiếu điều đưa nàng ấy lên mây xanh, mà đã vậy thì thôi, đây còn động vào chỗ kín của Tô Nhạc là Tô Hải Châu, thỉnh thoảng đem ra khích bác vài câu cho đỡ tức.
Tô thừa tướng và Vệ tướng quân bằng mặt mà không bằng lòng, xích mích với nhau cũng từ chuyện của nhi nữ. Tô thừa tướng văn võ song toàn, nhưng lại chỉ được đề xuất dạy thi từ thư pháp, trong lòng đương nhiên không vui. Nghe nói Tô gia xuất thân võ tướng, đến thời ngài ấy thì lại vào triều làm quan văn. Tô gia mấy đời liên tiếp đều lập công lớn, rất được bệ hạ coi trọng. Mà bệ hạ đối với Tô gia cũng phải nể mặt ba phần, vậy nên Tô Hải Châu bình thường không giao du với ai, nhưng cũng không ai dám trước mặt nàng nói này nói nọ.
“Tiểu thư, hôm nay lão gia phải lên triều sớm, sáng đã dặn người làm dựng cho người sân tập bắn.” – A Bích đem bữa sáng vào cho nàng, thấy nàng đang buồn chán ngồi đọc sách.
Hải Thị đứng dậy, đi về phía bàn trà nhìn A Bích :” Thế nào rồi, chọn được tranh chưa?”
A Bích không làm nàng thất vọng, cười tươi nói :”Người yên tâm, đã theo sở thích mà tiểu thư ấy thích để chọn quà.”
“A đúng rồi, sáng nay người của phủ đô úy có đến gửi thiệp mời, còn đặc biệt căn dặn người nhất định phải đến. “
Buổi chiều Hải Thị đang tập bắn cung trong sân thì A Bích hớt ha hớt hải chạy vào, thở không ra hơi nói :”Tiểu thư, không xong rồi.”
“Có chuyện gì?”
“Lão gia và Vệ tướng quân đang tranh chấp với nhau ở viện Quốc Tử Giám, người mau đến cản đi.”
Hải Thị không kịp nghĩ vứt cung tên sang một bên, một mạch chạy đến Quốc Tử Giám. Sáng nay vẫn còn bình thường, sao chiều lại cãi nhau với người ta rồi. Nhẹ thì không sao, một khi đến tai Hoàng thượng thì đó chính là chuyện lớn.
Ở sân tập võ của Quốc Tử Giám, Tô thừa tướng cùng với Vệ tướng quân một người cầm thương một người cầm kiếm đang chuẩn bị giao chiến. Hải Thị tới nơi, chỉ thấy đám đông nam học trò vây thành một vòng lớn, có lẽ nàng là nữ tử duy nhất dám tự ý xông vào đây. Thời khắc này nàng làm gì có tâm tư nghĩ đến chuyện quy củ nữa, còn không vào chẳng lẽ để bọn họ đánh nhau thật sao.
“Lão Vệ, ngài đừng tưởng ta không đụng đến đao kiếm một thời gian thì sẽ thua ngài.”
“Tô Nhạc, ngài nói nhiều thế làm gì, không phải cứ đấu một trận là xong sao?”
“Lão Vệ, ngài thực sự muốn thách đấu với ta? Ban đầu rõ ràng là ngài đụng chạm đến ta trước, ngài nói ai là ngụy quân tử?
Hải Thị rẽ vòng vây xông vào trong, nhưng còn chưa kịp tiến lên thì đã bị Phương Giám Minh túm cổ áo kéo lại: “Nàng vào đó làm gì?”
“Các ngươi không ngăn cản bọn họ, để bọn họ cãi nhau thế này mà coi được sao?”
“Ta vừa mới nghe tin liền chạy tới đây ngay.”
“Vậy còn không phụ ta tách bọn họ ra!”
Đám học sinh chia thành hai bên, một bên Húc vương lôi kéo Vệ tướng, bên còn lại Phương Giám Minh cản Tô Nhạc. Hải Thị thấy hai người bọn họ càng cãi càng hăng, liền xông vào trước mặt cha mình, lo lắng nhìn ông ấy:”Phụ thân, người đang làm gì vậy?”, nàng quay sang nhìn Vệ tướng nói tiếp :”Hai người làm như vậy rồi người khác nhìn vào sẽ nói như thế nào?”
“Châu Nhi, con mau tránh ra, hôm nay ta nhất định phải sống còn với hắn.”
“Tô tiểu thư, là cha cô gây chuyện với ta trước.”
Một lát sau Vệ Lâm cũng chạy tới, tình cảnh này là lần đầu tiên xảy ra trong Quốc Tử Giám.
“Đủ rồi!”- Hải Thị đứng giữa ranh rới của hai bên tức giận hét lên. Nàng nhìn hai người bọn họ, ánh mắt mang theo uy quyền giống như ánh mắt nàng nhìn quần thần trước đây vậy. Trong chốc lát tất cả im bặt, đám đông ồn ào cũng không còn ai dám hé răng nửa lời.
“Thôi xong rồi, lần này chuyện lớn thật rồi!”- Hải Thị thất thần nhìn nội quan đang đi phía trước, chắc chắn là chuyện này đã tới tai của hoàng thượng rồi.
Nàng chán nản quay sang nhìn Tô đại nhân :”Phụ thân, con cản không kịp người luôn đó.”
“Hai vị đại nhân, thánh thượng triệu kiến.”- Nội quan áo xanh vẻ mặt nghiêm nghị đi lên phía trước, hai trọng thần gây sự với nhau, còn đòi sống còn, đây chính là tội lớn.
Nàng cùng Phương Giám Minh đứng trước cổng Vũ Lâm Môn chờ tin tức truyền ra bên ngoài. Nàng đi qua đi lại, lo lắng bồn chồn, còn Phương Giám Minh thì ngược lại, hắn nhẹ nhàng ngắm nhìn nàng trong tâm thế lo lắng.
“ Theo huynh thì bọn họ có bị phạt nặng hay không?”- Hải Thị một lúc lại hỏi Phương Giám Minh.
“Nàng yên tâm, nhẹ thì cắt nửa năm, nặng thì ba năm bổng lộc thôi.”- Phương Giám Minh cười nhìn nàng.
Hải Thị tròn mắt nhìn hắn, cắt bổng lộc sao. Như đoán được suy nghĩ trong lòng của nàng, hắn lại càng vui vẻ, nửa đùa nửa thật nói :” Nếu Tướng phủ không đủ lương thực, thì nàng có thể đến phủ Hầu gia, ta nuôi nàng.”
“Tiểu Hầu gia lo cho bản thân mình trước đi đã!”- Tô đại nhân từ bên trong đi ra, mặt mày nghiêm nghị nhìn Phương Giám Minh nói.
Bị vạch trần đang trêu ghẹo con gái của thầy, Phương Giám Minh hơi đỏ mặt xấu hổ. Mà Hải Thị bên này cũng chỉ có thể bụm miệng cười thầm.
Tô đại nhân đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói:” Sáng mai nhất định phải nộp bài tập lên bàn cho ta, nếu như trò cảm thấy bản thân mình rảnh rỗi, thì có thể thay đám học trò trong đó chép thêm mấy trăm lần kinh thư.”
Tô đại nhân nói xong, hùng hổ kéo Hải Thị đi mất, để lại Phương Giám Minh nửa chữ cũng không dám nói bừa. Ai kêu hắn trước không nói sau không nói lại nói đúng vào lúc này.
Phương Giám Minh, ngươi cũng quá đen đủi rồi.